Lúc này Thạch đại phu cũng từ trong đan phòng đi ra, hai người liếc nhìn nhau, lập tức phát hiện y phục tướng mạo đối phương đều tơi tả rách nát nhưng một cảm giác ăn ý tương thông cùng dâng lên trong lòng hai người. Bọn họ đều là loại người vì tu luyện có thể bỏ qua hết thảy, cảm giác này đồng bệnh tương lân, không nói tự hiểu.
Không thể luyện tiếp, linh mộc này chỉ còn có ba thước, có thể thu vào túi càn khôn. Dư Tắc Thành thu vào trong túi càn khôn, vội vàng trở về huyện thành Sơn Trúc, xử lý những sự vụ rườm rà khác.
Đối với những sự vụ này, Dư Tắc Thành đã không còn hứng thú, những gì có thể đẩy được toàn bộ giao cho Cao Phong, sau đó trở về thành Lâm Hải, bái kiến mẫu thân.
Giờ này năm ngoái mình đánh chết Đàm Nhị Lang, trong nháy mắt một năm cứ như vậy trôi qua. Dư Tắc Thành hờ hững quay đầu, phát hiện một cảm giác tịch mịch khó có thể nói nên lời hiện ra trong lòng. Đối với đủ loại sự tình rườm rà như đi từng nhà chúc mừng, hắn vô cùng chán ghét, chỉ có vào phòng lấy linh mộc ra tế luvện, hắn mới có cảm giác vui thích.
Hiện tại Dư Tắc Thành cũng đã khác với trước kia, cho dù khách và bạn ngồi đầy trên tiệc rượu, người ngồi bên cạnh Dư Tắc Thành đều tự động tạo ra khoảng cách. Tuy rằng Dư Tắc Thành ngồi giữa yến tiệc ồn ào náo nhiệt, giữa hàng ngàn hàng vạn người, nhưng tựa như một mình cô độc trên cánh đồng bát ngát, cô độc đi tới. Lại giống một đóa hoa sen lạnh lẽo giữa tĩnh lặng đơn độc nở ra, có khí chất thoát tục hoàn toàn, không phải vẻ lạnh lùng của khói lửa phàm trần.
Điểm này dần dần thể hiện ra không bỏ sót, đây là một loại khí chất khác thường, cho dù người đần độn cũng cảm nhận được điểm này. Mọi người nhìn thấy Dư Tắc Thành đều cảm thấy hổ thẹn, đều biết rằng Dư Tắc Thành không thuộc về nơi này, không thuộc về thế gian này, cá chép vốn không phải vật trong ao, tới ngày gặp phong vân lập tức hóa rồng.
Ngày hôm ấy, mẫu thân Dư Tắc Thành đột nhiên nói:
- Tắc Thành này, ta đồng ý với quyết định của đệ đệ con, trở về Đại viện Dư gia.
Dư Tắc Thành lập tức kinh ngạc đến ngây người, vừa định ngăn cản quyết định của mẫu thân, mẫu thân hắn đã nói thêm:
Không nên ngăn cản ta, ta và đệ đệ con trở về Dư gia, có gia gia con trợ giúp, có hai ngàn lượng hoàng kim con cho ta, như vậy con không cần lo lắng cho bọn ta. Con hãy đi tìm con đường của mình đi, con không thuộc về nơi này hãy giang rộng đôi cánh, đi tìm thiên địa của mình đi.
- Chức Đà chủ ở chỗ Mã Lão Hắc con cũng từ đi, đáng tiếc cho hài tử Thi Vận cô nương tốt như vậy, đáng tiếc con và nàng vô duyên. Con ra bên ngoài tu luyện cố gắng điều tra nghe ngóng tung tích muội muội, nó nói hai ba ngày sẽ về nhưng đã mấy tháng trôi qua cũng không thấy nó trở về... Nhớ kỹ tương lai con phải bảo vệ muội muội đừng để cho nó phải chịu thiệt thòi.
Dư Tắc Thành không có lời nào để nói có lẽ quyết định như vậy là quyết định tốt nhất, mình mới có thể an tâm ra đi, thực hiện giấc mộng của mình.
Ngày hôm sau Dư Tắc Thành đi tới Hắc Hổ đường, định từ đi chức Đà chủ nhưng Mã Lão Hắc chỉ cười nói:
- Xem ra ngươi muốn tham gia Đại Hội Thăng Tiên, không cần từ chức vụ Đà chủ, ngươi đi tham gia Đại Hội Thăng Tiên đi, coi như là Mãnh Hổ bang bồi dưỡng. Sau khi ngươi đi rồi tiền lương hàng tháng của ngươi sẽ phát cho mẫu thân ngươi. Bất kể tương lai ngươi thế nào đại môn Mãnh Hổ bang cũng vĩnh viễn rộng mở đón chào, ngươi vĩnh viễn là đệ tử Mãnh Hổ bang ta, nhớ kỹ chưa. Dư Tắc Thành?
Dư Tắc Thành ôm quyền chắp tay tỏ vẻ cảm tạ, hắn chân chính cảm tạ Mãnh Hổ bang, cảm tạ Mã Lão Hắc. Nếu không nhờ Mãnh Hổ bang, Hắc Hổ đường, mình cũng sẽ không có hôm nay, hiện tại mình nhất định đi tìm vô vi, không lo chuyện áo cơm. Người ta chịu ân sẽ báo đáp, ơn người cho ta giọt nước, ta nhất định báo đáp suối nguồn.
Trong tháng Giêng. Dư Tắc Thành ở nhà mừng năm mới, năm nay thiếu đi muội muội so với năm rồi. Bình thường có nó ở đây. tất cả mọi người không có cảm giác gì nhưng không có nó tựa như thiếu đi cái gì. Mẫu thân tuy miễn cường cười vui nhưng Dư Tắc Thành có thể nhìn ra nỗi nhung nhớ trong lòng bà.
Mấy ngày nay. Dư Tắc Thành không ngừng tế luyện phi kiếm, còn nuôi dưỡng Hồn Si. Có khi giữa đêm khuya yên lặng, hắn lén lút lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra ngắm nghía chiếc chìa khóa này, đây là bí mật lớn nhất của Dư Tắc Thành.
Mỗi lần lấy Linh Dẫn này ra không đến một khắc nó sẽ chợt lóe giống như truyền tín hiệu ra bên ngoài. Lúc nào Dư Tắc Thành cũng thu vào túi càn khôn trước khi nó lóe lên, thủy chung vẫn không thể nghiên cứu bí mật của nó.
Đến tiết Nguyên Tiêu ngày Rằm tháng Giêng, lần này Dư Tắc Thành không đi tới Dư gia cúng bái tổ tiên, mà là mời Thôi Nhân Hùng tới tửu lâu Khoái Hoạt Lâm lớn nhất ở thảnh Lâm Hải ăn chơi một chuyến. Lúc trước không có Thôi Nhân Hùng trợ giúp. Dư Tắc Thành
cũng không có hôm nay, cho nên trước khi hắn ra đi, mời Thôi Nhân Hùng ăn chơi lần cuối.
Cùng đi còn có phụ tử Phó Cương. Dư Tắc Thành dẫn kiến bọn họ cùng Thôi Nhân Hùng để xây dựng quan hệ. Phụ tử Phó gia đối với mình vô cùng thân thiết, mình phải ra đi, làm sao cũng phái an bày cho bọn họ một đường lui.
Vừa lúc có một nơi phân đà Đà chủ chết già, đám đệ tử còn lại cạnh tranh Đà chủ động thủ tay chân, đã chết mấy vị huynh đệ náo loạn vô cùng. Mã Lão Hắc vô cùng mất hứng, chuẩn bị tìm người đi tới đó thế chỗ.
Thu nhận ba trăm lượng bạc trắng Phó Cương dâng hiến, Thôi Nhân Hùng lập tức đáp ứng, đề cử Phó Cương đi tham gia cạnh tranh, việc này xem ra mười phân có thể thành công hết chín phần, về phần phụ tử Phó Cương có ngồi vững trên chiếc ghế Đà chủ hay không, vậy phải xem bản lãnh của bọn họ.
Xong bữa tiệc rượu này, Thôi Nhân Hùng cùng phụ tử Phó Cương lục tục rời khỏi. Dư Tắc Thành lại không lập tức rời khỏi. Bởi vì về nhà, mẫu thân và đệ đệ đều ở Dư gia hắn cũng lẻ loi một mình, chẳng bằng về nhà muộn một chút cho đỡ buồn.
Lúc này đã mặt trời lặn về Tây, hôm nay là ngày hội Nguyên Tiêu, bốn phía treo cao đèn màu, trên đường người đi đường dần dần nhiều hơn. Đám nữ nhân thường ngày không ra khỏi cửa hôm này cũng ăn mặc chải chuốt ra đường vui chơi.
Đến khi thời gian không còn sớm nữa. Dư Tắc Thành mới chậm rãi rời khỏi. Khoái Hoạt lâu quả nhiên là tửu lâu lớn nhất, bốn phía khách nhân bắt đầu khởi động, nơi nơi đều là thanh âm ồn ào huyên náo.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi ra khỏi đại môn Khoái Hoạt lâu, đột nhiên thấy một trung niên bị bốn, năm tên tiểu nhị khiêng ra, sau đó lập tức vứt ở bên ngoài. Truyện Tiên Hiệp -
Trung niên này một thân áo trắng, cả người bốc mùi rượu nồng nặc, mắt lộ vẻ lờ đờ mê hoặc vì quá say, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi. Từ gương mặt thanh tú có thể thấy được lúc còn trẻ y chắc chắn là một mỹ nam tử, lúc này bị người vứt trên mặt đất nhưng vẫn còn cười ha hả, trong giọng cười của y mang theo lực hấp dẫn nguỵ dị, sau lưng y còn đeo một cây đàn cổ.
Miệng hắn lẩm bẩm:
- Rượu, mang rượu cho ta... Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi; dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa tràng quán mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi??
Đây là bài Lương Châu của đại thi nhân Vương Hàn từ ngàn năm trước ở Đường quốc Thần Châu, không ai là không biết. Nam tử này cao giọng đọc, cuồng ý mười phần, có vẻ vô cùng tự nhiên, phóng khoáng. Bất quá Dư Tắc Thành muốn xoay người đi vòng qua y. lặng lẽ rời khỏi. Tửu quỷ cuồng sĩ như vậy nơi nào cũng có thể gặp được, không nên lý tới là hơn.
Ai ngờ trung niên kia giơ tay chộp ra một trảo, lập tức giữ chặt cánh tay Dư Tắc Thành, lè nhè nói:
- Tiểu tử, ngươi có Linh Dẫn nơi tay, được ích lợi lớn như vậy làm thế nào cũng phải mời ta uống cho say một trận.
Dư Tắc Thành không khỏi sửng sốt, lúc y chộp mình, mình liên tiếp tránh né mấy lần, nhưng vẫn bị y chộp trúng. Linh Dẫn nơi tay? Chẳng lẽ y muốn chỉ chính là Linh Dẫn của Di tích Tiên Tần sao?
Dư Tắc Thành vừa định động thủ, muốn vùng ra khỏi trảo của trung niên, điều động huyết năng cương năng, điều khiên hỏa cầu, nhưng cánh tay hắn bị giữ chặt, căn bản không thoát được. Hơn nữa Du Tắc Thành phát hiện chân nguyên trong cơ thể không thể động, tựa như không có chút nào, cũng không có một chút phản ứng. Bất chợt Dư Tắc Thành phúc chí tâm linh, biết mình đã gặp tiền bối cao nhân.
Ý nghĩ này vừa động, huyết cương không thể vận chuyển Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa sinh Thuật khởi động, một đạo thần niệm thoát thể mà ra, nháy mắt phụ vào người trung niên đối diện. Nói ra cũng thật là kỳ quái, vừa không có xuất hiện hiện tượng gặp phải người có tu vi cao hơn, Dư Tắc Thành không thể phụ được, nhưng cũng không có hiện tượng thần thức của hắn tùy cơ chạy loạn, mà là lập tức thành công, tiến vào chiếm giữ trong cơ thể đối phương. Sau đó tựa như mình bị một phân thành hai, tiến vào chiếm giữ đến hai thân thể làm cho hắn cảm thấv quỷ dị vô cùng.
Người nọ thần sắc buồn bã, dùng thanh âm Dư Tắc Thành nghe không được lẩm bầm càu nhàu nói:
- Hóa ra là hậu nhân của lão Ám, giỏi lắm, xem như ngươi qua được cửa của ta, ngươi có tư cách tiến nhập Tiên Tần động phủ.
Sau đó y lớn tiếng nói:
- Tiểu tử ngươi phát tài, không mời ta uống một bữa rượu ư?