Dư Tắc Thành đáp:
- Chấn hưng Thiên Mục tông, giúp các nàng khôi phục phong thái thượng môn ngày trước.
Tư Mã Tương Như nói:
- Vì chuyện này, ngươi sẽ trả giá thế nào? Sở Tây này là địa bàn của ta, năm xưa Thiên Mục tông không chịu nghe ta chỉ huy, cho nên ta tiêu diệt nó. Nếu hiện tại ngươi muốn khôi phục nó, vậy phải trả giá.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Tư Mã Tương Như nói:
- Ta không muốn Liễu châu loạn lạc, nếu ngươi có thể khôi phục Thiên Mục tông, vậy cứ việc khôi phục. Nhưng tương lai không được trở thành địch với Đan môn và Diệt Tuyệt tông, không được xưng bá đại lục Liễu châu. Ngoài ra có khi ta cần đệ tử Thiên Mục tông làm tai mắt, làm chút nhiệm vụ gì đó, các nàng phải tham gia.
Chỉ đơn giản vậy sao? Đan môn có nền tảng sâu rộng như vậy, Thiên Mục tông cần nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, ít nhất trong vòng trăm năm không thể nào khuếch trương thực lực, chuyện này không thành vấn đề.
Khoan đã, không đúng, vì sao lại đơn giản như vậy, phương diện này ắt có vấn đề. Xem ra mình phải trở về Thiên Mục tông nghiên cứu cẩn thận một phen, bất quá hiện tại mình hãy đáp ứng trước đã, vượt qua cửa ải này rồi hãy tính.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Chuyện này ta có thể đáp ứng, sau khi Thiên Mục tông quật khởi, tuyệt đối sẽ không phát động xâm lấn các phái Liễu châu. Nhiệm vụ kia cũng có thể tham gia, bất quá phải dựa trên cơ sở các nàng tự nguyện, ngoài ra làm xong nhiệm vụ phải có tưởng thưởng công bằng.
Tư Mã Tương Như nói:
- Chuyện này là lẽ đương nhiên. Tư Mã Tương Như ta tuyệt đối công bằng, trong thiên hạ không có chuyện gì có thể vượt ra ngoài tầm khống chế của ta. Ta thấy ngươi khôi phục được một trăm lẻ tám pháp thuật Thiên Mục, như vậy cũng tốt. Nếu Thiên Mục tông tiêu vong, rất nhiều nhiệm vụ không có bọn họ sẽ không thuận lợi chút nào, các nàng quật khởi cũng là chuyện tốt.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, một lời đã định.
Tư Mã Tương Như lại nói:
- Thứ chân chính làm cho ta hứng thú chính là ngươi, chỉ cần ngươi chịu thần phục ta, ta có thể giúp ngươi đột phá Nguyên Anh kỳ, thậm chí có thể đạt tới Phản Hư Chân Nhất. Ta có thể cho ngươi quyền uy vô thượng, ta có thể cho ngươi vô tận...
Dư Tắc Thành ngắt lời y:
- Tuy rằng Hoàn Chân Đạo là một trong Thập Đại Tiên Điển, nhưng người tu tiên chúng ta không thể quá dựa vào ngoại vật.
Tư Mã Tương Như cười nói:
- Ngươi đừng nói sớm, Thiên Mục tông quật khởi thì cứ việc quật khởi đi. Tên Bảo Ẩn của Đan môn này không tồi, ta sẽ cất nhắc y thành Phản Hư Chân Nhất, để y khống chế Đan môn cho ta. Diệt Tuyệt tông khó lòng nói được, không có người nào nổi bật, bất quá cũng không thành vấn đề.
- Tư Mã Tương Như ta trong thiên hạ không có việc gì có thể vượt qua tầm tay ta...
Trong lúc y còn đang nói những lời này, tấm màn ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài chợt lóe, Hoa Đô đồng tử và Lạc Tĩnh Sơ đã trở lại. Tư Mã Tương Như còn đang khoác lác, nhìn thấy Hoa Đô đồng tử tỏ ra sửng sốt vô cùng:
- Hoa Vô Hà, vì sao ngươi lại tới địa bàn của ta? Chẳng lẽ ngươi muốn trộm lấy hai đóa đan hoa của ta hay sao, đan hoa của ta không để cho ngươi trộm được, ta còn có chỗ cần dùng tới nó.
Ánh mắt Hoa Đô đồng tử lộ vẻ giảo hoạt, đáp:
- Tư Mã Tương Như, sao ngươi lại tới đây, chúng ta chỉ xem, chúng ta không trộm đan hoa gì cả, thật sự không trộm...
Nói tới đây, dường như Hoa Vô Hà phát hiện lời nói của mình lộ vẻ kém thế, lại kêu lên:
- Không đúng, chúng ta có quyền cai quản đan hoa, chúng ta cai quản Hoa Thần Ấn trong chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn, có quyền cai quản tất cả hoa cỏ trong thiên địa, cho nên đan hoa kia cũng thuộc quyền cai quản của chúng ta.
Tư Mã Tương Như nói:
- Thôi đi, Hoa Thần Ấn của các ngươi bất quá chỉ là pháp ấn giữ vườn Tiên Tần mà thôi, nhiều đời Tiên Tần chính là kẻ giữ vườn, cũng xứng xưng là chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn...
Tư Mã Tương Như còn chưa dứt lời, lập tức trên người Hoa Vô Hà và Lạc Tĩnh Sơ toát ra uy năng vô tận, bao vây xung quanh Tư Mã Tương Như chặt chẽ, tình thế căng thẳng vô cùng.
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Dám làm nhục Hoa Thần Ấn của chúng ta, quyết tử chiến một trận!
Tư Mã Tương Như vội vàng nói:
- Ta nói sai rồi, là ta sai... Hoa Thần Ấn này quả thật không hổ là một trong chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn, ta lỡ lời.
Lập tức uy năng biến mất, Hoa Đô đồng tử Hoa Vô Hà lại nói:
- Tư Mã Tương Như, lần này bỏ qua, hy vọng không có lần sau. Tĩnh Sơ, chúng ta đi.
Dứt lời, Hoa Đô đồng tử biến mất ngay tại chỗ. Lạc Tĩnh Sơ quay đầu lại nhìn thoáng Dư Tắc Thành, dường như có muôn ngàn lời nói nhưng lại không thể nói ra, cũng biến mất theo Hoa Đô đồng tử.
Tư Mã Tương Như thấy hai người bọn họ rời khỏi, thở phào nhẹ nhõm:
- Hoa Đô đồng tử này vốn là người giữ vườn nhiều đời trong thời kỳ Tiên Tần. Sau khi đế quốc Tiên Tần tan rã, bởi vì tiêu ký của bọn họ là pháp ấn giữ vườn Tiên Tần kia không ai coi trọng, cho nên không ai thèm cướp đoạt, bọn họ mới có thể bảo vệ nó cho tới bây giờ.
- Không ngờ cũng có ngày cá chép hóa long, một bước lên trời. Tên giữ vườn này từ pháp tắc Bách Hoa dần dần lãnh ngộ được hai Đại Đạo Thời Gian, Không Gian, hợp thành Thiên Đạo Vũ Trụ, thật sự không thể đắc tội, đã thành long chân chính. Trời ơi, thiên lý ở đâu...
Dư Tắc Thành hỏi:
- Chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn là gì vậy, có liên quan gì tới chín mươi chín bí pháp Tiên Tần không?
Tư Mã Tương Như đáp:
- Có chút liên quan nhưng không nhiều. Đế quốc Tiên Tần sắc phong Bách Tước, lập nên chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn. Những pháp ấn này để chứng tỏ tước vị Tiên Tần, cũng là Linh Dẫn để bọn họ mở ra động phủ của mình. Còn có thể khiến cho kẻ giữ ấn có được uy năng hùng mạnh nằm trong pháp ấn.
- Có thể nói rằng pháp ấn là một thứ để chứng minh thân phận, lại là một loại pháp bảo hùng mạnh. Thật ra năm xưa ngươi cũng từng có được một lần, chẳng qua ngươi có bảo vật trong tay mà không biết, chính là Tiên Tần Linh Dẫn.
Dư Tắc Thành nghe vậy kinh ngạc sững sờ, Tư Mã Tương Như mỉm cười không ngớt, bất chợt sắc mặt đại biến:
- Không xong, mắc lừa rồi. Tên Hoa Vô Hà kia nhất định vì đan hoa mà đến, có lẽ bọn họ đã trộm đan hoa đi mất...
Sau khi Tư Mã Tương Như nói xong, lập tức giơ tay phát ra vài điểm sáng, sau đó sắc mặt khôi phục lại bình thường, quay sang nói với Dư Tắc Thành:
- Tư Mã Tương Như ta, trong thiên hạ này không có gì có thể vượt khỏi tầm khống chế của ta. Chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, không có tính.
Lúc này điểm sáng truyền về, Tư Mã Tương Như lập tức cất tiếng thóa mạ:
- Thật là khốn kiếp, không ngờ trộm đi cả hai đóa đan hoa, thật không biết xấu hổ. Dù sao cũng là Phản Hư Chân Nhất, lại không có chút thể diện gì cả, ra tay cướp đoạt bảo vật của hậu bối. Hừ. Đại Đạo Vũ Trụ này ở trong tay bọn họ thật sự là hoài phí.
Tư Mã Tương Như bắt đầu nổi giận mắng liên hồi, Dư Tắc Thành bên cạnh bèn nói:
- Dường như bọn họ chưa đi xa, hoàn toàn có thể đuổi kịp.
Tư Mã Tương Như nói:
- Đuổi kịp thì làm gì được, chẳng lẽ còn có thể cướp lại được sao? Hai tên khốn ấy một kẻ là Thiên Đạo Không Gian, một người là Thiên Đạo Thời Gian, hợp lại với nhau chính là Thiên Đạo Vũ trụ. Trong thiên hạ có được mấy người dám nói có thể ra tay cướp đoạt vật trong tay chúng?
- Cho nên ta chỉ có thể ở đây thóa mạ một hồi cho sướng miệng, bất quá ta cũng đã tính toán từ trước. Ha ha, đừng tưởng rằng Đan môn chỉ có thể luyện ra một viên đan hoa, Tư Mã Tương Như ta, trong thiên hạ không có chuyện gì có thể vượt ra tầm khống chế của ta...
Trong lúc nói những lời này, y khôi phục lại dáng vẻ như đang tính kế ngoài ngàn dặm. Dư Tắc Thành nhìn y, thật sự không nói nên lời, đây thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ đức hạnh của Tư Mã Tương Như này quả thật là tệ hại.
Tư Mã Tương Như thả ra mấy đạo phi phù, nói:
- Trong đám hậu bối, Bảo Ẩn không tồi, có thể bồi dưỡng được, nhưng diệt Tuyệt tông phải tìm tòi, tuyển ra một tên hậu bối khôn khéo một chút.
- Thật ra Thiên Mục cũng là một hảo hài tử, đáng tiếc... Bất quá đây cũng là chuyện tốt, Tắc Thành này, ngươi có phát hiện ra biến hóa ở Liễu châu không?
Dư Tắc Thành sửng sốt, hỏi lại:
- Biến hóa gì vậy?
Tư Mã Tương Như nhìn quanh một vòng, bất thình lình Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ. Liễu châu này hai mươi năm qua vì Thiên Mục tông muốn cho nổ thiên trụ, tiến hành cắt đứt địa mạch, thay đổi thiên địa, khiến cho nguyên khí Liễu châu tiết ra ngoài, đạt tới mức độ chưa từng có, cho nên Đan môn, Diệt Tuyệt tông mới có thể liên tục luyện ra thần đan.
Hiện tại thiên trụ đã nổ, hết thảy mọi chuyện đã chấm dứt, bố cục này đã bị Dư Tắc Thành phá hoại hoàn toàn, nhưng nguyên khí Liễu châu vẫn cứ tăng cao như trước, không hề có dấu hiệu giảm bớt. Nhờ có những lời này của Tư Mã Tương Như nhắc nhở, lúc này Dư Tắc Thành mới tỉnh ngộ, vì sao thiên địa nguyên khí lại không giảm bớt, mà vẫn gia tăng như trước?
Tư Mã Tương Như lại nói:
- Thật ra đây mới là trạng thái vốn có của thiên địa nguyên khí, chỉ là...
Tư Mã Tương Như không nói tiếp, cả hai cùng trầm ngâm lặng lẽ. Biến hóa này nhìn bề ngoài chỉ là nhỏ bé không đáng kể, nhưng nó sẽ thay đổi cả Tu Tiên Giới. Vạn năm trước thiên địa nguyên khí sung túc, khi đó Nguyên Anh đầy đất, Phản Hư Chân Nhất đâu cũng có, Tiên Nhân lấy đấu mà đong. Vào lúc ấy, Nguyên Anh mới là nhập môn tu tiên mà thôi.
Vào vạn năm trước, thiên địa nguyên khí đột ngột trở nên càng ngày càng loãng, dần dần đưa tới trạng thái như hiện tại, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng.
Nếu thiên địa nguyên khí Liễu châu vĩnh viễn sung túc như vậy, không giảm sút, vậy chính là một cơn địa chấn đối với cả Tu Tiên Giới. Nếu thật sự là như vậy, muốn tái hiện thời kỳ huy hoàng của người tu tiên thuở trước đã không còn là giấc mộng.
Tư Mã Tương Như buông tiếng than dài:
- Thiên địa sắp sửa đại biến, Thiên Ma Ma Chủ sinh ra hai người liên tiếp, Vô Lượng tông trong bốn ngàn năm qua rốt cục đã có người phi thăng. Theo tình thế như vậy, lại có người âm mưu không nhỏ, thiên hạ sắp sửa trải qua một hồi loạn lạc.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. Tư Mã Tương Như nói tiếp:
- Bất quá không có vấn đề gì, Tư Mã Tương Như ta, trong thiên hạ không có chuyện gì có thể vượt ra khỏi tầm khống chế của ta...
Giờ phút này, lòng tự tin của Tư Mã Tương Như đã trở lại. Bất chợt có vài điểm sáng bay tới, thật ra cũng không phải là hào quang, chúng vốn vô ảnh vô hình, lúc bay tới chạm vào lớp màn ngăn cách thiên địa vạn vật của Tư Mã Tương Như mới hiện hình, chính là một đám rất nhiều điểm sáng màu vàng. Những điểm sáng này vừa chạm vào bức màn lập tức bắn ngược trở lại, sau đó bay về phía những người xung quanh.
Những điểm sáng màu vàng này không ai thấy được, không ai chú ý, chúng rơi vào trong đám đông người. Rơi xuống người Nguyên Anh Chân Quân lập tức bị bắn ngược ra ngoài, rơi xuống người Kim Đan Chân Nhân thì chậm rãi thấm vào, không ai chú ý tới sự tồn tại của chúng.
Tư Mã Tương Như nhìn những điểm sáng này, giơ tay chộp ra một trảo, ngập ngừng một chút, sau đó mới nói:
- Độc hoạt thể ư...
- Độc hoạt thể, chính là loại độc trải khắp Nguyên châu, tất cả Nguyên Anh Chân Quân tới Nguyên châu sẽ bị mất đi thần trí đó sao?
Những điểm sáng này bị y chộp lấy lập tức hóa thành vô số điểm sáng nhỏ, bay tứ tán. Sau đó chúng lại hóa hợp lại với nhau, giống như vô số hào quang tụ tập lại một chỗ.
Tư Mã Tương Như lập tức biến sắc nói:
- Đây là chuyện gì vậy? Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, lập tức đi điều tra cho ta!
Lập tức trong bóng y có hai người lên tiếng hồi đáp:
- Tuân mệnh.
Lập tức hai bóng người tan biến, sắc mặt Tư Mã Tương Như lúc này trở nên lạnh lùng như băng giá, không đến mười lần hô hấp sau, có người lên tiếng nói:
- Báo Thất gia, đây là loại độc biến tướng từ loại độc hoạt thể mà Tam gia mua ở chỗ Chu Câu Tử của vẫn Sinh tông hai ngàn năm trước.
- Lần trước sau khi ngài mua loại độc này đã giao cho Diệt Tuyệt tông nghiên cứu. Đây là loại độc biến tướng thứ bảy, khác với sáu loại độc biến tướng trước đó không dùng được, có thể lan truyền trong không khí. Cũng khác với trước kia, độc hoạt thể này có thể đầu độc tu sĩ dưới Nguyên Anh. Những người trúng độc này thần trí mơ hồ, còn có tác dụng phụ nào khác thì chúng ta không biết.
- Độc này là do quan môn đệ tử của Thanh Dương Chân Nhất Thần Quân đào tạo ra mười năm trước. Nàng ấy cũng là người chế tạo ra Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan, gần đây ra sức hô hào báo thù cho Thanh Dương Thần Quân ở Diệt Tuyệt tông.
Tư Mã Tương Như nói:
- Ta biết nàng, ôn Mạn, còn nhớ năm xưa lão Tứ từng nói sẽ bồi dưỡng nàng trở thành chủ nhân của Diệt Tuyệt tông...
Ôn Mạn? Không phải là ôn Mạn của huynh muội ôn gia năm xưa hay sao? Không thể nào... Dư Tắc Thành lòng thầm phỏng đoán.
Có người đáp:
- Ngũ gia kiên quyết phản đối, ông ấy nói nữ nhân này nội tâm u ám, tính tình kích động, rất dễ làm ra những chuyện quá khích cực đoan. Xem ra Ngũ gia nói không sai, độc hoạt thể này nhất định là do nàng ta phóng ra, định báo thù cho sư phụ.
Tư Mã Tương Như nói:
- Xem ra lão Ngũ thật là tinh mắt.
Sau đó y quay sang cười nói với Dư Tắc Thành:
- Khiến ngươi chê cười rồi, lại xuất hiện thêm một điểm ngoài ý muốn.
Dư Tắc Thành nhìn Tư Mã Tương Như, đột nhiên linh cơ thoáng động, lên tiếng nói:
- Ngươi là lão Thất, còn có Tứ gia, Ngũ gia, ta biết rồi... Phải chăng Tư Mã Tương Như chia mình ra thành bảy phần, như vậy mới có thể lưu lại trên thế gian này?
Tư Mã Tương Như khẽ giật mình, nhưng cũng cười nói:
- Ngươi quả thật là nhạy bén, trực giác trời sinh, hiểu ra chân tướng rất nhanh, giỏi lắm!
- Bất quá không phải chia làm bảy, mà là chín phần, mỗi người chúng ta đều là Tư Mã Tương Như, nhưng mỗi người chúng ta cũng không phải là Tư Mã Tương Như, ha ha ha...
Trong lúc bọn họ còn đang tán gẫu, những điểm sáng màu vàng kia đã trải rộng khắp toàn trường. Tu sĩ dưới Nguyên Anh người nào cũng bị điểm sáng thấm vào cơ thể.
Lúc này trong bóng Tư Mã Tương Như có tiếng người vang lên:
- Báo Thất gia, tất cả trưởng lão Diệt Tuyệt tông đã tụ tập lại cùng nhau phá giải loại độc này, nhưng bọn họ không tìm được biện pháp nào, cho nên muốn mời vẫn Sinh tông, Linh Cổ môn. Hắc Vu tông cùng nhau nghiên cứu thuật phá giải, chẳng hay Thất gia có đồng ý hay không?
Tư Mã Tương Như đáp:
- Rốt cục độc này có tác dụng gì, phải làm sao mới có thể khống chế?
Giọng nói kia đáp:
- Không biết, không thể nào đoán được.
Tư Mã Tương Như lại nói:
- Toàn là một lũ phế vật, cả bọn là Nguyên Anh Chân Quân, không ngờ thua cả một thiếu nữ, tu vi nàng bất quá chỉ mới Trúc Cơ.
Giọng nói kia đáp:
- Thất gia, chỗ đáng sợ nhất của loại độc này chính là, bất kể kẻ phóng độc có tu vi thế nào, y cũng có thể đánh độc kẻ có tu vi cao hơn mình gấp trăm ngàn lần.
Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện, chợt thấy phía chân trời dường như có tiếng sáo vọng tới. Âm thanh này trong trẻo vô cùng, chấn động thiên địa, dường như âm thanh trên cõi tiên.
Tiếng sáo càng ngày càng vút cao, xông tận mây xanh, dường như lúc này cả đất trời chỉ còn lại một thanh âm này.
Tiếng sáo vừa vang lên, chỉ thấy ở phía sau xuất hiện bóng người đông như kiến. Nhìn kỹ chính là vô số tu sĩ đang ngự kiếm phi hành trên không, có chừng vài ngàn người. Các tu sĩ này môn phái nào cũng có, thậm chí còn có một ít sơn tinh dã quái. Bề ngoài đám tu sĩ này ngơ ngơ ngác ngác, hung quang trong mắt toát ra đỏ rực, giống như là cương thi.
Phía trước bọn họ có một thiếu nữ dáng người thon thả uyển chuyển, tóc dài như suối, da dẻ trắng như ngọc, một thân bạch y phiêu phất, chân đạp một chiếc lông chim phi hành.
Tóc nàng để xõa, bay tán loạn giữa không trung, có cảm giác khó tả bằng lời, vừa bay vừa thổi một ống sáo xanh.
Tiếng sáo của nàng vang vọng cả đất trời, những tu sĩ Kim Đan tại đây sau khi bị kim quang thấm vào cơ thể, nghe thấy tiếng sáo của nàng bắt đầu có phản ứng.
Những tán tu có tu vi thấp kém lập tức run rẩy toàn thân, miệng sùi bọt mép, sau đó ngã lăn ra quằn quại trên mặt đất. Phản ứng này xảy ra từng mảng lớn, phàm là tu sĩ dưới Nguyên Anh đều cảm thấy thân thể mình xuất hiện điểm khác thường, vội vàng nuốt đan dược xua đi kịch độc. Có kẻ ngồi xếp bằng đả tọa, có người bắt đầu sử dụng pháp bảo tiến hành chữa trị cho mình.
Nhưng tất cả biện pháp đều không có hiệu quả gì, loại độc hoạt thể này há dễ giải trừ như vậy? Nó vốn vô ảnh vô hình, chỉ cần nơi nào có không khí là có sự tồn tại của nó. Trong phạm vi một châu, không kẻ nào may mắn thoát khỏi.
Đám tu sĩ ngã lăn ra đất đột ngột đứng lên, mắt đỏ như máu, trông giống như cương thi, không còn lý trí. Sau đó bọn họ ngự kiếm bay lên, gia nhập vào đám tu sĩ theo sau thiếu nữ kia.
Kẻ có tu vi càng thấp, biến hóa xảy ra càng nhanh. Theo thời gian trôi qua, dần dần có tu sĩ Trúc Cơ ngã xuống đất hôn mê, sau đó đứng dậy gia nhập vào đội ngũ tu sĩ theo sau thiếu nữ.
Thiếu nữ thổi sáo nhìn qua dung mạo xinh đẹp động lòng người, nhưng nhìn kỹ lại thấy chẳng khác nào du hồn nơi địa ngục, mang theo cừu hận nguyền rủa phiêu đãng giữa trời, dường như muốn ảo hóa thành một ác ma thực thể kinh khủng, sắc mặt buồn bã của nàng, thân ảnh thon thả thoáng ẩn thoáng hiện, khiến cho người ta trông thấy không rét mà run.
Vô số tu sĩ ngã xuống đất hôn mê, sau đó đứng lên biến thành cương thi gia nhập hàng ngũ phe thiếu nữ. Chỉ trong thoáng chốc, trên bình đài đã mất đi gần vạn tu sĩ.
Thiếu nữ hung hăng nhìn quanh một vòng, sau đó chỉ tay về phía sơn môn động phủ của Đan môn quát lớn:
- Lên cho ta, tiêu diệt Đan môn, nhổ cỏ tận gốc, báo thù rửa hận cho sư phụ ta!
Vừa ra lệnh một tiếng, phía sau nàng vô số tu sĩ gào lên một tiếng, mạnh ai nấy khống chế phi kiếm pháp bảo, điên cuồng phóng về phía sơn môn Đan môn.
Có chừng hơn vạn tu sĩ dường như đã mất đi lý trí, giống như cương thi. Trong mắt bọn họ chỉ có dục vọng hủy diệt, che trời phủ đất, ào ào xông về phía Đan môn.
Trong lúc độc hoạt thể bùng phát, Đan môn đã lập tức có phản ứng, nhiều tầng pháp trận lặng lẽ dâng lên, vô số pháp trận mở ra. Chỉ trong thoáng chốc, vô số đại hỏa thần lôi bắn ra, nhắm về phía đám tu sĩ đông như kiến đang ào ạt xông tới.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, từng đám tu sĩ đang phi hành giữa không trung nổ tung rơi xuống như mưa đá. Có kẻ bị nổ tung thành sương máu, có người bị lực nổ làm gãy tay đứt chân. Nhưng dường như đám tu sĩ này bất chấp tính mạng của mình, vẫn điên cuồng xông tới, không thèm quan tâm tới bất cứ tổn thương hay tử vong gì. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đứt chân thì dùng tay, đứt tay thì lăn tới, bọn họ tuyệt đối không lui về phía sau, ào ào xông về phía trước, dường như tất cả đã hoàn toàn mất trí.