Dư Tắc Thành dốc sức chiến đấu, sáu mươi người này hình thành một đại trận, ảo diệu không gì sánh được, mặc dù những Kim Đan Chân Nhân này đều là linh khí thúc đẩy mà thành, thực lực của bọn họ kỳ thực không đạt đến trình độ của Kim Đan Chân Nhân chân chính, nhưng nhân số của bọn họ quá nhiều, trận pháp lại xảo diệu không gì sánh được, vững vàng vây khốn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cũng không uể oải, đã chiến đấu một hồi, phát hiện mình thực sự không giết ra được Kim Đan đại trận này, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Xem ra hôm nay cần ngươi xuất thủ rồi.
Nói xong hắn lấy ra Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Thiên Kiếp Lôi, chỉ cần phóng lôi này ra, Kim Đan đại trận toàn bộ biến thành tro bụi.
Đúng lúc này trong động phủ của Thiên Mục tông, chuông cảnh báo vang lên, phương viên năm trăm dặm lập tức biến hóa, tầng tầng bảo hộ thuẫn dâng lên, pháp trận khởi động.
Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ từ phía dưới bắt đầu hướng lên trên xuất hiện ánh sáng, từng chút một lan về phía trước, kỳ thực chính là điêu khắc trên bậc đá kia, biến thành ký hiệu bắt đầu khởi động, từng chút một phát ra quang minh. Thông qua ký ức của Thanh Ngưng, đây là đã bắt đầu thẩm thấu mạnh mẽ, mặc dù vô cùng nguy hiểm, thế nhưng thời gian tan vỡ thiên trụ có thể nhanh hơn.
Phía xa tiếng thần lôi nổ ầm ầm không ngừng truyền đến, kiếm quang đầy trời, sương mù trùng điệp.
Sương mù kia phát ra rất nhiều màu sắc, giống như do vật sống tạo thành, đánh về phía đại trận, nhào tới trên đại trận, phát ra các loại thanh âm của nhai nuốt, sau đó xé mở pháp trận.
ở bên ngoài có người hô lớn:
- Thiên Mục tông làm hại Liễu Châu, vọng tưởng phá hủy thiên địa, tội ác tày trời, Đan Tông, Diệt Tuyệt tông, Kim Quang Tự, Âm Huyền Môn, Càn Dương Cung. Huyền Kim Kiếm Phái, Xích Huyết Đao Tông, Quỷ Sát Tông, Đoạt Hồn Giáo, Phi Hỏa Đường, Kim Vụ Ô Diệu Tông, Âm Bích Phái, Trần Sa Môn, mười ba thượng môn trung môn Liễu Châu tề tụ nơi đây, phá diệt Thiên Mục, giết không tha.
- Giết không tha...
Tiếng hồi âm cực lớn vang vọng thiên địa...
- Giết không tha, giết không tha, giết không tha...
Pháp âm cực lớn hô lên vang vọng thiên địa, dường như thế giới này chỉ có thanh âm này, đó chính là giết không Thần Hà, lại nhìn qua, chỉ thấy bốn phương tám hướng, pháp kỳ cuồn cuộn, vạn khí sôi trào, vô số thân ảnh lóe lên, quang ảnh lóe ra, toàn bộ Thiên Mục tông bị vây trong ngoài không thông, giống như thùng sắt, nước cũng không tiết ra được.
Trống trận ù ù, "ầm, ầm, ầm" chính là Hiên Viên Quỳ Ngưu Đoạt Hồn Cổ của Đoạt Hồn giáo, trống này chính là pháp khí chiến tranh của thời đại Hiên Viên hoàng đế, hiện tại tu Tiên Giới chỉ có rất ít môn phái mới có mấy cái, Đoạt Hồn giáo cũng chỉ có một chiếc Hiên Viên Quỳ Ngưu Đoạt Hồn Cổ này, dựa vào nó bọn họ mới có thể bảo trị địa vị trung môn bất biến.
Tiếng trống cực lớn phát ra từ một mặt màu đỏ tía của trống lớn, mặt đỏ tía này của trống lớn đường kính hơn một trượng, bay ở không trung, toàn bộ trống lớn hình dạng cổ xưa, có hoa văn màu vàng kỳ lạ. Một đám đinh kim loại chế tạo từ kim tinh đóng chắc mặt trống, mỗi lần đánh trống những đinh này theo tiếng trống nhảy lên. Trống này chính là pháp bảo dùng da, xương của dị thú Quỳ Ngưu thời đại Hồng Hoang luyện chế mà thành.
Trên rất nhiều điển tịch đều có ghi lại, đại cổ dùng da, xương của dị thú Quỳ Ngưu ở Ba Sơn có thể phát ra phong lôi (gió sét), khi đánh giống như sấm dậy mùa xuân.
Theo nhịp đánh của một vị Nguyên Anh Chân Quân Đoạt Hồn giáo, đại cổ phát ra từng trận sóng âm mắt thường có thể thấy được, ở trên pháp trận của Thiên Mục tông phát ra từng đạo nổ tung. Nguyên Anh Chân Quân kia một đạo tiếp một đạo chân nguyên đánh lên mặt Quỳ Ngưu cổ, từng đạo sóng âm liên tục đánh ra, giống như sét từ chín tầng trời đánh xuống, ngay cả Dư Tắc Thành dưới chân cũng đứng không vững.
Tiếng chuông cảnh báo trong Thiên Mục tông ngân dài, một thanh âm uy nghiêm hô lên:
- Liệt tổ liệt tông ở trên, Thiên Mục tông ta năm đó tung hoành thiên vũ, vì nhân giới trấn thủ một phương, thế nhưng bị tiểu nhân hãm hại, môn phái lụn bại, bị người ức hiếp. Truyện Tiên Hiệp -
- Hôm nay ta muốn trọng chấn hùng phong, khiến cho nó tái hiện phong thái năm xưa, các đệ tử nghe đây, mọi người dựa theo pháp trận diễn luyện bắt đầu bày trận, ta còn Thiên Mục còn, ta chết Thiên Mục tồn, vì vinh quang, vì tổ tiên, vì tương lai, chết muôn lần không từ.
Tất cả hơn hai vạn đệ tử Thiên Mục tông cùng hô:
- Thiên Mục vĩnh hưng. Thiên Mục vĩnh hưng (Thiên Mục vĩnh viễn hưng thịnh).
Sau đó ở dưới thiên trụ mở ra vô số động khẩu đệ tử Luyện Khí kỳ xen vào nhau có thứ tự tiến vào trong động phủ dưới lòng đất, lần lượt lấy ra linh thạch, chuẩn bị bổ sung, sau đó bắt đầu dựa theo diễn luyện trước đây, truyền chân nguyên lực của mình vào trong đại trận, đồng thời hứng chịu công kích cho đại trận.
Đệ tử Trúc Cơ kỳ và Kim Đan Chân Nhân lại lui đến phía dưới thiên trụ, dựa theo diễn luyện nhiều năm trong quá khứ, đột nhiên dưới thiên trụ sinh ra sương trắng, trong vòng mười dặm giống như một thế giới khác, hơn nữa sương trắng còn đang chậm rãi khuếch tán.
Dư Tắc Thành đứng ở đó, mười ba phái hiện thân, sáu mươi sáu Kim Đan vây khốn hắn toàn bộ biến mất, không ai quản hắn nữa, đã không có ý nghĩa, hắn cũng không dị động, cùng đệ tử Thiên Mục tông chen người mà qua, cứ như vậy động phủ Thiên Mục lớn như thế chỉ có một mình hắn lẻ loi đứng ở đó.
"ầm" pháp trận bên ngoài Thiên Mục tông nổ vang một tiếng, triệt để bị phá hủy, xung quanh thân ảnh lóe lên, vây quanh nơi đây có đủ vạn người, những người này bày ra tầng tầng pháp trận, đè ép về phía Thiên Mục tông.
Trong nháy mắt có người vọt tới, Dư Tắc Thành vui mừng hô:
- Ta là Hiên Viên Kiếm Phái Dư Tắc Thành, ta...
Xông vào đầu tiên chính là vô số khô cốt khô lâu, yêu thân ma tướng, lục mao hành thi, phi thiên u hồn, ác quỷ yêu vương, bọn họ gào thét một tiếng lao về phía Dư Tắc Thành, bất kể địch ta, công kích người đầu tiên chính là Dư Tắc Thành.
Những khô lâu cương thi là của Âm Huyền môn luyện chế, những ác quỷ u hồn là của Quỷ Sát tông khống chế, bọn họ căn bản không nghe kêu gọi của Dư Tắc Thành, hướng về phía hắn công kích tới.
Trên người những khô lâu và ác quỷ này đều có một tầng khôi giáp bảo vệ bằng đất màu xám (thổ hôi sắc), đó là Thiên Trần Hộ Thân Sa của Trần Sa môn, có thể bảo vệ chúng nó không bị đạo pháp công kích.
Nhìn thấy những ác quỷ khô lâu gào thét mà đến này, trong lòng Dư Tắc Thành khẽ động, nhất thời trong lòng có linh quang, đã lĩnh ngộ ý tứ của đối phương, đây là đang thử, nếu như mình không ngăn cản được, vậy ngay cả mình cũng chém giết.
Nhiều người như vậy đột nhiên xuất hiện, bao vây Thiên Mục tông đến giọt nước không lọt, tuyệt đối là tính kế rất lâu, bố trí mấy tháng, bằng không lấy trạng thái thần hồn nát thần tính của Thiên Mục tông hiện tại, lại A Mẫn hiểu Mục thuật trinh sát, bị người giết đến trước mắt mới phát hiện, có thể thấy được bố trí nghiêm mật và kế hoạch chu đáo của mười ba phái này.
Nếu như vậy, bọn họ làm sao lại không nhìn thấy chiến đấu của mình chứ, nói cách khác đám người này chính là muốn đem mình giết không tha, sau này đổ tội cho Thiên Mục tông đã tiêu vong, ai cũng không thể báo thù cho mình.
Dư Tắc Thành càng nghĩ càng buồn bực, một đám xem ta như quả hồng mềm dễ bóp sao, được, ta cho các ngươi nhìn xem, kiếm của ta rốt cuộc có bao nhiêu sắc bén.
Nghĩ tới đây Dư Tắc Thành lại hô lớn một tiếng:
- Ta là Hiên Viên Kiếm Phái Dư Tắc Thành, phát hiện Thiên Mục tông làm hại Liễu Châu, cho nên...
Trong quá trình la lên, Dư Tắc Thành phát ra một kiếm, một kiếm này nén giận phát ra, lấy lực Kiếm Cưu làm nguồn năng lượng, phát ra Cực Đạo Tiên Kiếm Thuật của Kiếm Tâm Tuệ.
Một đạo kiếm quang trùng thiên nháy mắt bắn ra, quang mang giống như ban ngày, lấy hắn làm trung tâm vô số quang mình hướng ra phía ngoài khuếch tán. Trong nháy mắt toàn bộ khô lâu ác quỷ công kích về phía Dư Tắc Thành giống như tuyết trắng bắt đầu dung hợp, mặt đất nổ vang, lấy Dư Tắc Thành làm trung tâm, phương viên trăm trượng không còn quỷ vật nữa, toàn bộ bị một kiếm này nghiền nát.
Kiếm quang tiêu tán, một đạo kim quang đánh về phía Dư Tắc Thành, là một hòa thượng, trên đầu có chín điểm giới ban, ở sau đầu có một quang quyển, giống như tỏa ra kim quang, toàn thân kim sắc, hóa thành kim quang, mãnh liệt lao về phía Dư Tắc Thành.
Hòa thượng này vừa nhìn chính là đệ tử của Kim Quang tự, nghe đến bốn chữ Hiên Viên Kiếm Phái mắt đã đỏ lên, gào thét một tiếng đã giết qua. Phương pháp tu luyện của Kim Quang tự có thuyết Tam Kinh Tứ Niệm, đây là Xá Thân Thành Phật Kinh trong Tam Kinh, tương đương với Nhục Thân Thành Thánh Thuật của môn phái tu tiên, toàn thân trên dưới giống như kim tinh, có lực chiến đấu cận thẩn vô cùng.
Dư Tắc Thành đối mặt một đạo kim quang này không tránh không nhường, vạn người đang nhìn, không thể tránh, không được tránh, cũng không thể nhường, đường hẹp gặp nhau người mạnh thắng, Song Dực vừa thi triển, kiếm che trời phủ đất.
Nhất thời mười tám thanh Phi Dực Kiếm phía sau Dư Tắc Thành phát ra quang minh vô hạn, hóa thành một đôi kiếm dực xuất hiện ở phía sau Dư Tắc Thành, một đạo quang trụ lóe sáng xuất hiện, dung hợp với kim quang kia, trong nháy mắt hai người đánh giáp lá cà, mọi người liền cảm giác quang mang sáng ngời, lại không nhìn ra đó là kim quang gì. La Hán tăng của Kim Quang tự tương đương với Kim Đan Chân Nhân triệt để bốc hơi, thực sự thân thể thành thánh, không còn lại thứ gì, hoàn toàn hóa khí, chỉ để lại một vết tích kim sắc trên mặt đất, cuối cùng là một đám giống như dịch thể gì đó, đó là thứ sót lại cuối cùng của hắn.
Dư Tắc Thành một kiếm hóa khí Kim Quang tăng, sau đó vừa muốn hô tiếp, đột nhiên trăm trượng xung quanh người sinh ra kim vụ (sương vàng), lập tức chân nguyên của mình vận chuyển bất ổn, kiếm thuật bị áp chế hoàn toàn, pháp lực không đủ, dưới mặt đất đột nhiên vươn ra hai tay nắm lấy hai chân hắn, giống như khóa thép vững vàng khóa chắc di động của Dư Tắc Thành.
Bên cạnh có một Kim Đan Chân Nhân ngự sử một thanh trường đao màu máu, một Kim Đan Chân Nhân khác ngự sử một thanh huyền kim phi kiếm, hai người công về phía Dư Tắc Thành.
Sương mù này là Khốn Đốn Kim Ô Vụ của Kim Vụ Ô Diệu tông, dưới đất là Kim Đan Chân Nhân của Trần Sa môn. Sử dụng đao chính là Kim Đan Chân Nhân của Xích Huyết Đao tông, sử dụng kiếm chính là Kim Đan Chân Nhân của Huyền Kim Kiếm phái, bốn người hợp lực muốn thừa dịp khi Dư Tắc Thành lực cũ vừa đi, lực mới chưa sinh mà tập kích hắn.
Ngay thời khắc mấu chốt này, thế giới Bàn cổ trên ngực Dư Tắc Thành đột nhiên phát ra một loại lực hút cực lớn, năm người bọn họ toàn bộ ở trong Khốn Đốn Kim Ô Vụ, tương đương với tự thành một giới, đây là thứ mà thế giới Bàn cổ thích hấp thu nhất, hiện tại thời khắc nguy cơ, Lão Thất trực tiếp phát động, trong nháy mắt quang mang chợt lóe, trăm trượng kim vụ này toàn bộ bị hấp thu, bất kể Xích Huyết Đao tông, Huyền Kim Kiếm phái, trong nháy mắt bốn Kim Đan Chân Nhân toàn bộ bị hấp thu vào trong thế giới Bàn cổ.
Trong nháy mắt, Dư Tắc Thành phá khô lâu ác quỷ của Âm Huyền môn, Quỷ Sát tông, đánh chết đệ tử Kim Quang tự, phá hủy kim vụ của Kim Vụ Ô Diệu tông, giết Chân Nhân của Xích Huyết Đao tông, Huyền Kim Kiếm phái, Trần Sa môn trong nháy mắt, thoáng cái toàn bộ người tới kinh ngạc không gì sánh được.
Lúc này tiếng địch vang lên, hẳn là Âm Bích phái có người chuẩn bị xuất thủ. Dư Tắc Thành giận dữ nói:
- Không biết xấu hổ, các ngươi nhìn đây là cái gì, chọc giận lão tử, các ngươi cùng Thiên Mục tông kia tất cả đều tan thành tro bụi cho ta.
Nói xong Dư Tắc Thành lấy ra Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Thiên Kiếp Lôi, Thiên Kiếp Lôi này chậm rãi triển khai, như ánh nắng chiều tà, lại như ánh nắng ban mai, trong lờ mờ có chứa hào quang các màu sắc đỏ, tím, trắng, xanh, vàng, chậm rãi khuếch tán.
Đồng thời Dư Tắc Thành lại lấy ra ba quả thần lôi cướp được chỗ Vương Thiên Hóa, mở nắp ra, làm ra bộ dạng muốn phóng thần lôi.
Một thanh âm vang lên:
- Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Thiên Kiếp Lôi? Muốn tái diễn Hồng Hoang Hỗn Độn Quy Nguyên Lôi năm xưa ư? Hiểu lầm, hiểu lầm, thì ra ngươi không phải đệ tử Thiên Mục tông?
Thanh âm này giống như rất bình thường, thế nhưng truyền khắp thiên địa, Dư Tắc Thành trong lòng giật mình, Phản Hư Chân Nhất, đây là thanh âm của Phản Hư Chân Nhất Thần Quân, xong rồi, Thiên Mục tông triệt để xong rồi, Chân Nhất xuất hiện, vạn sự đã định.
Dư Tắc Thành lập tức thu hồi Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Thiên Kiếp Lôi của mình, ôm quyền nói:
- Hiên Viên Kiếm Phái Dư Tắc Thành bái kiến tiền bối, thì ra tất cả đều là hiểu lầm. Ngại quá, ta tưởng bọn họ là yêu nhân Thiên Mục tông, đã ngộ sát mấy vị đạo hữu, xin thứ lỗi.
Nói đến đây thì mọi chuyện đã tốt đẹp, trước đây bọn họ có thể làm như không nghe thấy thanh âm của mình, đánh chết mình, vậy mình cũng có thể giả vờ như vậy.
Hiện tại Phản Hư Chân Nhất đã nói, ai cũng không dám tập kích mình nữa, Chân Nhất Thần Quân có thể diện của Chân Nhất Thần Quân, nếu như bọn họ thật không biết xấu hổ, vậy Dư Tắc Thành cũng đã nhận thức rồi.
Nhất thời Dư Tắc Thành bị một loại lực lượng hùng mạnh hút lấy, thoáng cái phi hành rất nhanh, bay vào trong đám người, trong nháy mắt đã bay đến trung tâm mọi người vây công nơi đây.
Lực lượng này hùng mạnh không gì sánh được, ở dưới lực hút của nó, Dư Tắc Thành khẽ động cũng không thể động, hoàn toàn có thể nói sinh tử ở trong một ý niệm của nó, thế nhưng Dư Tắc Thành không e ngại chút nào.
Trong nháy mắt Dư Tắc Thành bị hút đến trong một chỗ pháp trận, người ở đây nhiều như biển, không ngờ có hơn mười vị Nguyên Anh ở đây, hơn nữa đứng ở phía trước có ba người, ba người này đều là lão giả, không hề khác người bình thường, thế nhưng Dư Tắc Thành hoàn toàn kinh ngạc, hắn nghi hoặc nói:
- Trời ơi, ba... ba vị Chân Nhất, ta hoa mắt rồi sao?
Đúng vậy, đủ ba Chân Nhất ở đây, một lão giả trong đó nói:
- Dư Tắc Thành, người làm hại chúng ta thật thảm nha, rút dây động rừng, kế hoạch của chúng ta đã khổ tâm chuẩn bị ba năm, suýt chút nữa trở thành công cốc, ngươi biết tội chưa?
Nơi này là một chỗ pháp trận di động, hẳn là lâm thời dựng lên, giống như xây dựng ở trên phi xa, có thể di động khắp nơi, pháp trận rộng đủ mười trượng, hấp dẫn người ta nhất chính là một chỗ sa bàn mô phỏng ảo trận trong pháp trận.
Ảo trận kia mô phỏng hư ảo ra toàn bộ Thiên Đô sơn mạch còn có Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ kia, trong đó ngay cả trận thế của đệ tử Thiên Mục tông hiện này bày ra, trận hình của liên quân mười ba phái bày ra toàn bộ vừa xem đã hiểu, ở trên ảo trận có rất nhiều điểm trắng điểm vàng, điểm trắng là Kim Đan Chân Nhân, điểm vàng là Nguyên Anh Chân Quân, ở trên ảo trận này lơ lửng hơn trăm ảo trận, trước tiên hiển thị chân thật toàn bộ cảnh sắc trên chiến trường lên trên ảo trận.
ở trong pháp trận có ba lão nhân, bọn họ không khác gì lão nhân bình thường, khoảng sáu mươi tuổi, râu ba chòm dài, nếu như không phải nhìn thấy ở chỗ này, đánh chết Dư Tắc Thành cũng không biết bọn họ là Phản Hư Chân Nhất.
Trong khi Dư Tắc Thành đang tự hỏi, một lão nhân trong đó trực tiếp quát Dư Tắc Thành:
- Dư Tắc Thành, ngươi hại chúng ta thật thảm, đả thảo kinh xà. Kế hoạch của chúng ta khổ tâm chuẩn bị ba năm, suýt chút nữa thành công cốc, ngươi biết tội chưa?
Nhất thời Dư Tắc Thành sửng sốt cẩn thận vừa nghĩ giống như thật là mình đả thảo kinh xà, nếu không Thiên Mục tông sẽ tuyệt đối không phát hiện liên quân mười ba phái này, nếu như không bị phát hiện, có lẽ mười ba phái này còn đang ẩn núp, có lẽ có thể thoáng cái phá hủy Thiên Mục tông, có lẽ sẽ không phải chết nhiều người như thế. Mình thực sự là tội nhân, hại vô số đệ tử mười ba phái chết thảm, mình đã phạm phải tội lớn ngập trời, đã hại chết nhiều đệ tử mười ba phái như vậy, nhất định phải chuộc tội- nhất định phải...
Nhất thời những ý nghĩ hỗn loạn này xuất hiện ở trong đầu Dư Tắc Thành, đột nhiên Dư Tắc Thành nắm được một tia tỉnh táo, trong nháy mắt khu trừ những ý nghĩ không thuộc về mình này ra khỏi đại não, Phản Hư Chân Nhất thật là lợi hại, một câu nói không ngờ làm cho mình xấu hổ trong lòng, suýt chút nữa mình đã tự chuộc tội rồi.
Dư Tắc Thành há miệng cẩn thận nói:
- Nhân duyên đưa đẩy, chỉ có thể oán hận vận khí không tốt.
Một lời hai ý nghĩa, nghe được trả lời của Dư Tắc Thành, một Phản Hư Chân Nhất Thần Quân mặc lục bào đứng bên cạnh cười, nói:
- Hiên Viên Kiếm Phái, quả nhiên không thể xem thường, nếu đã đến đây, vậy ở lại xem đi, cũng coi như một người chứng kiến chúng ta phá hủy Thiên Mục tông, có lẽ thực sự không được, còn cần dựa vào thần lôi của ngươi đó, Tử Hằng ngươi giải thích cho hắn một chút.
Nói xong Chân Nhất Thần Quân này không đợi Dư Tắc Thành phản ứng lại, bắt đầu cùng Chân Nhất Thần Quân khác nghiên cứu bước tiếp theo của kế hoạch. Một lão giả mặc tử bào gật đầu với Dư Tắc Thành, ý
bảo Dư Tắc Thành đi qua, hai người cùng nhau rời khỏi pháp trận nơi này.
Người kia ôm quyền nói với Dư Tắc Thành:
- Tại hạ Diệt Tuyệt tông Tử Hằng Chân Nhân, kiếm thuật của Dư lão đệ quả nhiên nổi danh thiên hạ, trong nháy mắt đánh chết năm Kim Đan Chân Nhân, bội phục, bội phục.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Lão ca chê cười, thực sự là không cố ý, đã ngộ sát năm vị Chân Nhân, thực sự là xấu hổ.
Tử Hằng cười nói:
- Giết cũng đã giết rồi, chuyện ngộ sát, mười ba phái một hồi đánh lên không thể nói rõ sẽ xuất hiện bao nhiêu chuyện ngộ sát, nếu không phải Thiên Mục này làm quá phận, hiện tại chúng ta đã sớm đánh thành một đoàn.
- Ngươi cẩn thận một chút Kim Vụ Ô Diệu tông. Xích Huyết Đao tông, Huyền Kim Kiếm phái, Trần Sa môn. Bọn họ đều là môn phái phụ thuộc của Đan tông và Kim Quang tự, không biết vì sao, Đan tông và Kim Quang tự giống như có mâu thuẫn rất lớn với ngươi.
Dư Tắc Thành sửng sốt, nói:
- Ta cũng không đắc tội bọn họ kia mà?
Trong lòng lại nghĩ đến, hòa thượng Kim Quang tự chôn dưới tàng cây Bạch Dương ở núi Xích Thành kia, còn có tên Bạch Vũ cư sĩ ở Hoa Đô kia, có lẽ cừu hận chính là bất tri bất giác gây lên như vậy.
Tử Hằng mỉm cười, giống như là cảm thán, cũng giống như là tự oán giận tự thương xót nói:
- Kỳ thực không có vấn đề gì, chẳng qua chết mấy Kim Đan Chân Nhân mà thôi, vừa rồi đánh chết mấy Kim Đan Chân Nhân, những Nguyên Anh Chân Quân nhìn cũng không nhìn một cái, căn bản không thèm để ý.
- Chiến trường nơi này, chúng ta những Kim Đan Chân Nhân này tính là gì, cũng chính là pháo hôi mà thôi, nào giống ở trong sơn môn được người kính ngưỡng, ôi, không biết lần này chúng ta có thể còn sống trở về không.
Cũng đúng là như vậy, ở nơi này cho dù mình giết nhiều Kim Đan Chân Nhân hơn nữa, ở trong mắt của những Chân Quân Chân Nhất nơi này chẳng qua cũng chỉ là một con kiến cường tráng mà thôi. Đây chính là khác biệt giữa Kim Đan Chân Nhân và Nguyên Anh Chân Quân.