Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành phá giải uy áp đối phương, đối diện tỏ ra vô cùng sửng sốt, có người truyền âm hỏi:
- Xin hỏi là vị cao nhân nào phía trước?
Dư Tắc Thành bay lên không, chậm rãi bay về phía trước, đáp lời đối phương:
- Cao nhân thì không dám nhận. Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành.
Đối phương nghe vậy im bặt, một lát sau từ đại thuyền bay ra hai người, toàn là Kim Đan Chân Nhân. Hai người đối phương cũng bay về phía Dư Tắc Thành, muốn trao đổi với hắn một chút.
Một người trong đó hỏi:
- Thì ra là đạo hữu, Hiên Viên kiếm phái ư? Đám khốn kia đã hiểu lầm, hiểu lầm rồi... Xin hỏi trên thuyền còn vị đạo hữu Hiên Viên kiếm phái nào nữa không?
Tên khốn này dùng lời khách sáo hỏi thử xem trên thuyền còn có đồng môn Dư Tắc Thành không, sau đó mới quyết định đối phó với Dư Tắc Thành thế nào, lấy lễ nhường đường hay nhổ cỏ tận gốc.
Dư Tắc Thành cười đáp:
- Không có đồng môn, chỉ có mình tại hạ, xin hỏi các hạ là người phương nào?
Dư Tắc Thành chậm rãi phi hành tới gần đối phương. Hắn bất kể đối phương có mục đích thế nào, phần hắn chỉ có một mục đích: lấy sáu người đối phương thử kiếm.
Mười năm mài một kiếm, chưa từng thử bao giờ.
Hôm nay mình sẽ lấy sáu người bọn chúng thử kiếm. Bắc Hải Hạo Đãng tông này làm nhiều chuyện ác như vậy, lấy chúng thử kiếm cũng không làm thất vọng phi kiếm của mình, nhân tiện lấy đó cúng tế những oan hồn đã từng chết thảm trong tay bọn chúng.
Vị trí của hai bên vừa dừng lại đối diện, mãi tới bây giờ đối phương cũng không thể ngờ rằng đối tượng bị mình chặn đường cướp của, lấy một chống sáu còn có khả năng dám ra tay.
Một tên Kim Đan Chân Nhân trong đó đáp:
- Ta là Bắc Hải Hạo Đãng tông Hải..r.
Phần sau tên y chỉ có Diêm Vương nghe được, kiếm quang Dư Tắc Thành chợt lóe, một đạo kiếm quang tà tà chém xéo ra.
Đạo kiếm quang này đã hoàn toàn khác với trước kia, không còn tốc độ rất nhanh như trước, cũng không mang theo khí thế hùng hậu vô tận, cũng không khởi thế công vô cùng vô tận.
Chỉ là một đạo kiếm quang lạnh lùng, chậm rãi, nhưng hết sức vững vàng.
Nhưng chỉ một đạo kiếm quang này chém về phía hai tên Kim Đan Chân Nhân đối phương, bất ngờ phát động tập kích lấy một đấu hai.
Hai người đối phương lập tức tỏ ra kinh ngạc vô cùng, trên mặt vẫn còn vẻ bàng hoàng do dự. Bọn chúng không tin có chuyện như vậy xảy ra, có người điên cuồng như vậy, thật sự khó mà tin được.
Thần sắc ấy đông cứng lại trên mặt bọn chúng, không còn có biến hóa gì nữa. Bởi vì đạo kiếm quang này càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng nhanh không thể tưởng. Kiếm quang màu bạch kim lấp lóe, bên trong Lĩnh Vực Liệu Địch Chi Tiền của Dư Tắc Thành, hết thảy phản ứng của hai người đã bị Dư Tắc Thành nắm chắc. Nháy mắt hoàn toàn áp chế bọn chúng, kiếm quang lập tức chém trúng cả hai tên.
Hai Lĩnh Vực Khuyết Nhất Hội Vạn và Thiên Tru Địa Diệt đồng thời phát sinh hiệu lực, các loại pháp bảo bảo vệ trên thân thể hai tên nọ còn chưa kịp lóe lên, phát sinh tác dụng bảo vệ, đạo kiếm quang màu bạch kim này đã chém qua, tất cả hào quang bảo vệ tan tác, tất cả hào quang ngự kiếm ngự bảo hoàn toàn biến mất. Bạn đang đọc truyện được tại
Đây là một kiếm hết sức nhẹ nhàng, trong kiếm này ẩn chứa năng lượng công kích rất lớn, một người bị chém ngang lưng, một tên bị chém bay đầu.
Nửa thân trên tên Kim Đan Chân Nhân còn chưa rơi xuống, đầu tên còn lại chưa kịp bay xa, từng đạo kiếm khí ẩn chứa trong một kiếm vừa rồi đã bùng nổ, mang theo lực lượng đáng sợ của Dương Trần Cửu Độ kiếm Kiếm Tâm Tuệ, nổ tung phần còn lại của thân thể hai tên thành bụi phấn.
Trong khoảnh khắc, chỉ với một kiếm vừa rồi, hai tên Kim Đan Chân Nhân kia bị giết chết ngay tức khắc, hình thần câu diệt. Bất kể là Kim Đan Chân Nhân của Bắc Hải Hạo Đãng tông, hay đám tán tu trên Nộ Hải Cuồng Sa Hạm, còn có Thâm Hải Sa Hoàng đang ở dưới đáy biển ngầm theo dõi, ai nấy khiếp sợ kinh hoàng.
Dư Tắc Thành nhìn phi kiếm trong tay, cảm nhận Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết hấp thu lực bản nguyên của đối phương, lập tức chân nguyên tăng vọt, nguyên lực của Kim Đan Chân Nhân quả thật là hùng mạnh.
Đây là uy lực kiếm pháp mình mới luyện thành gần đây, dùng lực lượng kiếm cưu do Lục Kiếm hóa hợp, lấy Kiếm Tâm Tuệ phóng xuất một kiếm, nháy mắt giết chết hai tên Kim Đan Chân Nhân.
Hai tên này đang thầm tính toán làm thế nào đối phó với mình, bất ngờ bị kiếm thế của mình áp sát công kích. Cho dù chúng có được pháp bảo hùng mạnh nhất, pháp thuật lợi hại nhất, dưới kiếm khí Dương Trần Cửu Độ kiếm công kích liên hoàn như vậy cũng khó lòng thoát chết.
Trên đại thuyền của Bắc Hải Hạo Đãng tông kia vang lên mấy tiếng gầm giận dữ, sau đó kiếm quang hiện lên, bốn tên Kim Đan Chân Nhân còn lại cùng bay lên không, định công kích Dư Tắc Thành.
Nhìn qua dường như Dư Tắc Thành đang sững người ra tại chỗ, thế nhưng trên thân hắn bắn ra từng đạo hào quang, là Xạ Nhan kiếm, hóa thành vô số hào quang chiếu sáng không trung.
Trong bốn Kim Đan Chân Nhân có hai tên bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị phi kiếm bắn trúng, nổ tung giữa mặt. Nhưng lại không có hiệu quả gì đáng kể, chỉ lột đi một chút da mặt, vỡ một chiếc răng cửa mà thôi.
Đây là chỗ khác nhau giữa tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan Chân Nhân. Nếu tu sĩ Trúc Cơ bị một kiếm này bắn trúng, dù không chết cũng phải mất nửa cái mạng. Nhưng Kim Đan Chân Nhân bị bắn trúng chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Nếu so sánh tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan Chân Nhân, bất kể là cường độ thân thể, hàm lượng chân nguyên, phản ứng tốc độ, tối thiểu cũng thua kém gấp trăm lần.
Xạ Nhan kiếm này là kiếm pháp mà Dư Tắc Thành dùng nhiều loại kiếm pháp khác như Kiếm Ngã thuật, Huy Hoàng Quang Kích Bạo, Điện Quang Triều Lộ kiếm, Lưu Quang Thuấn Tức kiếm, Chung Cực Quang Kiếm Phá, Thiên Lý Huỳnh Quang Kích... hợp nhất lại, lấy lực Kiếm Cưu phát động một kiếm vừa rồi, nhưng hiệu quả hết sức kém cỏi, xem ra mình còn cần tu luyện nhiều hơn.
Bốn tên Kim Đan Chân Nhân này thật ra chỉ có ba tên vẫn bị Dư Tắc Thành tiếp tục tấn công liên tục. Bọn chúng phát hiện ra mình đã bị Dư Tắc Thành đánh rơi xuống dưới, không thể bay lên, lập tức tên nào tên nấy nổi giận, cố gắng bay lên trở lại, nhưng lại bị lực nổ của phi kiếm đánh rơi xuống tiếp.
Tên thứ tư không bị đánh rơi đang múa một chiếc lưới lớn, tất cả Xạ Nhan kiếm của Dư Tắc Thành bắn ra đều bị lưới này bao phủ. Nháy mắt y xông tới công kích Dư Tắc Thành.
Thật ra chiếc lưới của y chỉ có chút tác dụng nho nhỏ, điểm quan trọng là Dư Tắc Thành cố ý để y lao tới. Bởi vì thế công của ba người kia đều bị Xạ Nhan kiếm của Dư Tắc Thành đánh ngược trở về, chỉ còn mình y trên không. Làm như vậy có tác dụng phân tán lực lượng đối phương, dễ dàng tiến hành lấy một chọi một.
Tên Kim Đan Chân Nhân này cất tiếng rống giận dữ, một tay điều khiển tấm lưới, một tay điều khiển một chiếc pháp ấn, lặng lẽ niệm chú, chuẩn bị tấn công một đòn mạnh mẽ về phía Dư Tắc Thành.
Dị tượng Kim Đan của tên này hiện ra hết sức rõ ràng, xung quanh y trong vòng ba trượng, dường như không gian sụp đổ nổ tung không ngừng, rõ ràng tên này sở trường về lực nổ.
Thật ra khi lao tới, y đã phát hiện ra điểm khác thưởng, nhưng tên Kim Đan Chân Nhân này vẫn không hề e ngại. Tấm lưới trong tay y có tên là Càn Dương Kim Ti Võng, chính là nguyên châu của Thiên Niên Kim Chu kết thành, luyện chế Chu Ti của Kim Chu này mà thành. Năm xưa khai tông tổ sư của Càn Dương cũng đã từng dùng pháp bảo này đánh bại không ít cao thủ, lập ra sơn môn của mình. Lại trải qua ba đời chưởng môn tế luyện, có thể nói đã được trui rèn rất kỹ, có thể thu lấy hết thảy công kích.
Pháp bảo này là do y mạo hiểm đánh chết con của một đời chưởng môn Càn Dương cung đoạt được. Nhờ pháp bảo này, y mới leo lên được địa vị như ngày nay ở Bắc Hải Hạo Đãng tông, cho nên y vô cùng tin tưởng vào pháp bảo này.
Pháp ấn mà y vừa phóng xuất có tên Hải Thiên Ấn, là bản mệnh pháp bảo của y, tế luyện lực lượng của một biển mà được. Nếu phóng xuất ra trên mặt biển, sẽ lập tức dẫn phát biển cả cộng hưởng, bùng nổ uy lực hủy thiên diệt địa.
Dư Tắc Thành nháy mắt xuất kiếm, một thanh phi kiếm hóa thành cự trảo chộp tới. Lập tức trảo này rơi vào trong Càn Dương Kim Ti Võng, Kim Ti Võng này chộp lấy phi kiếm, định thu lấy phi kiếm.
Cự trảo bị chộp trúng lập tức sụp đổ, phi kiếm hiện hình, nhưng lực sụp đổ kia lại truyền theo lưới Kim Ti ra bên ngoài. Từng sợi Kim Ti bùng nổ, nháy mắt tất cả lực nổ này tập trung lại, sau đó ép về phía tên Kim Đan Chân Nhân đang điều khiển lưới này.
Đây là vì lực lượng ẩn chứa trong phi kiếm quá mức hùng mạnh, không ngờ vượt qua cả năng lực chịu đựng phân giải của Càn Dương Kim Ti Võng, khiến nó quay lại cắn trả chủ nhân.
Kiếm quang đột phá Càn Dương Kim Ti Võng, chém về phía tên Kim Đan Chân Nhân kia. Đối phương thấy vậy rúng động trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ Dư Tắc Thành là Nguyên Anh Chân Quân ngụy trang, bằng không làm sao có thể phát ra lực lượng hùng mạnh như vậy được?
Nháy mắt tên này cắt đứt liên hệ giữa mình với Càn Dương Kim Ti Võng, quyết định rất nhanh bỏ đi pháp bảo này, toàn lực thúc giục Hải Thiên Ấn. Hiện tại Hải Thiên Ấn chỉ mới cộng hưởng cùng Uyên Hải này được một nửa, không ngờ đối phương cướp đi pháp bảo Càn Dương Kim Ti Võng của y chỉ trong thời gian một lần hô hấp. Lúc này kiếm quang tới trước mặt, y không thể không dẫn phát lực lượng pháp ấn này sớm hơn dự định.
Một tiếng nổ rền vang, không trung dường như xuất hiện sóng thần, trời biển một màu, đây là nguyên nhân của cái tên Hải Thiên Ấn.
Từ những cuộn sóng giữa không trung bắt đầu lan ra chấn động vô cùng. lập tức hóa thành lôi quang mênh mông vô tận, uy thế cuồn cuộn ngút trời, mạnh mẽ khó lòng chống nổi. Trong phạm vi năm trăm trượng, cũng là ba dặm, lôi quang màu xanh nước biển nhạt giăng mắc khắp nơi, mang theo khí thế có thể tiêu diệt hết thảy. Kiếm quang của Dư Tắc Thành lập tức bị lôi quang giáng cho một đòn tan tác.
Tên Kim Đan Chân Nhân kia muốn đẩy pháp ấn một cái nữa, chỉ cần uy lực của Hải Thiên Ấn này phóng xuất ra, hình thành một đòn tấn công hủy diệt, có thể đè ép hết thảy phản kích của đối phương trong phạm vi mười dặm. Hơn nữa thêm vào lực cộng hưởng của Uyên Hải phía dưới, mình có thể phát ra đòn tấn công hủy diệt này vô tận không ngừng, coi như đứng vào thế bất bại.
Nhưng y còn chưa kịp thực hiện, đã có một cự trảo khác do kiếm quang hình thành bất ngờ xông vào trong lôi quang mênh mông vô tận kia. Cự trảo này bay không mục đích trong phạm vi lôi quang, không phải nhằm vào y, dường như đã mất đi phương hướng, xông loạn cả lên. Giữa vùng lôi quang mênh mông này, cự trảo chịu lực chấn động vô cùng mạnh mẽ, lập tức bắt đầu tiêu tan.
Tên Kim Đan Chân Nhân này thân trải trăm trận, còn chưa gặp phải nguy hiểm thực sự lần nào, lập tức khởi động pháp bảo hộ thân của mình. Pháp y trên người y lập tức phát ra một luồng hơi nước màu trắng, giống như một luồng sương mù dày đặc, trong đó có vô số hào quang màu xanh lập lòe không ngớt, bao quanh thân thể y bảo vệ chặt chẽ. Đây là Chân Thủy Tị Trần bào thăng cấp trở thành Trường Hà Vụ Chướng Bào.
Pháp bảo vừa kích hoạt, cự trảo kia nháy mắt biến mất, nháy mắt xuất hiện trở lại sau lưng y, chộp vào người y một trảo. Đây chính là Đông Lân Tây Trảo Tham hợp kiếm như ẩn như hiện, mơ hồ không chừng của Kiếm Ngưng Lão.
Một kiếm này đánh ra, chẳng những tên Kim Đan Chân Nhân kia trong lòng không sợ, ngược lại vui mừng. Y vô cùng tin tưởng vào lực bảo vệ của pháp bào, ngoại trừ Nguyên Anh Chân Quân không ngăn nổi, những Kim Đan Chân Nhân khác công kích, y tự tin có thể hoàn toàn ngăn cản.
Dù là bị thương cũng không sợ, Hải Thiên Nhất sắc của mình đã thành hình, dẫn phát lực cộng hưởng của Uyên Hải này. Có thể phát ra Phá Diệt Chấn Đãng Thần Lôi, có thể công cũng có thể thủ, trận chiến này tất thắng.
Y vô cùng tin tưởng, chuẩn bị phóng xuất Hải Thiên Nhất sắc, phát ra Phá Diệt Chấn Đãng Thần Lôi. Đòn đầu tiên làm như muốn đánh chết đối phương, thật ra là đánh cho đại thuyền của hắn nổ tung, khiến cho đám tán tu trên đó phát ra tiếng kêu thảm thiết, khiến cho hắn hối hận vì đã trở thành địch nhân với môn phái mình. Sau đó mới tra tấn hắn một phen, làm cho hắn sống không bằng chết.
Tên Kim Đan Chân Nhân thầm nghĩ như vậy, nhưng lại không thể phát ra thần lôi, bởi vì y chợt cảm thấy dưới bụng tê cứng. Y cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bụng dưới của mình đã bị một thanh kiếm trảo đâm vào, chộp lấy Kim Đan của mình.
Phòng ngự của Trường Hà Vụ Chướng Bào của mình không ngờ đã bị đối phương âm thầm lặng lẽ đâm vào theo một khe hở trên đó. Khe hở này chính là điểm yếu nhất trong đạo phòng ngự của mình, nhưng ẩn sau vô số tầng bảo vệ, bình thường chỉ có xác suất một trên mười vạn mới có thể đâm trúng, làm sao hắn phát hiện ra?
Bất quá chuyện này y đã không có khả năng suy nghĩ nữa, y cũng là người quyết đoán vô cùng, kiếm trảo kia vừa mới chộp trúng Kim Đan, y đã nghiến răng một cái, trợn trừng hai mắt. Một tiếng nổ ầm vang, Kim Đan trong cơ thể, xương thịt toàn thân, cùng pháp ấn giữa không trung, cả Kiếm Ngưng Lão của Dư Tắc Thành cùng nhau hóa thành một đạo hào quang, nháy mắt nổ tung.
Vụ nổ này lập tức dẫn phát lôi quang mênh mông vô tận trong phạm vi ba dặm chấn động bùng nổ một lượt. Một đám mây hình nấm dâng lên, lập tức trong phạm vi mười dặm bao trùm một luồng lửa lôi quang.
Đám mây hình nấm khổng lồ này dâng lên cao, nhanh chóng bành trướng. Trong phạm vi trăm dặm đều chịu ảnh hưởng, vô số cá dưới Uyên Hải bị chết ngay tại chỗ, xác nổi lềnh bềnh trắng xóa trên mặt biển.
Vụ nổ hình thành sóng xung kích rất lớn, hai đại thuyền dưới lực xung kích này, tuy rằng tự động dâng lên hộ thuẫn phòng ngự, nhưng vẫn bị đẩy lui ra ngoài xa mấy chục dặm. Người trên thuyền ngã lăn lông lốc, có người cất tiếng hét thảm, bị hất bay ra khỏi thuyền.
Dư Tắc Thành bị lực xung kích này lan tới, cả người bắn ra xa như viên đạn, bay đi chừng mười dặm mới có thể ngừng thân hình lại, há miệng thở hồng hộc. Tên khốn này hết sức hung tàn, vừa thấy không xong đã tự bạo không hề do dự, thật sự là cường địch. Giết chết cường địch như vậy mới là niềm vui lớn nhất.
Dư Tắc Thành kiểm tra lại mình, được sự bảo vệ của Bắc đẩu Thất Tinh quán và Ngũ Hành Thái Ất Tử Kim Bào, mình không bị thương gì. Bất quá thanh Ngưng Lão kiếm của mình đã hoàn toàn hư hỏng. May là lần đầu tiên công kích bằng mẫu kiếm Kiếm Ngưng Lão không có chuyện gì.
Dư Tắc Thành lập tức triệu hồi mẫu kiếm Kiếm Ngưng Lão của mình về, lập tức phi kiếm chậm rãi bay về. Chỉ thấy trên thân kiếm mắc một chiếc lưới, khiến cho phi kiếm bay chậm chạp.
Dư Tắc Thành thu hồi phi kiếm, cũng thu hồi Càn Dương Kim Ti Võng kia. Giết ba tên Kim Đan Chân Nhân mới thu được có một món chiến lợi phẩm. Dư Tắc Thành cảm thấy hơi khó chịu. Bất quá nghĩ lại hắn vẫn còn thấy sợ hãi, nếu vừa rồi để cho pháp thuật tên kia thành hình, lôi quang vô tận như vậy sẽ rất khó đối phó.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ, giữa không trung xuất hiện ba người, thành hình chữ phẩm chậm rãi ép tới. Chính là ba tên Kim Đan Chân Nhân còn sống sót của Bắc Hải Hạo Đãng tông.
Bọn chúng lập trận chậm rãi ép tới, đồng thời đại thuyền khổng lồ của chúng bắt đầu di chuyển, hàng chục tháp pháo nguyên khí khởi động, chuẩn bị công kích Nộ Hải Cuồng Sa Hạm của Dư Tắc Thành ở xa xa.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, lập tức phát ra mệnh lệnh cho Pháp Linh, giao quyền khống chế đại thuyền của mình cho Phó Tề Thanh. Trong số những người có mặt trên đại thuyền, Dư Tắc Thành chỉ quen biết mình y, không cần biết y là nam hay nữ, tối thiểu xuất thân Đạo tông, kiến thức rộng rãi, hơn nữa vô cùng can đảm. Nếu lỡ đại thuyền bị hủy cũng đành chịu, dù sao linh thạch mua thuyền, Tần quản sự đã trả lại cho hắn.
Hiện tại nhiệm vụ của mình là đánh chết ba tên Kim Đan Chân Nhân trước mặt, để xem rốt cục kiếm pháp của mình đã đạt tới trình độ nào rồi.
Nếu hiện tại hỏi Dư Tắc Thành, cuộc đời hắn thích gì nhất, Dư Tắc Thành sẽ trả lời rằng, đó chính là giết chết ba tên Kim Đan Chân Nhân trước mặt. Bọn chúng tu đạo mấy trăm năm, có thể đã trải qua hàng trăm hàng ngàn trận chiến, Kết Đan sớm hơn mình không biết bao nhiêu năm là tiền bối của mình.
Nhưng trước mặt mình, bọn chúng phải run rẩy, phải sợ hãi, bởi vì bất kể quá khứ bọn chúng huy hoàng tới mức nào, nắm giữ quyền lực cao tới đâu, trước mặt mình không là gì cả. Trước kiếm của mình, bọn chúng phải cúi đầu, bởi vì mình nắm giữ sinh tử.
Thấy bọn chúng cẩn thận tới gần, bất ngờ Dư Tắc Thành buột miệng ngâm nga:
- Nhịn nhìn đồng bọn mình thảm tử, giận ngó rừng đao đọc chút thơ. Các vị, thời giờ quý giá, mau tới đây, ta đưa các vị lên đường một thể.
Vừa nghe lời này, lập tức trong số ba tên Kim Đan Chân Nhân có một tên biến sắc định phát tác, một tên Kim Đan Chân Nhân mặt tím quát lớn ngăn lại:
- Tam Chấn bình tĩnh, hắn đang chọc tức chúng ta.
Ba người vẫn tiến tới như trước, không nhanh không chậm, nháy mắt đã tiến vào phạm vi Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành. Dần dần đã tiến vào bên trong Lĩnh Vực của Dư Tắc Thành, vô tình bị ba Lĩnh Vực Liệu Địch Chi Tiền, Khuyết Nhất Hội Vạn, Thiên Tru Địa Diệt của Dư Tắc Thành ảnh hưởng.
Dư Tắc Thành mỉm cười, mục đích của mình đã đạt, trong phạm vi Lĩnh Vực của mình, chưa đánh mình đã thắng một nửa.
Tên Kim Đan Chân Nhân cầm đầu mặt tím đột nhiên ngừng bước:
- Không gian có vấn đề, Tam Chấn xem thử có Lĩnh Vực Kim Đan hay không?
Tên Kim Đan Chân Nhân vừa rồi định phát tác lập tức lầm bầm niệm chú, sau đó mới nói:
- Con bà nó, Liệu Địch Chi Tiền, Thiên Tru Địa Diệt, còn có một Lĩnh Vực khác nữa! Tên này không phải là Kim Đan Chân Nhân cảnh giới Kết Đan, hắn ngụy trang, tối thiểu hắn cũng là Kim Đan Chân Nhân cảnh giới Long Hổ.
Nháy mắt đối phương đã phát hiện ra Lĩnh Vực của Dư Tắc Thành, tên Kim Đan Chân Nhân thứ ba từ nãy giờ không nói một lời đột ngột há miệng gầm nhẹ một tiếng. Chỉ thấy y há miệng gầm lên nhưng lại không phát ra thanh âm nào, có lẽ là pháp thuật Vô Âm nào đó.
Thình lình Dư Tắc Thành thấy trước mắt mình hoa lên một cái, đột ngột Kiếm Ngã thuật như bị một thế công vô hình đánh trúng, lập tức thần thức mê man hỗn loạn.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu phóng xuất thần niệm, khôi phục bình thường, lại khởi động Kiếm Ngã thuật lần nữa. Nhưng ba Lĩnh Vực của mình đã hoàn toàn tan biến, trong tiếng gầm nhẹ của tên Kim Đan Chân Nhân vừa rồi, Lĩnh Vực Kim Đan của mình đã bị chấn động tiêu tan.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, quả nhiên đối phương không thể coi thường, chỉ một đòn đã chấn tan Lĩnh Vực của mình. Hơn nữa mình không cách nào xuất ra Lĩnh Vực được nữa. Dường như mình bị một loại năng lượng kỳ dị quấy nhiễu, rốt cục không còn cách nào bao vây được hai người bọn chúng, pháp thuật này quả thật thần kỳ.