Tiên Ngạo

Ôn Mạn lạy một lạy này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành. Bái mình làm sư ư... Dư Tắc Thành ngây người ra chừng hơn mười lần hô hấp, sắc mặt ôn Mạn dần dần biến đổi, trở nên lạnh như băng, cho rằng Dư Tắc Thành không muốn thu mình làm đồ đệ, đứng dậy định rời khỏi.

Dư Tắc Thành chậm rãi nói:

- Được rồi, có lẽ đây là duyên phận của hai ta, ta sẽ không để cho muội phiêu bạt khắp nơi, bị người ức hiếp nữa. Có ta ở đây, không ai có thể gọi muội là Đoản Địch Ma Nữ nữa.

Dứt lời, Dư Tắc Thành đỡ ôn Mạn dậy, đây là đồ đệ thứ năm của hắn.

Hai người đứng đối diện, không biết nói gì, Dư Tắc Thành lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc:

- Man nhi, đồ nhi tới đây làm gì vậy?

Ôn Mạn nghe Dư Tắc Thành hỏi như vậy, dường như nhớ tới chuyện gì thú vị, bèn nói:

- Dư Đại ca, không, sư... sư phụ, hôm ấy đệ tử rảnh rỗi không có việc gì, trong lúc vô tình nhìn thấy một kỳ nhân, là một tiểu khất cái vô cùng thú vị. Tên tiểu khất cái này nhìn bề ngoài hết sức bình thường, nhưng hai mươi năm trước con gặp y, tướng mạo y như vậy, hai mươi năm sau gặp lại, tướng mạo y vẫn là như vậy, tuyệt không thay đổi.

Y là tên ngốc, không biết gì cả, đệ tử thấy y đáng thương cho nên vẫn luôn giúp y. Sau phát hiện ra chỗ khác thường, đệ tử bắt đầu nghiên cứu y. Y sợ uống thuốc cho nên bỏ chạy, đệ tử một mực tìm y, tiểu khất cái này kỳ lạ thật.


Dư Tắc Thành nói:

- Hai mươi năm vẫn không thấy già đi ư, không thể nào, hay đó là tiền bối du hí nhân gian, muốn trêu chọc đồ nhi?

Ôn Mạn lắc lắc đầu:

- Đệ tử đã tiến hành kiểm tra toàn thân y, trích lấy máu y tiến hành thí nghiệm, nhưng cũng không phát hiện ra chuyện gì khác thường. Sau y thấy đệ tử lấy máu của mình, tỏ ra sợ hãi, lén lút bỏ trốn. Nhưng trên người y có Định Thân chú của đệ tử, dù y trốn tới nơi nào, đệ tử cũng có thể tìm được. Sư phụ, đây là lệnh bài cảm ứng Định Thân chú của con, nếu sư phụ gặp y, đừng cho y chạy.

Dư Tắc Thành nhận lấy lệnh bài, cũng không để ý tới, tiếp tục nói chuyện cùng ôn Mạn. Cứ như vậy, quan hệ sư đồ giữa hai người đã xác lập, Dư Tắc Thành quyết định chuẩn bị đưa nàng theo về Hiên Viên kiếm phái, vào ngoại môn, chờ ngày chính thức thu làm đệ tử.

Ôn Mạn khác với những đệ tử khác, nàng đã đạt tới tu vi Trúc Cơ, xuất thân từ Độc tông, không biết có thể kích hoạt kiếm chủng hay không.

Dư Tắc Thành vừa định đưa ôn Mạn đi, bất chợt nàng lắc lắc đầu:

- Nếu đệ tử đã quyết định gia nhập Hiên Viên kiếm phái, vậy đệ tử cũng sẽ làm theo quy củ. Trương Vân Động có thể cắt lưỡi cầu đạo, đi chân trần tới Hiên Viên kiếm phái, con cũng làm được.


Dứt lời, Ôn Mạn cất Đoản Địch đi, cởi giày ra để lộ bàn chân trắng nõn. Nàng cũng quyết định đi chân trần tới Hiên Viên kiếm phái, từ nay về sau không nói nửa lời.

Thái độ của Ôn Mạn vô cùng dứt khoát, chủ ý đã quyết.

Dư Tắc Thành nhìn ôn Mạn chăm chú, chẳng trách nàng giao lệnh bài Định Thân chú gì đó cho mình, thì ra là như vậy. Cũng vào lúc ấy, nàng đã quyết định đi chân trần vạn dặm tới Hiên Viên kiếm phái. Nếu đã như vậy... hắn giơ tay hình thành một chiếc áo vải bên trong thế giới Bàn Cổ, sau đó lấy ra đưa cho ôn Mạn:

- Nếu đã như vậy, hiện tại con hãy xuất phát từ đây, đi tới địa vực Sở Tây, sang địa vực Thiên Nam, tới Hiên Viên kiếm phái bên bờ Cơ Thủy hà. Đồ nhi hãy cầm theo tín vật này, lúc ấy có thể gia nhập ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, tu hành ở đó chờ ta trở về.

- Hành trình này không dễ đi chút nào, con phải đi chân trần áo vải, dọc đường khổ tu, ăn xin mà sống, không thể nói chuyện, một lòng cầu đạo, không được trộm cắp. Tứ sư huynh của con năm xưa đi hết mười chín năm, ta cũng cho con thời gian mười chín năm. Nếu trong mười chín năm, con có thể tới Hiên Viên kiếm phái, ta sẽ thu nhận con làm đệ tử chính thức.

Sau đó Dư Tắc Thành khẽ run tay, lập tức một luồng huyết khí rót vào đầu ôn Mạn, Dư Tắc Thành nói:

- Đây là Huyết Cương Thần quyết, bắt nguồn từ Huyết Ma Kinh trong Thiên Ma Sách, một trong Thập Đại Tiên Điển, kết hợp cùng Thiên Đạo Thần Quyết của Vô Thượng Thiên Đạo tông. Trên đường đi con hãy nỗ lực tu luyện, phải nhớ trảm yêu trừ ma, cứu vớt sinh linh. Gặp được kẻ ác phải diệt cỏ tận gốc, không được nương tay!


Ôn Mạn gật gật đầu, dựa theo lẽ thường, nàng nên vái lạy từ biệt Dư Tắc Thành. Nhưng nàng không làm như vậy, mà đi tới bên cạnh Dư Tắc Thành, thình lình hôn hắn một cái, sau đó xoay người đỏ mặt, nhanh chóng rời đi.

Dư Tắc Thành đứng ngẩn ra một lúc lâu, lần này thu đồ đệ không biết là đúng hay sai, chỉ có thể chờ thời gian kiểm nghiệm.

Chuyện ở Thanh châu xong xuôi, Dư Tắc Thành lấy Côn Bằng ra, tiếp tục bay về Hiên Viên kiếm phái.

Bay qua vô số rừng núi sông ngòi, một ngày kia Dư Tắc Thành tới Liễu châu. Trở về chốn cũ. Dư Tắc Thành cảm thấy bồi hồi không dứt, bèn bay thẳng tới Thiên Mục tông, để xem hiện tại Thiên Mục tông đã phát triển tới mức nào.

Từ xa đã có thể nhìn thấy Thiên Trụ phong, Thiên Mục tông lại xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành. Bao nhiêu năm không tới, không biết hiện tại Thiên Mục tông ra sao.

Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng bay tới còn cách ba trăm dặm, chỉ thấy phía trước mây bay cuồn cuộn, tiên âm trỗi dậy. Nhìn kỹ lại chỉ thấy cờ bay phấp phới trên không, có khoảng trăm người đang ngự không đứng đợi. Đứng trước hết là hai nữ nhân đang chuẩn bị nghênh đón, chính là hai nữ Nguyên Anh Chân Quân Thanh Ngưng, Lan Miểu. Trong đội ngũ, Phượng Mâu Thần Quân nằm trên lưng một con chim phượng, thì ra là nàng dẫn dắt đông đảo đệ tử ra nghênh đón Dư Tắc Thành. Thật ra Dư Tắc Thành còn chưa tiến vào đại lục Liễu châu, Phượng Mâu Thần Quân đã cảm ứng được động tĩnh của hắn.

Dáng vẻ Phượng Mâu Thần Quân vẫn như xưa, thân khoác một chiếc áo ngắn màu lục có những sợi tua màu đồng trang trí, mặc một chiếc Lăng La Kim Ti quần, thắt lưng bằng ngọc điêu khắc tinh xảo, tóc dài ngang lưng, được buộc bằng một sợi tơ màu bạc. Dư Tắc Thành nhìn bóng nàng từ xa, thấy giống như có mây lành bao phủ, hiển lộ vẻ đoan trang quý phái.

Phượng Mâu Thần Quân nằm trên lưng chim phượng có vẻ hơi uể oải, làn da trắng như ngọc bạch. Nhất là đôi mắt đẹp như tranh, lúc nàng mỉm cười toát ra vẻ ung dung quý phái, càng lộ rõ khí phái của một kẻ bề trên.

Nàng cứ ở xa xa nhìn Dư Tắc Thành, trong mắt toát ra ngọn lửa bừng bừng, đồng thời ý chí kiên quyết tự tin đến cực điểm lộ rõ trên người nàng.

Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng, tóc dài xòa vai, thân khoác trường bào màu đỏ tía, tà tà bay tới. Từ xa nhìn lại rõ ràng là một thiếu niên, nhưng lại toát ra vẻ tiên phong đạo cốt.


Hai người đối diện, chỉ nhìn thoáng qua, Dư Tắc Thành đã biết Phượng Mâu Thần Quân hiện tại đã thành thục, điềm đạm, vững chãi, tự tin hơn lần đại hội phi thăng của Hữu Hùng sư tổ. Hiện tại Dư Tắc Thành đã không còn có thể khống chế số phận của nàng, nàng đã có thể làm chủ bản thân mình.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành được nghênh đón đưa vào Thiên Mục tông. Quần hùng tụ tập, Tông chủ trở về, các đệ tử vô cùng cao hứng. Cho dù có đệ tử mới gia nhập chưa từng gặp mặt Dư Tắc Thành, nhìn Dư Tắc Thành một cái lập tức kích hoạt huyết mạch trong cơ thể, lập tức hết mực trung thành với hắn.

Dư Tắc Thành tiến vào Thiên Mục tông, quan sát môn phái năm xưa do một tay mình bồi dưỡng. Hiện tại Thiên Mục tông đã đạt tới ngàn tên đệ tử, toàn là nữ tu sĩ, không có một nam đệ tử nào. Thiên Mục tông càng ngày càng hùng mạnh, mười năm trước đã nhận được thông cáo của Bất Ngôn tông, trở lại hàng ngũ thượng môn.

Đến lúc này Dư Tắc Thành đã hoàn thành nguyện vọng của vị Tiên Nhân hạ giới năm xưa. Dư Tắc Thành vào trong, chỉ thấy lúc này Thiên Mục tông đã mở lại Thiên Trụ phong, thành lập thế giới động phủ của mình trên đó, Dư Tắc Thành bèn vào ở nơi này.

Nhìn thế giới động phủ này, có thể thấy Phượng Mâu Thần Quân đã bỏ biết bao công sức ở nơi này. Trúc tùng xanh biếc, dưới cầu nước chảy, hành lang uốn khúc, quả thật là cảnh sắc tách biệt chốn hồng trần.

Sau khi nàng trở thành Chân Nhất Thần Quân, nắm được pháp tắc Thiên Đạo vĩnh hằng, hết sức hùng mạnh. Thời gian dần dần trôi qua, các loại gông xiềng áp đặt trên người nàng dần dần xuất hiện vết nứt, quả thật không ai có thể khống chế vĩnh viễn Chân Nhất Thần Quân.

Bạo lực sẽ dẫn phát phản nghịch nhưng cảm tình lại có thể thay đổi hết thảy. Dư Tắc Thành không để ý tới bất cứ sự việc gì của Thiên Mục tông, chức chưởng môn chỉ là hư danh, hắn chỉ sống cuộc sống ung dung nhàn nhã tại nơi này, dẫn theo Phượng Mâu Thần Quân du ngoạn khắp nơi. Có khi gảy hồ cầm, có khi cùng đọc sách, ca hát, vũ múa. Cuộc sống ngày ngày như vậy vô cùng thoải mái, không hề có chút buồn rầu, không dính tới chuyện đời phức tạp.

Dư Tắc Thành nằm trên một lầu thủy tạ giữa hồ nước xanh trong, bên tai nghe tiếng ếch kêu Ồm ộp, mắt nhìn cá bơi dưới hồ, tâm trạng hết sức nhàn nhã. Có lẽ như vậy mới là tu tiên, không chút phiền não, được sống cuộc sống ung dung tự tại chẳng khác nào ẩn sĩ. Truyện Tiên Hiệp -

Bao nhiêu năm qua mình tung hoành thiên hạ, lúc này tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi, quả thật sảng khoái vô cùng. Cảnh sắc trên Thiên Đạo phong cũng đẹp vô cùng, nhưng đó là vẻ đẹp hào phóng, không có được nét đẹp u tĩnh, thanh nhã, mộc mạc tự nhiên như ở nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận