Tiên Ngạo

Cứ như vậy cờ của Dư Tắc Thành bắt đầu phất lên, một trăm viên linh thạch thượng phẩm xuất ra lúc trước lại thu trở về, còn thu hồi nhiều hơn hai trăm viên linh thạch thượng phẩm, tấm bia đá cũng làm thù lao thuộc về Dư Tắc Thành, hơn nữa còn có vô số hứa hẹn sau này, còn có vô số lời hay.

Kỳ thực Dư Tắc Thành cũng không muốn làm quá mức, mục đích của hắn vẫn là quan sát bia đá kia, nhìn xem mình phân tích đúng hay không, hơn nữa mình cũng không thể làm quá đáng.

Cứ như vậy, sự tình qua đi, hắn lại lần nữa cầm lấy bia đá kia, chẳng qua lần này cũng không giống như lần trước, Dư Tắc Thành ngồi trên ghế dựa bốn bề yên tĩnh. Hải Kính Chân Nhân ở bên cạnh rót trà cho Dư Tắc Thành. Trác Văn Quân ở bên cạnh thỉnh thoảng vung hồng diệp tiểu phiến kia quạt cho hắn, hoàn toàn là đãi ngộ với tiêu chuẩn cao nhất.

Dư Tắc Thành lần thứ hai cầm lấy bia đá kia nhìn tới nhìn lui, nói:

- Ta cần một con Cửu Vĩ Yêu Hồ, tốt nhất là còn sống, lần trước khi quan sát đã quên bia đá này chính là bia đá thánh địa của dị tộc Thanh Khâu, phải có huyết mạch của dị tộc Thanh Khâu mới có thể đọc ra ý nghĩa thực ẩn tàng trong thạch bi này.

Lời này nói ra nhất thời tất cả mọi người đều gật đầu, quả thực như vậy, Yêu tộc chú trọng nhất là huyết mạch truyền thừa, có lẽ thực sự cần như vậy mới có thể đọc ra bí mật chân chính.

Thế nhưng ở nơi này làm gì có Cửu Vĩ Yêu Hồ chứ? Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết kiếm đâu ra.

Hải Kính bên cạnh nói: :

- Đúng rồi, năm xưa Thanh Linh giới hủy diệt, có người thấy một con Cửu Vĩ Yêu Hồ, chẳng qua giống như là Đại Yêu Ma, chúng ta căn bản không bắt được nó.

Liên Y tiên tử nói:

- Ta nhớ trăm năm trước, Cửu Đãng giới hình như có một con Cửu Vĩ Yêu Hồ làm linh thú trấn sơn.


Càn Khôn tiên sinh nói tiếp:

- Cửu Vĩ Yêu Hồ kia sáu mươi năm trước đã bệnh chết, đúng rồi, Thiên Chi Tử Bất Phàm công tử hình như vào mười năm trước đã mua được một con Cửu Vĩ Yêu Hồ nhỏ. Chẳng qua...

Trác Văn Quân nói:

- Không cần nhắc tới hắn, quả thực là sỉ nhục của Quang Thần tông chúng ta, người này đã điên rồi, sắc ma biến thái, nữ nhân tới tay hắn không sống quá ba năm, cho dù Yêu tộc cũng không được, khả năng đã sớm chết rồi.

Mọi người ngươi một câu ta một câu nói liên tục, Bàn tổng quản kia đột nhiên nói:

- Bằng hữu Tĩnh Hạc Chân Nhân của ta có một con sủng vật, chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ, ta có thể đi mượn, chẳng qua hắn vô cùng cưng chiều Cửu Vĩ Yêu Hồ kia. Nhiên Đăng tiên sinh. Cửu Vĩ Yêu Hồ này có thể có nguy hiểm sinh mệnh không?

Dư Tắc Thành đáp:

- Không có nguy hiểm sinh mệnh, chỉ là lấy một chút máu mà thôi, tuyệt đối không có vấn đề.

Bàn tổng quản nói:

- Vậy được, ta lập tức đi tìm hắn mượn Cửu Vĩ Yêu Hồ tới đây, ta đi một mình là được. Xin Văn Quân cho ta mượn Phi Phượng thuyền của ngươi, như vậy mượn lực của khoái thuyền này, một tháng ta có thể đi về.


Trác Văn Quân gật đầu, nói:

- Vậy làm phiền tổng quản đại nhân rồi.

Đối thoại của hai người bọn họ lập tức làm cho rất nhiều người kinh ngạc đến ngây người, ở trong mắt bọn họ Bàn tổng quản này chỉ là một đệ tử Trúc Cơ, không ngờ lại được Trác Văn Quân coi trọng như vậy.

Bàn tổng quản mỉm cười, thân thể biến đổi, lập tức khí thế ngoại phóng, Kim Đan uy áp xuất hiện, ngoại trang trước đây toàn bộ biến mất lộ ra diện mạo vốn có.

Nhìn thấy diện mạo hiện tại của hắn, lập tức có người nhận ra hắn:

- Ban Phú? Bán Điên tiên sinh? Là hắn, thật sự là hắn.

Nhất thời tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, xem ra người này cũng không phải nhân vật đơn giản, hắn hướng về phía mọi người cười, nói:

- Các vị, đây là quy củ của Quang Thần tông chúng ta, mỗi vị Thánh Nữ và Thiên Chi Tử thí luyện bên cạnh đều có những lão già chúng ta bảo vệ, khiến các vị chê cười rồi.

Bên cạnh có người nói:


- Bán Điên tiên sinh khách khí rồi, khách khí rồi.

Trác Văn Quân lấy ra một chiếc tinh thuyền do hỏa diễm cấu thành đưa cho Bán Điên tiên sinh, nói:

- Vậy làm phiền tiên sinh rồi.

Nàng quay đầu lại nhìn Cửu Lôi tôn giả, nói:

- Cửu Lôi sư thúc, làm phiền thúc bảo vệ Bán Điên tiên sinh một chút thế nào?

Cửu Lôi tôn giả kêu lên một tiếng giống như đáp ứng, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Trực giác của Dư Tắc Thành cảm thấy bảo vệ cái gì, rõ ràng là giám thị, là sợ Bán Điên tiên sinh để lộ tin tức.

Thế là Bán Điên tiên sinh và Cửu Lôi tôn giả cùng xuất phát, tinh thuyền do hỏa diễm cấu thành kia phóng ra liền biến thành một con chim lửa cực lớn, đây thuộc về tinh thuyền cao cấp nhất, so với ba tinh thuyền trong tay Dư Tắc Thành còn cao cấp hơn một bậc, đây là tinh thuyền chuyên dụng của Quang Thần tông chế tạo cung cấp cho Thánh Nữ, dùng cho tránh nạn chạy trốn. Tinh thuyền này tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã biến mất trên bầu trời.

Mọi người ở đây chờ đợi, đợi Cửu Vĩ Yêu Hồ đến, Dư Tắc Thành cũng ở nơi này đi dạo, thế nhưng thủy chung có người giám thị hắn, phòng ngừa hắn làm ra chuyện khác.

Bia đá kia lần này bị Dư Tắc Thành trực tiếp thu hồi, để vào trong không gian trữ vật của thế giới Bàn Cổ, mặc dù hiện tại thế giới vẫn trong quá trình tiến hóa, thế nhưng thu vật phẩm vẫn có thể.

Dư Tắc Thành ở nơi này thỉnh thoảng đả tọa nhập định, kỳ thực đó chỉ là huyễn ảnh của Nhất Nguyên Thủy Pháp Thân của hắn biến thành, ngụy trang thành Dư Tắc Thành, mà chân thân của hắn bắt đầu hóa thành Ngũ Hành Thiên Quỷ, bắt đầu du ngoạn trong di tích này.

Chỗ Dư Tắc Thành đi đầu tiên chính là di tích tầng thứ tư, thiết thụ sâm lâm, hắn đi trong rừng rậm, trong thế giới rừng rậm chừng ngàn dặm này khắp nơi đều là các loại cây cối do kim loại hóa thành, cây cối này vừa là cây cối vừa là kim loại, rất giống với kiếm lâm của thế giới Bàn Cổ.

Bắt đầu tới gần vị trí cửa ra vào của di tích, cây cối rậm rạp, khi đi xa cây cối càng ngày càng thưa thớt, bởi vì thiết thụ sống càng lâu năm, không gian cần lại càng lớn.


Khi cây này sống sẽ có công năng của đại thụ, lớn lên một chút, kim loại cấu thành thân thể của nó sẽ tinh thuần một chút, tăng thêm một chút, thế nhưng lại mềm mại không gì sánh được, không có đặc trưng của kim loại.

Chỉ cần chặt đại thụ xuống, thân cây kia sẽ trực tiếp biến thành kim loại, cứng rắn không gì sánh được, bí pháp này có thể tạo ra vô số các loại khoáng sản kim loại, chỉ cần có mầm mống, có đất đai, có thời gian, khoáng sản kim loại kia sẽ tự mình chậm rãi tăng trưởng, không giống như khoáng sản trong tự nhiên thủy chung có thời điểm khai thác hết, Đại Liên Minh này thật là hùng mạnh, thật sự là thuật thần kỳ.

Dư Tắc Thành bắt đầu công cuộc cướp đoạt điên cuồng của mình, hắn không giống những người khác cần phải chặt từng cây, hắn trực tiếp sờ vào cây nào, nhất thời cây đó đã bị nhổ trồng vào trong thế giới Bàn cổ, hơn nữa vẫn còn sống tiếp tục sinh trưởng ở trong thế giới Bàn Cổ.

Tinh thiết thụ ở nơi này tổng cộng có thể cung cấp ba mươi ba loại kim loại hiếm, đều là tài liệu quan trọng luyện kiếm luyện bảo. Nhớ kỹ trong thế giới Bàn cổ của mình còn có bí pháp gia tốc thời gian, nói cách khác, từ nay về sau mình ở phương diện khoáng sản kim tinh muốn cần gì cũng có. Có được ba mươi ba loại tinh thiết kim tinh này, có kim thiết thụ thần kỳ này, kiếm lâm của mình cũng bởi vậy mà gia tăng tốc độ luyện kiếm, phẩm chất luyện kiếm sẽ tăng lên trên diện rộng, giảm bớt vô số phiền phức.

Có loại thiết thụ thần kỳ này, kiếm lâm của mình sẽ gia tăng tốc độ luyện kiếm, phẩm chất của phi kiếm luyện ra cũng sẽ gia tăng không ít, bớt đi được vô số phiền phức.

Dư Tắc Thành bắt đầu cướp đoạt số lượng lớn, hắn chuyên môn chọn cướp đoạt kim tinh thụ lâu năm, một gốc này là ba ngàn năm, một gốc này là năm ngàn năm, một gốc này là hai vạn năm, một gốc này là năm vạn năm, phát tài rồi, thực sự phát tài rồi.

Càng đi vào bên trong, vòng tuổi của kim tinh thụ càng lớn, đến phía sau kim tinh thụ đều cứng rắn không gì sánh được, cho dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng không cách nào dễ dàng chặt đứt, đối với Dư Tắc Thành lại không chút phiền phức, ngón tay vừa chạm lập tức thu vào trong thế giới Bàn Cổ.

Mảnh thiên địa lớn này Dư Tắc Thành chuyển tới chuyển lui, phía sau chừng mấy trăm dặm, một gốc đại thụ cũng không còn, toàn bộ bị Dư Tắc Thành na di vào trong thế giới Bàn Cổ của mình.

Càng đi vào sâu mặt đất càng hoang vắng, không còn có cây cối khác, bay ra khoảng ngàn dặm cũng không có bất luận cây cối gì, Dư Tắc Thành cho rằng thế giới này mình đã thăm dò đến điểm tận cùng có thể quay về, thế nhưng lại không cam lòng, chưa tới phút cuối chưa thôi, dù sao vẫn muốn nhìn phía trước xem.

Không ngừng phi hành, lại bay ngoài ngàn dặm, cuối cùng Dư Tắc Thành nhìn thấy một gốc đại thụ, đã biết vì sao ngàn dặm này không cây, bởi vì sự tồn tại của cây này, đại thụ khác hoàn toàn không cách nào sinh tồn ở đây.

Cây kia cao ngàn trượng, tán cây tỏa ra bao trùm phạm vi trăm dặm, tán cây kia cành lá rậm rạp, có thể che cả bầu trời.

Cây này chính là vạn thụ chi chủ ở nơi đây, tất cả kim thiết thụ đều là con cháu của nó, nó ở đây đã không biết có bao nhiêu năm, cành cây đã hoàn toàn hóa hết Kim Thiết khí, chỉ có Ất Mộc khí tươi tốt kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận