Tiên Ngạo

Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành không có thời gian rảnh rỗi nghĩ tới chuyện này, hắn đang tránh né vô số nham thạch tung bay tán loạn khắp không trung. Một số nham thạch va chạm vào nhau, phát ra từng trận nổ tung, đá vụn bắn ra bốn phía.

Lúc này đừng nói là chiến đấu, chỉ cần bảo vệ mạng mình cũng đã hết sức gian nan. Cũng may phạm vi cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành rất rộng, có thể nói phạm vi trăm dặm xung quanh đều nằm trong phạm vi cảm ứng của hắn.

Ngoại trừ hơi bối rối lúc ban đầu, sau đó Dư Tắc Thành nhanh chóng bình tĩnh lại. Nham thạch vụn bắn tung tán loạn đã không còn là nguy hiểm với hắn nữa, kiếm quang hơi chuyển, lập tức xuất ra Phong Dực kiếm, linh hoạt vô cùng, không thể bị người khác phát hiện. Bởi vì lúc này Dư Tắc Thành phát giác ra, phía trước có một tên Kim Đan Chân Nhân xuất hiện trong tầm cảm ứng của hắn.

Tên Kim Đan Chân Nhân này hẳn cũng là một tên kiếm tu, điều khiển năm thanh phi kiếm ba dài hai ngắn. Bất quá nhìn qua vẻ ngoài của y, dường như đã bị trọng thương sau khi phù đảo nổ tung lúc nãy, phạm vi cảm ứng thần thức không còn rộng như trước, phi hành bất ổn.

Dư Tắc Thành hơi ngập ngừng một chút, nhưng vẫn sử dụng Kiếm Ngã thuật lặng lẽ giấu mình tiến tới. Hai ngàn cân Thiên Hà Tinh Sa đối với bất cứ môn phái kiếm tu nào cũng là thứ có được lực hấp dẫn khó lòng kháng cự. Nếu để đối phương có người chạy trốn, tin tức tiết lộ ra ngoài, vậy sẽ hết sức phiền phức. Nếu y không dám hưởng một mình, muốn báo cho sư môn biết, vậy bọn năm người Dư Tắc Thành khó lòng yên ổn.

Nghĩ vậy Dư Tắc Thành dứt khoát quyết định, lén lút tới bên bờ phạm vi thần thức của tên Kim Đan Chân Nhân kia, bất chợt giáng ra một đòn như sét nổ ngang tai. Nháy mắt chín đạo kiếm quang màu trắng nhanh như điện chớp bắn ra, chín đạo kiếm quang này nhanh như sao xẹt, bất kể là thời cơ hay góc độ xuất kiếm ảo diệu vô cùng, đánh trúng vào khe hở phòng ngự của tên Kim Đan Chân Nhân kia.

Nháy mắt chín đạo kiếm quang đã đột phá qua năm thanh phi kiếm của y, tên Kim Đan Chân Nhân kia lúc này mới phát giác, cất tiếng rống to, định xuất tuyệt chiêu ngăn trở. Nhưng bất ngờ y phát hiện pháp lực của mình bị kiềm hãm, Mi Tâm hơi nhói một cái, lập tức hoa máu đỏ tươi nỡ rộ, hết thảy hóa thành hư vô.


Dư Tắc Thành tung ra một kiếm đánh chết tên Kim Đan Chân Nhân này, sau đó hóa thành lưu quang bay tới, thu lấy phi kiếm và túi trữ vật, kể cả Kim Đan của tên kia, sau đó lại bay đi nơi khác.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành bắt đầu hành trình săn giết của mình. Trong tình cảnh hỗn loạn hiện tại, hắn đánh chết bốn tên Kim Đan Chân Nhân liên tiếp, thu hoạch rất khá. Phạm vi cảm ứng Kiếm Ngã thuật của hắn rộng chừng trăm dặm, lại thêm ba tầng Lĩnh Vực của hắn, những Kim Đan Chân Nhân khác hoàn toàn không có cơ hội trả đòn, bị hắn đánh lén bất ngờ, chết liên tục mấy người.

Lúc này vụ nổ đã dần dần bình ổn lại, hết thảy khôi phục bình thường, Dư Tắc Thành muốn âm thầm lặng lẽ đánh chết Kim Đan Chân Nhân đối phương như trước là rất khó, lúc này hắn chỉ có thể lặng lẽ tìm kiếm.

Phía trước đột ngột vang lên tiếng gào thét, tiếng nổ ầm ầm, thỉnh thoảng còn có kiếm quang lóe lên. Dư Tắc Thành bèn lặng lẽ ngự kiếm bay về phía đó, bay được mười dặm, chỉ thấy phía trước Lạc Vô Kỵ và Tân Xuân Phong đang bị đối phương vây công.

Trạng thái Tân Xuân Phong bất ổn, xem ra y đã bị thương, cho dù đã dùng Xuân Phong Hóa Vũ quyết chữa trị, nhưng trông y vẫn uể oải vô lực. Trông trận chiến vừa rồi, y dung nhập vào trong phù đảo, âm thầm giết chết địch nhân. Kết quả phù đảo nổ tung, Tân Xuân Phong vì quá bất ngờ cho nên bị thương nặng. Tuy rằng đã tự chữa cho mình, nhưng có thể thấy rõ ràng động tác xuất kiếm của y vô cùng yếu ớt.

Lạc Vô Kỵ vừa bảo vệ Tân Xuân Phong vừa bảo vệ khối hắc thạch rất lớn bên cạnh. Tên đại hán vác hắc thạch đã bị đánh chết, hắc thạch đã bị hai người bọn họ đoạt lấy, để ở bên cạnh, hai người đang ra sức bảo vệ hắc thạch.

Đám Kim Đan Chân Nhân đang vây quanh không ngừng cường công bọn họ có chừng mười ba người, bọn chúng điều khiển các loại kiếm quang, điên cuồng công kích tới tấp, khiến cho Lạc Vô Kỵ và Tân Xuân Phong chỉ có thể cố gắng đỡ đòn.


Dư Tắc Thành nhìn qua tình thế, cẩn thận quan sát, từ từ tìm cơ hội, lén lút nấp ở một bên. Bất chợt hắn xuất ra một đạo kiếm quang, lập tức sau lưng hắn hiện lên mười tám đạo kiếm quang màu bạc, hóa thành một đôi kiếm dực màu bạch kim tao nhã. Đột ngột đôi kiếm dực này giương lên, lấy hắn làm trung tâm, một đạo kiếm quang màu bạch kim chém về phía ba người ở phía sau cùng của mười ba tên Kim Đan Chân Nhân kia.

Kiếm quang màu bạch kim hết sức âm trầm, dường như ẩn chứa lực lượng vô tận, cùng Dư Tắc Thành hóa thành một tia chớp ngang trời.

Một kiếm này nhanh như sao xẹt, ba người kia vốn nằm bên ngoài đội ngũ, đang tìm cơ hội cường công, không ngờ một kiếm của Dư Tắc Thành đột ngột chém tới.

Một người trong đó có phản ứng nhanh nhất, nháy mắt phóng xuất kiếm quang màu lục vô cùng quỷ dị, kiếm thế kỳ quái, thế công nhanh như điện, nháy mắt múa loạn xạ, bảo vệ cả ba người.

Dư Tắc Thành thoáng chuyển kiếm quang, vẽ ra một đường sáng bạc như tia điện. Hai đạo kiếm quang hai màu bạc lục vừa chạm vào nhau, kiếm quang màu bạc hiện ra tốc độ nhanh kinh người, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua khe hở của kiếm quang màu lục, dễ dàng xuyên thủ thế phòng ngự của đối phương.

Tên Kim Đan Chân Nhân kia hoàn toàn không đoán được kiếm quang của Dư Tắc Thành nhanh tới mức này, vốn y tự cho là kiếm pháp của mình nhanh nhất thiên hạ, lập tức kích phát chiến ý trong lòng, ra sức thôi thúc kiếm quang màu lục, muốn tranh cao thấp một phen cùng Dư Tắc Thành. Tại


Trong khoảnh khắc hai bên va chạm, Dư Tắc Thành liên tục biến hóa mười bảy loại kiếm pháp, rốt cục lấy kiếm pháp Triển Sí Cao Phi ngăn chặn được đối phương.

Triển Sí Cao Phi xuất ra uy thế vô cùng mạnh mẽ, kiếm quang màu trắng hốt nhiên bùng mạnh, liên tiếp đánh tan mười sáu lần biến hóa của kiếm quang màu lục. Kiếm thế vừa chuyển, bạch quang chợt lóe, tên Kim Đan Chân Nhân phóng xuất kiếm quang màu lục phát giác ra đầu mình chợt lạnh, trước mắt tối sầm, trúng kiếm vong mạng.

Nhưng cái chết của y cũng đã đem lại cơ hội cho hai tên còn lại. Một tên phát ra một luồng hào quang màu tím, giữa màu tím âm trầm ẩn chứa lực lôi điện vô tận, mênh mông cuồn cuộn.

Tên còn lại phát ra một luồng kiếm quang màu bạc, giữa kiếm quang dường như có những điện xà chớp động. Điện xà màu bạc và lôi quang màu tím sẫm hóa thành kiếm quang che trời phủ đất, bao trùm khắp mấy chục dặm hư không.

Sau một trường đại chiến, Dư Tắc Thành đã tổng kết ra đặc điểm kiếm pháp của đối phương. Trong liên minh Lục Kiếm này, đệ tử của Thất Hoàng kiếm tông sử dụng kiếm pháp với khí thế mênh mông cuồn cuộn, tên Kim Đan Chân Nhân sử kiếm pháp màu tím sẫm kia nhất định là đệ tử Thất Hoàng kiếm tông.

Kiếm quang của Trường Bạch kiếm phái rất dài lại lạnh lùng, bọn chúng chú trọng biến hóa vô cùng, trong một kiếm ẩn chứa kiếm lực vô tận, bạo phát ở điểm yếu nhất, ẩn chứa uy năng ngay cả ở nơi mỏng nhất.

Nghệ Xạ Khoái kiếm tông dùng khoái kiếm lập phái, bọn chúng tự tuyên truyền rằng tổ sư gia của mình là Đại Thần Uy Sĩ Hậu Nghệ vào thời Hiên Viên Hoàng đế, lấy Thập Nhị Sắc Khoái Kiếm tung hoành Mạc Bắc. Tên Kim Đan Chân Nhân sử kiếm quang màu lục kia là đệ tử của tông này.


Ngân Hà Tinh kiếm tông xuất thân từ Thiên Hà kiếm phái, mỗi một kiếm trải rộng như ngân hà vô số vì sao, ức vạn kiếm quang màu bạc hợp nhất, phối hợp với Cửu Diệu Thập Nhị Tinh kiếm thuật âm thầm đả thương người trong vô hình, lập nên uy danh hiển hách ở địa vực Tuy Viễn.

Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, môn hạ đệ tử sở trường kiếm thuật hợp kích, có thể bày ra vô số kiếm trận, nháy mắt nhiều người hợp nhất. Đông Phu Tam Kiếm bị Dư Tắc Thành giết chết đầu tiên chính là đệ tử phái này.

Á Đê Bà Nguyên kiếm phái, bên trong phi kiếm chứa đựng nhiều tầng kiếm khí mang theo độc, trùng, chướng, u, ma, quỷ... vô tận, đả thương người trong vô hình. Đệ tử phái này khó lòng gặp được người nào.

Lần này Dư Tắc Thành đánh lén chỉ giết một tên, trong lúc hai tên kia dốc hết toàn lực phản kích, hắn nhanh nhẹn nhảy vào trong đám loạn thạch biến mất, chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Hai tên kia gầm lên giận dữ, đuổi theo về hướng Dư Tắc Thành vừa biến mất. Rất nhanh bọn chúng đã nhảy vào đám loạn thạch, bất chợt có một khối thiên thạch xoay tròn, một bóng người nhanh nhẹn xông ra, xông vào giữa kiếm quang vô tận của bọn chúng.

Người này vừa không sợ kiếm khí màu tím sẫm chứa lôi quang vô tận, vừa không sợ kiếm quang Ngân Hà màu bạc, lấy thân thể nhảy thẳng vào giữa. Vô số tiếng leng keng như kim loại chạm nhau vang lên, tất cả kiếm quang chém xuống người y chỉ bạo phát leng keng, không hề làm thương tổn tới y dù chỉ một sợi tóc.

Động tác y nhanh như điện chớp, nháy mắt xông qua lưới kiếm của hai người, giơ tay phát ra một đòn. Bất kể hộ thuẫn chân nguyên, pháp bảo phòng ngự gì gì, trước hai tay y rách toạc giống như giấy mỏng. Nháy mắt tim, Kim Đan, đầu của hai tên Kim Đan Chân Nhân kia bị một đòn của y chém trúng hoặc thu lấy.

Người này chính là Kỷ Ẩn Kiểu, y xuất thân từ Ma Kiếm Yêu tông, dùng thân thể dung hợp phi kiếm, luyện thân thành yêu, cho nên thân thể y cũng là phi kiếm của y, không hề e ngại phi kiếm của người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận