Thình lình Dư Tắc Thành mở bừng Chưởng Sinh tiên nhãn và Tạo Hóa tiên nhãn của mình. Hai tiên nhãn này phát ra hào quang vô tận, tụ tập vào đôi mắt Tô Uyển Ngôn. Tạo Hóa tiên nhãn đoạt quyền tạo hóa, thay trời đổi đất, Chưởng Sinh tiên nhãn ban cho tính mạng. Dưới hai đạo hào quang này, vạn vật biến hóa, chuyện ngay cả Chân Nhất Thần Quân Lạc Tĩnh Sơ không làm được, hiện tại Dư Tắc Thành đã làm được.
Khí Linh Tô Uyển Ngôn hóa sinh từ Niết Bàn Kinh, nhờ tác dụng hai tiên nhãn của Dư Tắc Thành lập tức sinh ra đôi mắt, đã có thể quan sát thế giới này.
Dư Tắc Thành nhắm hai tiên nhãn lại, nhìn Tô Uyển Ngôn:
- Được rồi, muội thử đi, hãy mở mắt ra quan sát thế giới này.
Tô Uyển Ngôn chậm rãi mở mắt, lúc này mắt nàng phát ra tinh quang ngời sáng, nhìn trời nhìn đất, nhìn hoa cỏ xung quanh, nhìn Dư Tắc Thành, sau đó mới nói:
- Muội đã thấy, muội đã thấy rồi, đây là trời, đây là đất, đây là hoa, kia là mặt trời, đây là Dư Đại ca. Muội đã thấy được rồi...
Dư Tắc Thành mỉm cười ngồi xuống, vuốt hai chân của Tô Uyển Ngôn, đôi chân nàng trắng nõn nà nhưng lại mềm nhũn vô lực. Dư Tắc Thành lại mở Chưởng Sinh tiên nhãn và Tạo Hóa tiên nhãn của mình, thay trời đổi đất, ban cho tính mạng
Lập tức hai chân Tô Uyển Ngôn dưới pháp lực của Dư Tắc Thành dần dần sinh ra biến hóa bên trong, lực lượng vô tận tụ tập, sau đó hắn nói:
- Được rồi, muội đi thử xem sao.
Tô Uyển Ngôn chậm rãi bước xuống xe, nhưng lập tức ngã lăn ra đất. Dư Tấc Thành vội vàng chạy tới đỡ nàng lên, nhưng Tô Uyển Ngôn khoát tay ngăn lại:
- Muội làm được, muội làm được...
Sau đó nàng chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi từng bước, từng bước. Bất ngờ Tô Uyển Ngôn chạy chầm chậm, sau đó là nhảy nhót. Tốc độ đi lại của nàng quá nhanh, bất quá nàng không phải là người, không thể đánh giá nàng như người thường được.
Thình lình nàng cất bước chạy rất nhanh, vừa chạy vừa kêu to:
- Ta có thể đi rồi, ta có thể chạy rồi, ta có thể nhìn thấy, chuyện gì cũng có thể làm được...
Dư Tắc Thành thấy Tô Uyển Ngôn vui mừng chẳng khác nào trẻ nhỏ, hắn cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Chỉ cần trông thấy nàng vui như vậy, Dư Tắc Thành cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn Tô Uyển Ngôn, chợt bên cạnh hắn có người buông tiếng thở dài:
- Rốt cục ngươi đã tới...
Câu này cũng ẩn chứa ngàn vạn thâm tình, có ai oán, có mừng vui, có bất mãn...
Dư Tắc Thành không cần quay lại cũng biết đó là Lạc Tĩnh Sơ, chỉ cười nói:
- Đúng vậy, ta đã tới, ta tới thăm nàng.
Lúc này Dư Tắc Thành quay nhìn lại, quả thật Lạc Tĩnh Sơ đang đứng sau lưng hắn. Nhưng sắc mặt nàng có vẻ bất ổn, dường như bệnh nặng vừa khỏi, khí huyết suy yếu.
Lạc Tĩnh Sơ thân là Chưởng Ấn giả của Hoa Thần nhất mạch, khống chế Thiên Đạo Thời Gian, sao lại có thể như vậy? Dường như nàng lâm bệnh nặng vừa khỏi, dường như bị tâm ma phụ thể...
Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Nàng làm sao vậy, có khỏe không?
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Không được, ta không cam lòng, ta sẽ không sinh con cho ngươi, không giống như mẫu thân của ta bỏ qua hết thảy, cuối cùng không nhận được gì, nhất định ta sẽ không trở thành như vậy...
Trong lúc nói chuyện, thần sắc Lạc Tĩnh Sơ tỏ ra hoảng hốt, mờ mịt hoang mang.
Dư Tắc Thành sửng sốt, thình lình sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cảm ứng trạng thái của Lạc Tĩnh Sơ.
Sau đó hắn mở Vạn Lôi tiên nhãn trên trán phát ra một tia lôi điện, đây rõ ràng là một tia kiếp lôi. Dư Tắc Thành chộp lấy tia kiếp lôi này, nó giăng mắc giữa hai bàn tay hắn, khiến cho vô số tia lửa điện chớp lên.
Đột ngột Dư Tắc Thành giơ tay ra chộp vào ngực Lạc Tĩnh Sơ.
Lạc Tĩnh Sơ muốn động, chợt nghe Dư Tắc Thành nói:
- Tin ta đi, đừng động!
Lời của Dư Tắc Thành vô cùng chắc chắn, nghe vậy, Lạc Tĩnh Sơ tin tưởng Dư Tắc Thành, thật sự không hề cử động. Một tay Dư Tắc Thành chộp vào tâm khẩu của nàng, tay kia kéo mạnh một cái, lập tức lôi ra được một ma đầu vô hình, to chừng một thước, rõ ràng là Vực Ngoại Thiên Ma.
Ma đầu kia dưới kiếp lôi không còn cách nào ẩn hình, bị Dư Tắc Thành lôi ra khỏi ngực Lạc Tĩnh Sơ. Hắn lại bóp mạnh một cái, lập tức ma đầu này bị hắn bóp vỡ nát, hóa thành vô số quang điện biến mất.
Đây là thuật Thiên Ma tâm chủng của Ma Chủ Già Lam, gieo trồng hạt giống Thiên Ma vào cơ thể đối phương, sau đó hấp thu chân nguyên lực của đối phương dần dần trường thành, cuối cùng dẫn Vực Ngoại Thiên Ma tới. Thuật này vô ảnh vô hình, kẻ trúng thuật vô tình bị Vực Ngoại Thiên Ma mê hoặc, chìm vào trạng thái ngơ ngác mịt mờ, hoang mang lo sợ.
Dư Tắc Thành chung sống với Ma Chủ Già Lam mấy năm trời, hiểu rõ Ma công loại này như lòng bàn tay. Đây là lúc Hữu Hùng sư tổ phi thăng năm xưa. Ma Chủ Già Lam quát hỏi Lạc Tĩnh Sơ, nhân lúc tâm thần nàng hoảng hốt bèn gieo hạt giống Thiên Ma vào lòng nàng.
Lúc này Lạc Tĩnh Sơ nhìn thấy Vực Ngoại Thiên Ma bị Dư Tắc Thành bắt ra, dường như tỉnh táo lại, bèn nói:
- Thì ra là như vậy, thì ra ta trúng thuật Thiên Ma tâm chủng của Ma Chủ Già Lam, tự sinh tâm ma, làm cho ta khốn đốn bao nhiêu năm qua...
Lập tức hai mắt nàng trợn trừng, rít giọng nói:
- Ma Chủ Già Lam. Ma Chủ Già Lam, ta quyết không đội chung trời cùng ngươi. Hiện ngươi đang ở nơi nào, ta muốn gặp ngươi, để tạ ơn ngươi ban tặng ta hạt giống Thiên Ma này...
Trong lúc nói, khí thế vô biên bạo phát trên người Lạc Tĩnh Sơ, giờ phút này nàng đã hoàn toàn nổi giận.
Dư Tắc Thành nhìn nàng, chậm rãi nói:
- Mối thù này nàng không báo được...
Lạc Tĩnh Sơ trừng mắt nhìn sang Dư Tắc Thành:
- Vì sao vậy, không lẽ ngươi muốn ngăn cản ta?
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng đã đi rồi, không bao giờ trở lại thế giới Thương Khung này nữa...
Lạc Tĩnh Sơ lập tức nghẹn lời, một lúc sau mới hỏi:
- Nàng chết rồi sao?
Dư Tắc Thành buông tiếng thở dài:
- Cũng có thể xem như vậy, nàng nhập tử quan, hoàn toàn biến mất trên thế gian này. Bất kể thành công hay không, nàng cũng sẽ không bao giờ trở lại thế giới Thương Khung này nữa. Nếu thành công, nàng sẽ phi thăng, nếu thất bại, nàng ấy sẽ tiêu vong, thù này nàng không thể báo.
Dư Tắc Thành đột ngột nhìn Lạc Tĩnh Sơ chăm chú, sau đó bất ngờ chộp lấy tay nàng:
- Nàng thật sự không chịu sinh con cho ta hay sao?
Lạc Tĩnh Sơ ra sức giật mạnh, lập tức thoát khỏi tay Dư Tắc Thành:
- Ngươi nói lời ma tiếng quỷ gì vậy, đó là vọng ngữ của tâm ma trong lòng ta, không phải là lời thật...
Dư Tắc Thành lại chộp ra một trảo, tiếp tục nắm lấy tay nàng:
- Vậy có nghĩa là nàng bằng lòng?
Lạc Tĩnh Sơ lại giật tay về:
- Hừ, ngươi nằm mơ đi...
Dư Tắc Thành lại chộp lấy tay nàng:
- Quả thật ta tới đây để nằm mơ...
Lạc Tĩnh Sơ lại tránh:
- Hiện tại ngươi bất quá chỉ là Kim Đan Chân Nhân vừa kết Giả Anh, cũng muốn tìm ta...
Dư Tắc Thành không bỏ qua, tiếp tục nắm tay nàng:
- Lần đầu tiên ta gặp được nàng chỉ mới Trúc Cơ, đây là duyên phận. Năm xưa bá mẫu thích thư sinh phàm nhân thì đã sao? Không cần giấu diếm, ta có thể cảm ứng được lòng nàng, nếu nàng thật sự không có cảm tình với ta, vì sao lại bị một tâm ma nho nhỏ như vậy mê hoặc chứ?
Lạc Tĩnh Sơ lại giật tay về, lúc này hai người như đang chơi cút bắt, kẻ bắt người tránh.
Rốt cục Lạc Tĩnh Sơ cũng không giật tay về nữa, thật ra lần đầu tiên nàng giật tay về cũng đã biểu lộ rất rõ ràng, nàng không muốn tránh Dư Tắc Thành.
Hai người tay trong tay, không nói gì nữa. Tô Uyển Ngôn chạy tung tăng một lúc, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi đi trở về. Vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức biến sắc.
Dư Tắc Thành và Lạc Tĩnh Sơ lập tức rời nhau, cả hai tỏ ra lúng túng vô cùng.
Tô Uyển Ngôn đi tới nói:
- Cảm tạ huynh. Dư Đại ca, cảm tạ.
Dư Tắc Thành đáp:
- Chỉ cần muội vui vẻ là tốt rồi, chuyện này, chuyện này...
Dư Tắc Thành còn đang tìm lời giải thích, sắc mặt Tô Uyển Ngôn chợt trở nên buồn bã:
- Muội về trước, muội lên lầu chờ các người.
Dứt lời, Tô Uyển Ngôn buồn bã rời đi, Dư Tắc Thành và Lạc Tĩnh Sơ chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo.
Lạc Tĩnh Sơ lặng yên không nói, đột nhiên ra sức hít vài hơi:
- Trên người ngươi có mùi của Ma Chủ Già Lam. hết sức nồng đậm, các ngươi đã từng chung sống...
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đúng vậy, nàng ấy sinh cho ta một đứa con gái.
Nghe vậy, sắc mặt Lạc Tĩnh Sơ lập tức đại biến, trở nên lạnh như băng:
- Chúc mừng ngươi.
Dứt lời, nàng cũng quay đầu bước đi, đuổi theo Tô Uyển Ngôn, chỉ còn mình Dư Tắc Thành ngẩn ngơ ở lại. Thật ra Lạc Tĩnh Sơ rời đi không phải vì Ma Chủ Già Lam, mà là vì con gái của mình, nàng sợ Tô Uyển Ngôn sẽ đau lòng.
Đến tối, trên lầu bày ra một bàn rượu và thức ăn thịnh soạn, chiêu đãi Dư Tắc Thành. Ba người ngồi vào bàn, lặng yên không nói, không khí hết sức nặng nề.
Lúc này chợt có một bầy mèo nhỏ chạy tới chân Tô Uyển Ngôn, kêu meo meo liên tục, Dư Tắc Thành lên tiếng nói, phá vỡ không khí nặng nề này:
- Đây là mèo mà lúc trước ta cho muội đó sao?
Tô Uyển Ngôn đáp: Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Đây là hậu duệ của nó, đã là đời thứ sáu, đây là Tiểu Hoa, đây là Tiểu Bạch...
Nhờ vậy, bầu không khí nặng nề dần dần biến mất, ba người nâng cốc vui vẻ.
Tiệc rượu xong xuôi, Dư Tắc Thành chợt đứng lên nói:
- Ta phải đi rồi, sau này ta sẽ tới thăm các người...
Nghe Dư Tắc Thành nói vậy, hai nàng cùng tỏ ra sửng sốt, Tô Uyển Ngôn ngập ngừng hỏi:
- Dư Đại ca, huynh muốn đi ngay tức khắc ư?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Ta phải đi, sau này nếu chúng ta hữu duyên, ắt sẽ có ngày gặp lại.
Dứt lời, Dư Tắc Thành phất áo ra đi. Đoạn cảm tình này, rốt cục nên lựa chọn thế nào, hai mẹ con này, mình chỉ có thể thương yêu một người trong đó. Trong lòng Dư Tắc Thành mơ hồ không có phương hướng, thay vì đắm chìm trong rối loạn như vậy, chẳng bằng hiện tại dứt ra, sau này nếu hữu duyên hãy nói.
Hiện tại nhiệm vụ của mình cũng không phải là mải lo chàng chàng thiếp thiếp, mà là kết thành Nguyên Anh. Mình tới đây chữa trị mắt và chân cho Tô Uyển Ngôn đã xong, cũng là lúc nên rời khỏi.