Lúc này thần cưu xông tới, nhảy vào trong đại trận. Phương thức chỉ huy tác chiến của Hán Nghiễm Chân Quân khác với chưởng môn Thạch Cơ. Mỗi một động tác, chiến thuật của chưởng môn Thạch Cơ đều khiến cho mọi người biết được rõ ràng, đường đường chính chính, mở ra quyền chỉ huy của mình, lại thêm chưởng môn Thạch Cơ rất thích dùng kiếm thuật phá địch.
Mà Hán Nghiễm Chân Quân lại bất chấp cảm giác của mọi người, lấy mình làm chủ. Lão lấy ra một món pháp bảo, là một chiếc gương đồng hình vuông nho nhỏ, hấp thu chân nguyên của mọi người để điều khiển pháp bảo này. Hán Nghiễm Chân Quân chiếu vào đại trận đã bị hư hại kia một cái, gương đồng lập tức phát ra hào quang vô tận, tất cả pháp trận bị hào quang này chiếu vào lập tức tan rã như tuyết lở.
Lập tức vô số đệ tử Hiên Viên hiểu biết thầm kêu lên một tiếng:
- Hạo Thiên Kính!
Dưới thần uy của Hạo Thiên Kính, thần cưu nhảy vào bên trong sơn môn Bát Tàn môn, lập tức chín tòa động phủ lơ lửng xuất hiện trước mắt mọi người.
Thần cưu bay thẳng tới chỗ ngọn chủ phong ở trung tâm. Lúc này trên ngọn chủ phong có hơn ngàn bóng người bay lên, bọn chúng cũng bay về phía thần cưu.
Một người dẫn đầu bọn chúng khí thế cao ngất, hăng hái xông về phía thần cưu. Người này ắt là Nguyên Anh Chân Quân, phát ra uy áp mênh mông hóa thành một đạo lưu quang, đối mặt thần cưu không hề có ý lùi bước.
Chỉ trong thoáng chốc, hai bên đã va chạm vào nhau, tên Nguyên Anh Chân Quân kia lập tức tan xương nát thịt, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp chạy trốn, chết vô cùng thê thảm.
Quả thật là không biết lượng sức, tên này có lẽ điên rồi, tới đây chịu chết... đây là cảm giác của mọi người.
Bất quá rất nhanh cảm giác này liền biến mất, bởi vì tên này vừa chết, trên người y văng ra huyết ô vô tận, nháy mắt phun trúng thần cưu. Huyết ô này có tác dụng dị thường, lập tức dung nhập vào thần cưu, nháy mắt trên thân thể tất cả mọi người đều nhiễm một chút huyết ô.
Pháp thuật của một Nguyên Anh Chân Quân hy sinh bản thân mình không thể coi thường. Mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì, đã thấy một tên Nguyên Anh Chân Quân khác xuất hiện, đứng trên một tế đàn, dáng vẻ giống như đúc tên Nguyên Anh Chân Quân vừa chết đi, bất quá một tên mù mắt trái, một tên mù mắt phải.
Tế đàn này cao ba trượng, rộng ba trượng, có hình vuông, đứng giữa không trung, làm bằng bạch ngọc, mặt trên có rất nhiều phù văn màu máu. Trước sau tế đàn có ba mươi sáu đống thịt cao bằng đầu người, nếu nhìn kỹ có thể thấy đó toàn là cơ quan của người sống vừa mới cắt ra, xếp thành từng đống. Hai bên mỗi đống như vậy cắm hai lá tinh kỳ bay phấp phới.
Tên Nguyên Anh Chân Quân kia đứng trên tế đàn giơ tay vỗ ngực, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu này tự động hóa thành một thanh huyết đao, sau đó y đưa hai tay ra quát:
- Chặt tay!
Đao kia chém xuống, hai tay y lập tức đứt lìa chỗ cổ tay. Dư Tắc Thành chợt cảm thấy hai tay mình đau nhói, hét thảm một tiếng, tất cả các đệ tử Hiên Viên đều cảm ứng được nỗi đau đứt tay này, giống như hai tay của mọi người vừa bị chặt đứt, đau nhức vô cùng.
Người nọ lại quát:
- Chặt chân!
Lập tức thanh huyết đao kia chặt đứt hai chân y. Cơn đau do mất đi hai chân truyền theo huyết ô do huynh đệ song sinh của y tự bạo khi nãy bắn lên thần cưu, truyền khắp các đệ tử Hiên Viên. Thần cưu trên không lập tức lảo đảo không ngừng, có dấu hiệu muốn phân rã.
Lúc này tên Nguyên Anh Chân Quân kia vươn cổ ra quát lớn:
- Bát Tàn môn vô địch thiên hạ, đệ tử xả thân hộ môn. Nào, chặt đầu!
Nếu huyết đao kia chém xuống, tên Nguyên Anh Chân Quân kia nhất định phải chết. Nhưng tử vong kịch liệt truyền đi, tối thiểu sẽ có một nửa đệ tử Hiên Viên sẽ chết cùng y. Cho dù còn lại phân nửa đệ tử có thể vượt qua nguy cơ tử vong này, trận kiếm cưu cũng không thể duy trì được nữa, lại thêm người nào cũng đã bị thương. Không ngờ được đại trận kiếm cưu có thể giết chết được Phản Hư Chân Nhất, rốt cục sắp sửa hủy diệt trong tay tên Nguyên Anh Chân Quân này.
Trong thời khắc sinh tử tồn vong, Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, tụ tập vô số lực lượng, Huyết Yểm Chi Tâm của hắn đập mạnh lên một cái.
Trong khoảnh khắc này hắn sử dụng bí pháp trong Huyết Ma Kinh, đồng thời còn ngầm mang theo kiếm ý Lưỡng Tâm Tri của Kiếm Tâm Tuệ và Song Dực Tề Phi của Kiếm Phi Dực. Huyết Yểm Chi Tâm của hắn chấn động mạnh một cái, sau đó lực lượng này truyền ra tới từng đệ tử Hiên Viên.
Tất cả mọi người đều cảm ứng được kiếm ý của Kiếm Tâm Tuệ và Kiếm Phi Dực, tim mọi người cũng đập theo, nhịp đập dung hợp cùng nhịp đập Huyết Yểm Chi Tâm của Dư Tắc Thành. Trong nháy mắt, nhịp đập của hơn một ngàn hai trăm trái tim đồng thời phát sinh, cùng nhau truyền ra. Sau đó cùng đẩy huyết ô nghịch chuyển, truyền trở lại cho tên Nguyên Anh Chân Quân kia.
Y không biết kiếm ý của Kiếm Tâm Tuệ và Kiếm Phi Dực, cho nên không thể thích ứng với nhịp tim này. Tiếng tim đập rất lớn như một vụ nổ tấn công, nổ tung trong tim y. Lập tức y hét thảm một tiếng, tim y đã nổ tan tành, huyết đao kia còn chưa kịp chém xuống cũng đã bị lực nổ này đánh tan, tự động sụp đổ khi vừa tới cổ tên Nguyên Anh Chân Quân.
Tên Nguyên Anh Chân Quân vừa chết, tế đàn nổ vang, văng tung tóe bốn phía. Bất quá Nguyên Anh y bay ra liếc nhìn thần cưu một cái, sau đó nháy mắt độn mất, ra khỏi Bát Tàn môn, không thấy tung tích.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đã dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, thật là nguy hiểm. Trong khoảnh khắc huyết đao kia tan biến, vốn đã chém vào cổ tên Nguyên Anh Chân Quân kia một phân, tất cả đệ tử Hiên Viên bất giác đưa tay lên sờ sờ cổ. Nếu một đao này chém xuống hết, tối thiểu cũng có một nửa đệ tử Hiên Viên không thể trở lại Gò Hiên Viên.
Hán Nghiễm Chân Quân điều khiển thần cưu bay lên không, không tiến công nữa. Mọi người cần điều chỉnh lại một chút, ai nấy vẫn còn cảm giác như tay chân mình đã bị đứt lìa.
Sau một lúc, Hán Nghiễm Chân Quân điều khiển thần cưu bay về phía ngọn chủ phong Bát Tàn môn. Trận chiến vừa rồi hai tên Nguyên Anh Chân Quân tự bạo bỏ mình, suýt chút nữa đã tiêu diệt được Hiên Viên thần cưu, thật là đáng tiếc. Lúc này cường địch đã tới, ba tên Nguyên Anh Chân Quân cuối cùng đều đã hiện thân. Hai tên phóng về phía thần cưu, tên còn lại đang không ngừng thi pháp, không biết y muốn làm gì.
Hai tên Nguyên Anh Chân Quân dẫn dắt trên trăm Kim Đan Chân Nhân, gần ngàn tu sĩ Trúc Cơ, vô số đệ tử Luyện Khí kỳ liều mạng công kích thần cưu. Bọn chúng gần như là đi chịu chết, dù chết cũng phải lấy máu mình nhuộm đẫm toàn thân đối phương mới chịu.
Những tên này điên cuồng vọt tới thần cưu. Hán Nghiễm Chân Quân điều khiển thần cưu sử dụng kiếm thuật liên tục. Lập tức từng đạo kiếm quang bắn ra, vạn kiếm tung hoành, vô biên vô hạn, trên không toàn là kiếm quang Hiên Viên.
Bất kể là tu sĩ Kim Đan hay Trúc Cơ, chỉ cần một kiếm chém xuống, tất cả lập tức nổ tan xác giữa không trung.
Dưới kiếm quang này, từng tên đệ tử Bát Tàn môn nổ tung thân xác. Nhưng bọn chúng tên này ngã xuống, tên khác xông lên không hề sợ sệt.
Bất chợt một tên Nguyên Anh Chân Quân lọt vào tầm mắt mọi người, lập tức có người truyền âm:
- Nhất Chỉ Chân Quân!
Lập tức tất cả ánh mắt đệ tử Hiên Viên đều tập trung vào người y, chính là y giết hại đệ tử Hiên Viên, gây ra chuyện này. Giết!
Dường như Nhất Chỉ Chân Quân cảm nhận được ánh mắt của mọi người, lập tức quay đầu bỏ chạy. Lão chạy theo cửa sau Bát Tàn môn, thần cưu đuổi theo sau, dường như Nhất Chỉ Chân Quân dùng độn thuật Nguyên Anh, nhanh như điện chớp, chỉ trong thoáng chốc đã chạy xa ngoài trăm dặm.
Tất cả đệ tử Hiên Viên đều muốn đuổi theo lão, bắt lão tuyệt đường sinh sản, thân thể bát tàn để báo huyết cừu. Nhưng Hán Nghiễm Chân Quân lại không đuổi theo, mà là điều khiển thần cưu bay tới ngọn chủ phong.
Lập tức vô số đệ tử đề xuất ý kiến phản đối, nhưng Hán Nghiễm Chân Quân dùng cảm ứng của thần cưu cảm ứng Nhất Chỉ Chân Quân, chỉ thấy trên ngọn chủ phong, chưởng môn Bát Tàn môn đang thi triển bí pháp. Pháp trận trên mặt đất rất lớn, có một trăm lẻ tám thiếu nữ thân không mảnh vải đang đứng trong trận, đang tự phế thân mình, móc mắt, cắt mũi, cắt tai... để phụ trợ cho pháp thuật phát sinh hiệu lực.
Tên Nguyên Anh Chân Quân còn lại đang ở trên ngọn chủ phong thi triển một pháp thuật khác, thần cưu phán đoán rất nhanh, pháp thuật này cần Nguyên Anh Chân Quân hy sinh tính mạng để bảo vệ. Nói cách khác, cho dù y hy sinh tính mạng của mình, cũng phải bảo vệ cho pháp trận phía sau mình khởi động thành công.
Thần cưu không đuổi theo Nhất Chỉ Chân Quân, khiến cho lão vô cùng thất vọng, nhanh chóng quay trở lại cất tiếng thóa mạ giận dữ. Xem ra vừa rồi mục đích của lão là muốn dẫn dụ mọi người đuổi theo, để cho pháp trận kia có đủ thời gian khởi động. Không biết đây là pháp trận gì, xem ra là tuyệt chiêu cuối cùng của Bát Tàn môn.
Hán Nghiễm Chân Quân đột ngột hạ lệnh:
- Ném lôi, Thiên kiếp lôi!
Lập tức Dư Tắc Thành phát hiện ra chỗ khác nhau lớn nhất giữa Hán Nghiễm Chân Quân và chưởng môn Thạch Cơ. Hán Nghiễm Chân Quân là người thích pháp bảo, lão thích sử dụng pháp bảo kiếp lôi hùng mạnh. Cho nên lần ném lôi này lão chọn Thiên kiếp lôi chứ không phải âm lôi thông thường.
Lập tức trên Hiên Viên kiếm cưu liên tục bay ra năm quả Thiên kiếp lôi. Dư Tắc Thành do dự một chút, rốt cục không ném ra Thiên kiếp lôi của mình. Lôi này uy lực mạnh nhất, là tâm can bảo bối của mình, đã có năm quả ném ra, thiếu một quả của mình cũng không sao.
Những Thiên kiếp lôi này mỗi quả đều ẩn chứa thuộc tính kỳ dị của bản thân. Chúng bay tán loạn giữa không trung, sau đó phát ra hào quang chói lòa, bùng nổ, toát ra thần uy hủy thiên diệt địa.
Nhưng trên ngọn chủ phong đột ngột xuất hiện một cột sáng, cột sáng này nối liền trời đất với nhau. Trong nháy mắt, kiếp lôi do năm quả thần lôi nổ tung sinh ra lập tức bị cột sáng này thu hút, hóa thành một đạo hào quang. Đạo kiếp lôi kia cũng không bùng nổ, hoàn toàn tan biến.
Sở dĩ có cái tên Thiên kiếp lôi là vì lấy loại kiếp lôi do Thiên kiếp sinh ra luyện chế. Bát Tàn môn là thượng môn, truyền thừa đã vạn năm, tự nhiên có pháp thuật giúp đệ tử mình tránh né Thiên kiếp. Cho nên lần này đệ tử Hiên Viên ném Thiên kiếp lôi ra, thần lôi vừa nổ đã bị pháp thuật kia xem như Thiên kiếp, thu hút hết. Cho nên năm quả thần lôi vừa rồi xem như hoàn toàn vô dụng, không lập được chút công lao.
Lúc này mọi người mới hiểu vì sao chưởng môn Thạch Cơ chỉ phát cho mọi người thần lôi thông thường, vì sao thủ pháp ném ra mưa thần lôi lại phức tạp như vậy, không phải là thần lôi càng hùng mạnh càng tốt. Nhưng đợi cho mọi người hiểu ra đạo lý này, đã uổng phí năm quả Thiên kiếp lôi.
Đúng lúc này Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, giơ tay ném ra quả Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Thiên Kiếp Lôi của mình. Tuy rằng năm quả Thiên kiếp lôi ném trước đó đã uổng phí, nhưng pháp trận tị lôi hùng mạnh tới mức nào cũng không có khả năng tránh được tất cả kiếp lôi. Năm quả thần lôi vừa rồi đã làm cho pháp trận xuất ra trình độ tị lôi lớn nhất của nó, cho nên quả thần lôi của mình nhất định sẽ thành công.
Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Thiên Kiếp Lôi to bằng nắm tay, hoàn toàn được tạo thành từ năng lượng. Giống như dư quang của mặt trời lặn, hay như ánh sáng ban mai lúc vầng dương vừa mọc, toát ra hào quang đủ các màu đỏ, tím trắng, xanh, vàng... khiến cho người ta phải chắc lưỡi khen thầm, không hề toát ra vẻ bá đạo ngang tàng, hủy diệt hết thảy như những quả thần lôi khác.
Thần lôi vừa quăng ra, hào quang chậm rãi khuếch tán, trở nên chói lòa vô tận, đồng thời còn phát ra thanh âm ì ùng cuồn cuộn. Thanh âm này trầm thấp mà hùng hồn, mang theo uy năng phá tà đệ nhất, phàm là ác quỷ ma đầu nghe thấy lôi âm này, lập tức tan biến.
Hào quang khuếch tán, bay đến ngọn chủ phong, sau đó bùng nổ vô cùng mạnh mẽ, điện quang lóng lánh chiếu một vùng trời đất sáng như ban ngày. Vụ nổ này có thần uy mênh mông vô tận, chính là lợi dụng âm dương chuyển đổi, hóa thật thành hư, hóa vạn vật trở thành âm dương nhị khí. :
Lực nổ bắt đầu khuếch tán ra bốn phương tám hướng, không khí hiện ra dao động gợn sóng, ẩn chứa lực lượng mênh mông khó lòng cản được, lan tỏa khắp chốn.
Lôi âm của Thiên kiếp lôi cũng đã vượt qua ngang trời đuổi tới, đầy trời toàn là lôi âm nổ đùng đùng, vang vọng chín ngọn núi trên không. Sau đó chín ngọn núi này lại sinh ra hồi âm dội lại, khiến cho lôi âm lưu chuyển không ngớt giữa thiên địa.
Trên ngọn chủ phong cát bay đá chạy, cây cối gãy đổ. Lực Thiên kiếp dần dần hiện ra thần uy không thể chống lại, hàng ngàn hàng vạn đạo lôi quang chói lòa giáng xuống, núi đá sụp đổ, cây cối thành than. Lôi quang lướt qua nơi nào, vạn vật nơi đó hủy diệt. Vô số lôi hỏa nổ tung tấn công, ngọn chủ phong dường như cũng đang lung lay sắp đổ.
Quả Thiên kiếp lôi này ném ra có hiệu quả rất tốt, có thể nói làm rung chuyển thiên địa, pháp trận kia nhất định đã bị đánh tan, mọi người cảm thấy yên lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Bụi mù dần dần tiêu tan, ngọn chủ phong dần lộ ra. Nhưng theo cảm ứng của thần cưu, dưới thần uy của kiếp lôi khi nãy, tất cả đều tổn hại tan tành, chỉ có pháp trận trên quảng trường lại không hề tổn thương mảy may nào.
Bởi vì nơi đó có một đạo tiên quang hạ xuống, bao trùm bảo vệ cả pháp trận, nhờ vậy mới không bị tổn thương.
Tiên quang kia rơi vào thân thể chưởng môn Bát Tàn môn, vốn lão ta là một lão già áo xanh, trên người chỉ tàn phế một, hai chỗ. Nhưng trong tiên quang vừa rồi, lão dần dần biến hóa, từ một lão già biến thành một tên khất cái tàn tật, vốn trên người lão sạch sẽ vô cùng, hiện tại lại trở nên dơ bẩn hôi thối, lại thêm cụt tay, mù một mắt, mất một vành tai, không có răng, gù, què... đúng là bát tàn.
Trong lúc lão nhân này biến hóa, trên không nổi lên vô số tiên âm, thanh âm hết sức dễ nghe, làm cho người ta say mê không dứt. Lại có vô số hoa tươi từ trên trời rơi xuống, chạm vào bất cứ vật nào cũng tan rã, hào quang vạn đạo chói lòa, làm cho người ta không nhìn rõ tình cảnh.
Nhìn thấy dị tượng này, Dư Tắc Thành kinh hãi bật thốt:
- Tiên Nhân hạ giới!
Không phải chỉ mình Dư Tắc Thành, bảy người cùng kêu lên, tuyệt chiêu cuối cùng của Bát Tàn môn không ngờ lại là cung thỉnh phân thân tổ sư của chúng là Tiên Nhân hạ giới, hơn nữa không ngờ lại thật sự thành công.
Trong lúc mọi người còn đang hoảng loạn, đột ngột giọng yếu ớt của chưởng môn Thạch Cơ vang lên:
- Không cần sợ, Tiên Nhân hạ giới thì đã sao? Cho dù lão là Đại La Kim Tiên đi nữa, sau khi hạ giới, ở thế giới Thương Khung cũng chỉ còn lại thực lực Phản Hư Chân Nhất mà thôi. Chúng ta không cần sợ lão, chúng ta có thể đánh chết Phản Hư Chân Nhất, vậy cũng có thể đánh chết lão.
Vài lời ngắn ngủi của chưởng môn Thạch Cơ đã trấn tĩnh tâm thần mọi người, tất cả bàng hoàng sợ hãi tiêu tan, mọi người đều cảm thấy bình tĩnh lại.
Chưởng môn Thạch Cơ lại nói:
- Hiên Viên kiếm phái chúng ta không sợ gì cả, năm xưa tổ sư gia Trung Hưng Tổ Sư từng giết chết Tiên Nhân Tu La, tổ sư làm được, chúng ta cũng làm được. Lên, chúng ta cùng nỗ lực đánh một trận, tái tạo huy hoàng giết chết Tiên Nhân hạ giới năm xưa của tổ sư gia!
Lập tức Hiên Viên Quỳ Ngưu Đoạt Hồn cổ được vị Nguyên Anh Chân Quân kia liều chết thúc vang, tuy rằng giọng chưởng môn Thạch Cơ còn yếu ớt, nhưng ẩn chứa lực lượng vô tận, quát lớn:
- Đệ tử Hiên Viên ở đâu, kiếm các ngươi có còn không?
Lập tức vô số thanh âm đáp lại:
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, dù kiếm không còn, lòng này còn!
Chưởng môn Thạch Cơ bắt đầu hát Hiên Viên chiến ca, ca từ giàu nhịp điệu, hưng phấn hùng hồn, thê lương bi tráng, toát ra khí tức Hồng Hoang thời viễn cổ, chẳng khác tiên âm.
Trong tiếng ca này, Dư Tắc Thành cảm thấy máu trong người mình sôi lên sùng sục, cũng hòa chung tiếng hát với mọi người. Tiếng hát của vô số người vang lên cùng lúc, thanh âm chấn động thiên địa, chiến ý bừng bừng, hào khí chém giết Tiên Nhân kích động trào dâng trong lòng tất cả.
Chiến thôi, cho dù là Tiên Nhân cũng phải chém lão chết dưới kiếm. Ngàn người cùng một niệm, vạn niệm hợp lại, đột ngột thần cưu biến hóa, biến hóa này khiến cho từ chưởng môn Thạch Cơ cho đến mỗi một đệ tử Hiên Viên tạo thành thần cưu không thể nào tin được.
Lúc này thần cưu không còn nằm trong khống chế của mọi người nữa, tiên quang, tiên âm, tiên hoa trên trời có một nửa bị kiếm cưu hấp thu, hóa thành vô số quang hoa dung nhập vào thân thần cưu.
Sau khi thần cưu hấp thu hết thảy tiên khí này, trên thần cưu tự động xuất hiện sáu pháp trận. Những pháp trận này có hình dáng khác nhau, bắt đầu từ một điểm Hỗn Độn hóa thành Âm Dương nhị khí, sau đó là hình Tứ Tượng, lại hóa thành trận pháp Bát Quái, cuối cùng hóa thành pháp trận lập thể vô tận.
Đầu cưu một trận, là Kiếm Tâm Tuệ. Trảo cưu một trận, là Kiếm Ngưng Lão. Cánh cưu một trận, là Kiếm Phi Dực, lông cưu một trận, là Kiếm Tinh Vũ. Tim cưu một trận, là Kiếm Tiêu Diêu, thân cưu một trận, là Kiếm Quang Ngục.
Sáu trận biến hóa, dung hợp lại làm một, sau đó trên trời cũng giáng xuống một đạo tiên quang trúng vào thân thần cưu. Lập tức nguyên khí ngưng kết trên thần cưu do ngàn đệ tử Hiên Viên hóa thành, nguyên khí này ngưng kết thành một hình người. Đó là một văn sĩ trung niên khí độ bất phàm, thân vận cổ trang, người này toát ra linh khí sung mãn, đại lượng hào sảng. Nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy văn sĩ trung niên này giống như đúc bức tượng bằng bạch ngọc đặt ở Thiên Pháp các, trên tầng một ngoại môn Hiên Viên kiếm phái.
Người này chính là Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương của Hiên Viên kiếm phái, ông phá không vượt giới từ Tiên Giới cho phân thân của mình giáng xuống trần gian.
Dư Tắc Thành và tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái lúc này chìm vào trong một trạng thái ly kỳ, ai nấy tâm thần hoảng hốt. Nhưng tất cả mọi người có thể thấy được hình ảnh phân thân của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, ai nấy cảm thấy sùng bái không gì sánh nổi. Đây là Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, tổ sư gia không bỏ mặc đệ tử, vào thời khắc sinh tử tồn vong, không ngờ ông đã cho phân thân hạ giới cứu giúp mọi người, tâm trạng ai nấy trở nên kích động muôn phần.
Sau khi Vương Âm Dương hiện thân vẫn đứng yên bất động, đột nhiên tất cả đệ tử Hiên Viên cảm thấy chấn động toàn thân, dường như có thứ gì đó trong thân thể mình bị hấp thu, tụ tập vào người tổ sư gia đang đứng trên thần cưu. Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành phát hiện ra Huyết Yểm Chi Tâm, Vĩnh Hằng Chi Lô, Vô Song Kiếm cốt, bảy tiên nhãn trên người mình tất cả cùng chấn động. Dường như thứ nào cũng phân ra một tia nguyên khí, tụ tập vào phân thân tổ sư gia.
Phàm là đệ tử Hiên Viên có được tiên cốt Tuệ Căn đều có cảm giác giống như Dư Tắc Thành. Sau khi nguyên khí tụ tập chấm dứt, đột ngột Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương mở bừng mắt, tức thì trời đất dường như ngừng lại, vạn vật ngưng kết, Thời Không nghịch chuyển.