Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Sư phụ, vừa rồi con lại lập được hai đại công cho môn phái, không biết có thể lãnh thần lôi của môn phái được chăng?
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Nếu con tu luyện Tinh Quán Bạch Nhật Cải Thiên Hoán Địa đến chí cực, không cần dùng tới thần lôi gì cả. Chỉ cần xuất ra một kiếm này, còn hiệu quả hơn bất cứ thần lôi nào.
- Cho con cái này, đây là đai lưng trữ vật, một trong những bảo bối của ta. Tuy rằng không gian trữ vật trong đó không lớn, nhưng ẩn chứa bảy tầng Tỵ Lôi chú, bây giờ còn lại được bốn tầng.
- Con đừng mải nghĩ tới chuyện dùng thần lôi ném người khác, đừng quên người ta cũng có thể dùng thần lôi ném lại con. Có được Tỵ Lôi chú này là có thể tránh né được uy lực thần lôi.
- Phải biết rằng thần lôi bùng nổ với phương thức lấy một điểm làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh bằng sóng dao động. Tỵ Lôi chú này có thể hủy diệt sóng xung kích của thần lôi lúc nó lan tới gần con, nó sẽ hình thành một chiếc thuẫn bảo vệ hình tán, nương lực khuếch tán của thần lôi mà đẩy con ra xa khỏi phạm vi bùng nổ. Tuy rằng con cũng sẽ bị thần lôi lan tới nhưng so với đứng yên một chỗ thì tốt hơn rất nhiều.
Dư Tắc Thành nhận lấy đai lưng trữ vật, cung kính thi lễ:
- Cảm tạ sư phụ.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
- Con hãy tới Hiên Viên kiếm phong lãnh, một phần bản đồ pháp dẫn đưa nó vào trong không gian ý thức Diễn Võ của con, như vậy con sẽ không bị lạc đường trong Lục Vực.
- Nên mua nhiều đan dược để dự trữ phòng thân. Đến Tàng Lôi các thử xem sao, sau đó hãy đi đi, ngao du thiên hạ. Khi ta đạt tới Trúc Cơ kỳ đã đi hết ba mươi hai năm, sau đó mới trở về Hiên Viên kiếm phái ngưng kết Kim Đan.
- Được rồi, con đi đi. lúc con đi, ta sẽ không tiễn, hãy tự lo lấy cho mình.
Dứt lời. Nam Thiên Chân Nhân quay đầu rời khỏi, ngự kiếm bay đi.Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, sư phụ đi hết ba mươi hai năm ư, như vậy quá lâu... Được rồi, mình phải bắt đầu chuẩn bị. Dư Tắc Thành bèn trở lại động phủ dọn dẹp tạp vật. Hai con rối Pháp Linh này... Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, thấy chúng theo mình cũng đã nhiều năm, hầu hạ mình cũng vô cùng chu đáo. Nếu lần này mình đi hai mươi năm mới trở về, lúc ấy có lẽ chúng cùng đã hư hỏng, không bằng mang theo bên mình là hơn.
Dư Tắc Thành bèn thu chúng vào trong thế giới Bàn Cổ giao cho Lão Thất gia công xừ lý sửa sang khắp nơi trong động phủ một phen, sau đó đi dạo các nơi nói lời từ biệt cùng các vị trưởng bối, các bằng hữu.
Cuối cùng Dư Tắc Thành chạy tới Hiên Viên kiếm phái, một lần nữa tới Tàng Lôi các, vẫn là lão nhân mũi đỏ mắt nhập nhèm đón tiếp Dư Tắc Thành như mọi khi, vừa thấy Dư Tắc Thành, ánh mắt lão lập tức sáng rực lên:
- Ngươi lại tới lãnh thần lôi ư?
Dư Tắc Thành lén lút đưa ra một bình rượu:
- Đúng vậy, tiền bối, xin ngài giúp cho...
Lão nhân nhanh nhẹn thu lấy bình rượu:
- Để ta tra cho ngươi... Ngươi còn một đại công chưa lãnh, ngươi có thể lãnh một thanh phi kiếm bậc cao hoặc một viên thần lôi cao cấp.
Dư Tắc Thành lập tức hiểu rõ, đây là phần thưởng mà chưởng môn Thạch Cơ đã nói mình có thể lãnh một thanh phi kiếm bậc cao cũng có thể đổi lấy thần lôi.
Tất cả mọi người sẽ chọn phi kiếm, không chọn thần lôi nhưng Dư Tắc Thành không phải là người bình thường, hắn đã có phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa có được Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng, có được kiếm lâm sức hấp dẫn của phi kiếm đối với hắn không lớn, ngược lại hắn thích thần lôi hơn, bèn nói:
- Vãn bối lãnh thần lôi cao cấp.
Lão nhân cười nói:
- Ngươi vẫn muốn quả Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi như lần trước ư?
Đây quả thật là có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, nhờ có bình rượu, thái độ của lão nhân này với Dư Tắc Thành rất tốt.
Dư Tắc Thành nhớ lại uy lực của thần lôi, gật gật đầu:
- Đúng, văn bối muốn quả đó.
Lão nhân niệm chú, lập tức trên bàn xuất hiện một quả thần lôi, giống như một đám tia chớp tụ tập lại, lôi quang mỏng như tơ. Nếu quan sát thật kỳ, chúng đang lặng lẽ chuyển động theo một quỹ tích hình trôn ốc kỳ dị. Đây là Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi là do tổ sư Nguyên Anh Chân Quân hấp thu lực Dần Thủy tương hợp cùng Thất Sát luyện chế mà thành. Bên trong lấy Dần Thủy Chi Tinh làm hạch tâm ngưng tụ lực Thất Sát lôi đình dung luyện. Tuy rằng không lộ ra vẻ cương mãnh bá đạo như những thần lôi khác, nhưng lại có đặc tính liên miên bất tuyệt lại thêm có thể ăn mòn vạn vật, là một trong những loại âm lôi âm độctàn ác nhất.
Dư Tắc Thành càng nhìn càng thấy thích, lão nhân nhìn quanh quất, sau khi xác định không có người nào khác, bèn hạ giọng hỏi:
- Ngươi có muốn lấy thần lôi nữa không?
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, nhìn lão nhân với ánh mắt khó tin, lão nhân hạ giọng nói tiếp:
- ở đây ta có năm viên thần lôi trung cấp, là phần của những đệ tử đã chết đi không kịp lãnh, trong mấy năm qua. Bọn họ đều lập được công lớn nhưng đã hy sinh, đúng lý ra phần thưởng này coi như hủy bỏ nhưng ta đã lỡ kích hoạt. Cho nên ta đã để riêng năm quả thần lôi này, cho dù xuất hiện vấn đề đó cũng là chuyện của ba trăm năm sau, khi đó ta đã chết từ sớm. Thần lôi ta giữ cũng vô dụng, ngươi có muốn lấy không?
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Muốn, xin lão tiền bối ra giá.
Lão nhân nói:
- Ta muốn rượu này, một quả thần lôi một bình, ngoài ra một quả thần lôi bù thêm cho ta một vạn linh thạch.
Lão nhân này khi còn trẻ là nông dân thuộc đại lục Quân châu, tính tình trung hậu, thành thật. Trong một lần Hiên Viên kiếm phái đại chiến, hai vị Nguyên Anh Chân Quân bị trọng thương, ngẫu nhiên được lão cứu mạng. Hai vị Nguyên Anh Chân Quân này bèn hỏi lão có yêu cầu gì, lão đáp rằng muốn tu tiên, cho nên được đưa vào Hiên Viên kiếm phái.
ở trong môn phái, tính tình lão cũng thật thà, công tác siêng năng cẩn trọng, cả đời chưa từng đỏ mặt với ai, chưa từng lớn tiếng với ai, đừng nói là động qua đao kiếm, chính là nhânsự thuộc hàng cực phẩm trong Hiên Viên kiếm phái.
Các vị Nguyên Anh Chân Quân thương hại lão, bèn tìm Trúc Cơ đan cho lão, để lão đạt tới tu vi Trúc Cơ. Cả đời này lão chưa từng bước ra khỏi Gò Hiên Viên nửa bước, thành thật sống cả quãng đời còn lại trong Hiên Viên kiếm phái, cho nên mới nhận được chức vụ trông coi Tàng Lôi các này. Tất cả Phản Hư Chân Nhất vàNguyên Anh Chân Quân trong phái biết lão đã ba trăm năm qua hết sức yên tâm về lão.
Nhưng không ai có thể tưởng tượng được người thành thật như vậy cũng có gan lớn như hôm nay. Lần trước sau khi Dư Tắc Thành hối lộ, lão mới ý thức được chức vụ của mình có thể đem lại ích lợi cho mình, sau khi trở về bèn nghe ngóng, không ngờ rượu này lại có giá cao như vậy. Lúc này lão đã cảm nhận được giá trị của rượu này, cho nên lén lút bán đi lấy linh thạch, mua loại linh tửu rẻ tiền hưởng thụ một phen.
Hơn nữa mỗi lần trở về gia tộc của mình trong Gò Hiên Viên, thấy đám con cháu hậu bối cung kính với mình, lão lại nảy sinh suy nghĩ. Người khác có kẻ phải bỏ nửa linh hồn mới có thể ở lại được Gò Hiên Viên, có thể nói để được ở lại Gò Hiên Viên phải cố gắng rất nhiều. Hơn nữa gần đây gia tộc lão sinh ra rất nhiều con cháu, có kẻ trên người phát hiện có được hai tầng Linh Căn, lập tức cả gia tộc nảy sinh hy vọng.
Nhưng thọ mệnh lão nhân cũng đã sắp hết, cũng chỉ có thể sống được mười mấy năm nữa. Người ta ai mà không chết, làm sao cũng phải để lại chút gì đó cho con cháu, không thể để chúng bị đuổi ra khỏi Gò Hiên Viên, trở lại cố hương khỉ ho cò gáy, bị người khác ức hiếp, sống cuộc đời vô cùng thể thảm.
Mình còn mười mấy năm nữa sẽ chết, cả đời chưa từng hưởng thụ qua, quả thật không cam lòng. Cho nên sau khi Dư Tắc Thành hối lộ lão lần đó, lão năm lần liên tục sửa bản ghi chép, giấu đi năm viên thần lôi trung cấp, chờ ngày Dư Tắc Thành tới một lần nữa.
Đánh chết lão cũng không dám mang bán ngoài phường thị, cũng không dám đem cho con cháu của mình. Nếu chẳng may sự tình bị lộ chính là hại tới bọn họ, cho nên lão cứ ở đây chờ đại giá Dư Tắc Thành quang lâm.
Lão chưa từng buôn bán bao giờ, trong mắt lão, một vạn linh thạch đã là một con số rất lớn. Cho nên lão nghiến răng nghiến lợi kêu giá một viên thần lôi một vạn linh thạch cộng thêm một bình rượu.
Dư Tắc Thành nhìn nhìn lão nhân, thầm nghĩ có thế nào đây là một cái bẫy hay không... Hắn nhanh chóng xuất ra một niệm Vô Hình Ám Diệt Thần thức Hóa Sinh Thuật, lập tức xâm nhập thân thể lão nhân. Nhìn bề ngoài lão nhân như không có chuyện gì, thật ra trong lòng lão vô cùng kinh hoảng, suy nghĩ lung tung. Dư Tắc Thành đã biết rõ tất cả suy nghĩ trong lòng lão.
Dư Tắc Thành lập tức lấy tiên tửu và linh thạch ra. lén lút đưa cho lão nhân. Lão nhân giơ tay đón lấy, tay khẽ run run. Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới giấc mộng trong ảo cảnh năm xưa, mình trong mộng cũng không khác gì lão nhân lúc này. Dư Tắc Thành không nhịn được, bèn lấy ra thêm năm vạn linh thạch đưa cho lão:
- về sau đừng làm chuyện này nữa, hãy biết cân nhắc chừng mực. Môn quy nghiêm khắc, không thể làm trái, cho dù là con cháu của tiền bối có hai tầng Linh Căn cũng không nên làm!
Lão nhân nghe vậy giật thót trong lòng, đưa mắt nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, tự hiểu trong lòng, không cần phải nói. Lão nhân lại nhìn quanh quất, lấy năm viên thần lôi trong túi trữ vật ra đưa cho Dư Tắc Thành:
- Chỉ có thần lôi trung cấp không thể chọn lựa, chỉ có bấy nhiêu...
Năm quả thần lôi này có một quả dường như do ngọn lửa tạo thành. Ngọn lửa này bập bùng không ngớt, khi đỏ khi tím, lúc vàng lúc xanh, tổng cộng có năm loại biến hóa đúng là Ngũ Hỏa thần lôi.
Một quả khác to bằng quả trứng gà, màu đen không sáng, xung quanh nó dường như có sóng gợn tỏa ra đây là Huyền Minh Vô Quang thân lôi.
Quả thứ ba giống như một cụm mây tụ tập mà thành, quay cuồng không ngớt, hình thái bất định. Đây là Lưu Vân Hóa Hình Kiếp Lôi.
Quả thần lôi tiếp theo chỉ là một quả trứng kim loại, không thấy có vẻ gì là thần kỳ chỉ có bề mặt của nó có một chữ Âm, chính là Vô Âm thần lôi. Vô Âm thần lôi này năm xưa Dư Tắc Thành từng khống chế con rối Nguyên Anh phóng ra vài lần, uy lực rất lớn.
Quả thần lôi cuối cùng có màn sương đen lượn quanh, giống như vật phẩm nơi Cửu u, âm khí rất mạnh, chính là Cửu Âm Ma Lôi.
Dư Tắc Thành thu hồi năm viên thần lôi này, gật gật đầu với lão nhân, sau đó xoay người rời khỏi. Lần này quá thật thu hoạch không nhỏ, một hơi lấy được sáu quả thần lôi. Có chúng làm chỗ dựa, sau này vân du thiên hạ không có nơi nào là không tới được.
Dư Tắc Thành lại tới Hiên Viên kiếm phong lãnh một bản đồ pháp dẫn thiên hạ, cho vào trong không gian ý thức Diễn Võ của mình. Bản đồ pháp dẫn này mỗi đệ tử Hiên Viên kiếm phái khi đi vân du thiên hạ, ai cũng có thể lãnh một cái.
Bản đồ thuộc về bảo vật quan trọng của môn phái, có tiền cũng không mua được, nhờ vào đệ tử môn phái mình tích lũy biết bao năm, mới có thể tụ tập lại mà thành.
Các môn phái bảo vệ bản đồ bản môn rất kỹ, có cho thêm bí pháp vào đó để bảo đảm sau khi đệ tử môn phái mình tử trận, địch nhân sẽ không lấy được bản đồ.
Dư Tắc Thành lại tới Linh Dược các lãnh rất nhiều linh dược giải độc, chữa thương, bổ sung nguyên khí, khôi phục thần thức, giải trừ mệt nhọc. Mỗi loại hắn mua vài bình, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Dư Tắc Thành lại đi một vòng, thu thập không ít vật dụng cần thiết cho chuyến vân du thiên hạ lần này. Hiện tại chỉ còn một chuyện, chính là phần thường tu luyện năm ngày ở Tổ Sư đường, mình có nên luyện ngay bây giờ không?
Học thôi, phải học, thay vì để dành cho tương lai, chẳng bằng hiện tại gia tăng tu vi của mình. Một con chim trong tay còn hơn hai con chim trong bụi, đây là tín niệm trong đời của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lập tức thôi thúc thần thức, nháy mắt lại tới Tổ Sư đường lần nữa. Hắn nhìn quanh một lượt, không ngờ mình cũng có được cơ hội tới lại nơi này.
Đại điện uy nghiêm hùng vĩ, đình viện sâu thẳm, Dư Tắc Thành vẫn hành lễ bái lạy như lần trước, sau đó đi lên đại đạo thông thiên kia. Một ngàn lẻ một bậc thang bằng đá kim cương điêu khắc dẫn thẳng tắp về phía trước, xuyên qua mây mù lượn lờ.
Dư Tắc Thành chậm bước tiến lên, hắn cũng không ngự kiếm bay lên, nơi này hết sức trang nghiêm, ngự kiếm phi hành chính là làm nhục các bậc tiên hiền.
Rốt cục hẳn cũng lên tới đỉnh, tiến vào Tổ Sư đường. Dư Tắc Thành lại từng bước tiến về phía trước, tiến vào cửa vàng Hóa Nguyên Tinh. Bạch quang chợt lóe, Dư Tắc Thành được truyền tống vào một thạch thất.
Sau khi vào thạch thất, một đạo hào quang quét trên người Dư Tắc Thành vài lần, sau đó một đạo thần thức truyền vào đầu Dư Tắc Thành:
- Khởi động năm ngày tiềm tu ở Tổ Sư đường, ngươi có thể chọn một môn kiếm thuật đã tu luyện qua để lãnh ngộ tinh thâm, cũng có thể chọn một môn kiếm thuật mới tiến hành họctập. Thời gian năm ngày, có thể học được bao nhiêu, vậy phải trông vào duyên phận của ngươi, xin hãy nắm chắc cơ hội.
Bên trong thạch thất, trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện vô số ảo ảnh. Lần này đã có bốn phần năm ảo ảnh rực sáng, chỉ còn một phần năm là tối đen.
So với lần trước, số ảo ảnh rực sáng lần này tăng lên gấp đôi, Dư Tắc Thành thấy vậy mỉm cười, đây là thành tựu mấy năm qua của mình.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Cho ta chọn lựa kiếm thuật tương quan với Kiếm Sủng thuật của Kiếm Tiêu Diêu, sử dụng Kiếm Sủng do Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân luyện chế mà thành.
Lúc Dư Tắc Thành nói tới Kiếm Tiêu Diêu, lập tức các ảo ảnh tối đi hết năm phần sáu, nói tới Kiếm Sủng thuật lại tối đi một số nữa nói tới Kim Đan Chân Nhân tối đi gần hết, chỉ còn lại mười một loại còn sáng, có thể lựa chọn.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua. lại nói:
- Không cần kiếm thuật hiện còn truyền thừa ở Hiên Viên kiếm phái.
Lập tức có tám ảo ảnh tối đi, chỉ còn lại ba cái cuối cùng. Dư Tắc Thành chăm chú quan sát, một loại là Thiên Diệu Tịch Diệt kiếm, loại thứ hai là Thất Hình Hóa Thân kiếm, loại thứ ba là Lục Lục Quy Nguyên kiếm trận.
Thiên Diệu Tịch Diệt kiếm, thi triển một kiếm này phải trả giá bằng một Kiếm Sủng. Phóng xuất Kiếm Sủng lên trời cao, càng bay càng cao, cuối cùng hấp thu lực Liệt Dương hư không vô cùng mãnh liệt, từ trên cao giáng xuống, hình thành một kiếm tịch diệt. Kiếm này có uy lực ngang với thần lôi cao cấp, một kiếm có thể diệt hết tất cả vạn vật trong phạm vi ba mươi dặm.
Thất Hình Hóa Thân kiếm, luyện hóa bảy Kiếm Sủng lại với nhau, hiến tế chúng, thu hút Vực Ngoại Ma Thần giáng lâm, hóa thần khắc địch. Nhưng sau khi chiến đấu chấm đứt. Ma Thần rời khỏi, bảy Kiếm Sủng cũng bị hủy diệt hoàn toàn.
Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận dùng sáu Kiếm Sủng hình thành trung tâm, phối hợp với chủ nhân hình thành Lục Nhất Thiên Nguyên trận, cứ thêm sáu Kiếm Sủng là hình Thành thêm một Nhất Nguyên kiếm trận, ba mươi sáu Kiếm Sủng kết Thành Quy Nguyên kiếm trận.
Uy lực của trận này nằm ở chỗ vào khoảnh khắc Nhất Nguyên kiếm trận hình thành. Dư Tắc Thành sẽ có thêm sáu tay thủ hạ. Hơn nữa số Kiếm Sủng này sẽ dần dần khôi phục hết thảy những gì bản thân chúng có trước kia: phép thuật, ký ức, còn có được tu vi chiến đấu trước kia. Những thứ này Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể cộng hưởng sử dụng chung.
Bọn chúng vĩnh viễn phục tùng mệnh lệnh Dư Tắc Thành, có thể khéo léo sử dụng chiến trận giết chết địch nhân. Nếu như trận pháp bị phá bọn chúng sẽ nỗ lực chiến đấu vì chủ nhân đến giờ phút cuối cùng, cũng tương đương với Dư Tắc Thành có ba mươi sáu tay đánh thuê siêu cấp.
Nếu trận này được bày bố, có người công kích Dư Tắc Thành, thương tổn mà Dư Tắc Thành hứng chịu cũng sẽ được ba mươi sáu Kiếm Sủng đồng thời hấp thu. Chỉ cần còn một Kiếm Súng không chết, vậy Dư Tắc Thành sẽ không chết.
Khuyết điểm của nó là thực lực của Kiếm Sủng tương đương với thực lực của chủ nhân. Nói cách khác, nếu Dư Tắc Thành ở cảnh giới Trúc Cơ Tố Thể kỳ, những Kiếm Sủng này cũng sẽ có tu vi Tố Thể. Nếu Dư Tắc Thành ở Linh Tịch kỳ, bọn chúng cũng sẽ khôi phục đến Linh Tịch kỳ. Nếu Dư Tắc Thành đạt tới Kim Đan kỳ, tu vi bọn chúng cũng sẽ khôi phục đến Kim Đan kỳ. Nhưng nếu Dư Tắc Thành đạt tới Nguyên Anh kỳ, bọn chúng vẫn chỉ là Kim Đan kỳ.
Dư Tắc Thành nhìn tới nhìn lui, Thiên Diệu Tịch Diệt kiếm tự nhiên loại trừ trước hết. Mình có thần lôi trong tay cần gì phải học nó, không có chút ý nghĩa gì.
Thất Hình Hóa Thân kiếm cần hy sinh bảy Kiếm Sủng. Dư Tắc Thành cũng tự động gạtbỏ.
Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận này quả thật đáng để Dư Tắc Thành chọn lựa. Hắn có thể thu thập Kim Đan, không thành vấn đề, trong đó tốt nhất là chuyện chỉ cần một Kiếm Sủng không chết, chủ nhân bất diệt, điểm này đã hoàn toàn hấp dẫn Dư Tắc Thành.
về phần cung cấp chân nguyên, đối với Dư Tắc Thành là không thành vấn đề, có thể giải quyết. vì thế Dư Tắc Thành chọn Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận này. bắt đầu học pháp năm ngày trong Tổ Sư đường.
Non xanh nước biếc, gió nhẹ hiu hiu, mặt biển rải rác thuyền đánh cá giương buồm quăng lưới, sóng xanh nhè nhẹ.
Dư Tắc Thành quay nhìn lại Gò Hiên Viên, rốt cục mình đã có thể du ngoạn thiên hạ, có thể đi xem Lục Vực thế giới Thương Khung có bộ dạng thế nào. Đây là giấc mộng từ nhỏ của mình, Dư Tắc Thành nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm, tự hỏi không biết trời cao bao xa, đất sâu bao nhiêu, người đông tới mức nào...
Bất quá trước khi đi xa, mình phải về thăm nhà một chuyến, thăm mẫu thân, đệ đệ. Hơn nữa một thời gian trước, thông qua Lưỡng Tâm ngọc liên hệ, tiểu muội cũng muốn về nhà sum hợp như vậy rốt cục người trong nhà có thể đoàn tụ với nhau.
Dư Tắc Thành đã hình thành sơ lược kế hoạch dạo chơi khắp thiên hạ của mình. Trước tiên về thăm nhà, sau đó tới thăm Mộc Tư Y ở Phân Phương Giải Ngữ môn, Lư châu. Sau nữa ra khỏi Lư châu, chạy tới Thiên Mục tông ở Sở Tây, chuyển nhánh bồ đề cho Tứ sư huynh, đồng thời tới thăm phu thê Tam sư huynh.. Sau đó sẽ chạy tới Băng Tuyết thần cung ở Mạc Bắc, đưa thư cho sư phụ. Truyện Tiên Hiệp -
Xong chuyến đi Mạc Bắc. Dư Tắc Thành sẽ chạy sang địa vực cổ Tần thăm Nhị sư huynh, cuối cùng tới chỗ sầu Khổ Đại sư ở Hán Tình Thương Lăng hà. Đi một vòng như vậy, ngoại trừ địa vực Miêu Sương ra, có thể nói là mình đã dạo khắp Lục Vực thế giới Thương Khung, đi hết một vòng tròn, không mất năm ba năm là không được.
Ngoài ra mình còn phải tới hai địa phương do Lão Thất chỉ dẫn để tìm Tiên Thiên Linh Bảo. Tuy rằng cơ hội hết sức mỏng manh, nhưng thế nào cũng phải đi tìm thử một chuyến. Hai địa phương này, một nơi ở vùng phụ cận Tùy Viễn, vừa khéo tiện đường. Một nơi ở địa vực Miêu Sương. Dư Tắc Thành vẫn nhớ lời sư phụ dạy, nơi này đợi về sau hãy tính.