Chỉ nghe kiếm khách chậm rãi nói:
- Lúc ấy có lẽ Thiên Chỉ ta không còn nữa, nhưng sẽ có người khác. Chỉ cần có người cầm kiếm trong tay, thế giới này sẽ mãi là của Nhân tộc chúng ta.
Dứt lời y xuất ra một kiếm, cả khối thiên thạch nổ tung giữa Thanh Minh, hết thảy chấm dứt.
Thì ra người này là chủ nhân sáng lập Bắc Minh Bất Dạ thành, Thiên Chỉ thượng nhân. Câu chuyện lấy thiên thạch, hội tụ Bắc Cực quang ở Bấc Minh Bất Dạ thành luyện hóa trăm năm mới thành Cửu Thiên Đạp Ca, chỉ là chuyện hoang đường.
Sau một kiếm này, Thiên Chỉ thượng nhân dùng mảnh vỡ của khí giới phi hành kia luyện ra Cửu Thiên Đạp Ca. Cửu Thiên Đạp Ca không sợ tà ô, có tác dụng chống phá cường lực, tiêu diệt hết thảy tà ma.
Mỹ tửu hồng nhan vui hát ca, kiếm tâm bay thẳng chốn trời xa, chém bay tạp niệm chốn hồng trần, chỉ muốn bay cao kiếm cùng ta.
Dư Tắc Thành đã cảm nhận được chân nghĩa của Cửu Thiên Đạp Ca. Hậu nhân của Thiên Chỉ thượng nhân cũng đã thực sự làm được kỳ vọng của ông. Năm ngàn năm trước, bọn họ đã đại chiến với Thần Uy Sĩ của Ma Già Bà nhất tộc, tất cả đều tử trận, Bắc Minh Bất Dạ thành suýt nữa diệt vong.
Tuy rằng Băng Tuyết lão tổ lệnh cho con mình tiếp tục duy trì Bắc Minh Bất Dạ thành, nhưng Ám Quang Thần Quân lại không có ý nghĩ kế thừa lý tưởng của Thiên Chỉ thượng nhân, ngược lại muốn thả Thần Uy Sĩ của Ma Già Bà nhất tộc ra, nên giữa phụ tử mới xảy ra đại chiến.
Cảm nhận được lý tưởng của Thiên Chỉ thượng nhân. Dư Tắc Thành lẩm bẩm:
- Tiền bối, ta sẽ kế thừa lý tưởng của ngài. Chỉ cần Dư Tắc Thành ta còn một hơi thở, quyết không cho Dị tộc bước lên thế giới Thương Khung nửa bước. Không cần biết là thiện hay ác, phàm là Dị tộc, ta lập tức chém!
Lập tức kiếm quang Cữu Thiên Đạp Ca xuất hiện, giống như điện xà chớp lóe, rồng lượn trên mây, như có tiếng long ngâm, hổ gầm, lang gào, sư rống. Thân kiếm khẽ vặn vẹo không ngừng, toát ra uy thế hủy diệt hết thảy, quét ngang thiên hạ. Kiếm quang màu đỏ máu bắn ra bốn phía, toát ra sát khí rợn người, phóng xuất chiến ý sắc bén không gì ngăn nổi. Nháy mắt hình thành tâm linh tương ứng với Dư Tắc Thành, cùng Dư Tắc Thành Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Dư Tắc Thành nhảy vọt lên không, bắt đầu múa kiếm, sử ra tất cả kiếm pháp mà mình biết: Kim Dực Kiếm. Tâm Liên Diệt Sinh Kiếm, Chiến Lân Tiềm Dực Kiếm, Bất Dực Nhi Phi Kiếm. Mãnh Hổ Thiêm Dực Kiếm. Phong cốt Kiếm, Cực Đạo Kiếm Quang, Lưu Quang Thuấn Tức Kiếm...
Dần dần dường như Dư Tắc Thành về tới huyện thành Sơn Trúc, về lại dĩ vãng xưa. Lúc ấy hắn cầm Cương Ngọc kiếm trong tay, Kiếm Đạo bất hối. Lúc ấy hắn không biết chút kiếm thuật nào cả, chỉ tùy ý múa may bảo kiếm, không hề có chiêu thức, nhưng mang tất cả những gì mình nghe, thấy, nghĩ thông qua bảo kiếm phát tán ra ngoài.
Hiện tại Dư Tắc Thành nhớ lại khoảnh khắc này, mình đang múa may kiếm của mình, tìm Kiếm Đạo của mình.
Dư Tắc Thành nhớ lại khoảnh khắc Thiên Chỉ thượng nhân chém chết cường giả Kiêu Thi Già tộc, kiếm ấy thật ra không phải là kiếm pháp, mà dùng lực Nguyên Từ hóa từ thành kiếm.
Vạn vật cộng âm mà ôm dương, hai khí ấy tuy trái ngược nhau nhưng cùng Hòa hợp với nhau, cho nên có lực Nguyên Từ. Từ đến cực hạn, lực lớn vô cực.
Lực Nguyên Từ cũng là lực Thiên Đạo, thế âm dương, thế thiên địa. Thiên Chỉ thượng nhân dùng thế giết địch, chỉ trong khoảnh khắc lấy tất cả thế của khí giới phi hành kia hóa thành từ, sau đó hóa từ thành kiếm. Kiếm này chính là Thiên trảm, chắc chắn phải chết không sai.
Ông ấy là được, vì sao mình không làm được? Tuy rằng mình không có lực Nguyên Từ, nhưng mình có bảy loại lực Thiên Đạo, có Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, ông ấy làm được, mình cũng làm được!
Dần dần Dư Tắc Thành cảm nhận được Kiếm Đạo thứ hai của mình, dung hợp Kiếm Đạo này vào trong hết thảy cảm ngộ, dung hợp vào kiếm ý mà mình cảm nhận được của Thiên Chỉ thượng nhân.
Kiếm này chính là lấy thế làm kiếm, biến tất cả những gì mình có được thành thế năng, phóng xuất ra ngoài. Bảy loại lực Thiên Đạo vô cùng hỗn loạn, không dùng được, Hiên Viên Lục Kiếm đã có kiếm cưu, không dùng, chỉ có Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến kia đáng để dùng thử.
Chúng thay thế của lực lượng Ngũ Hành, không đâu là không tới được, đại biểu cho sức mạnh của thiên địa rộng lớn bao la lại tinh thuần, chính là thế thiên địa.
Kiếm này thoát thai từ Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, lấy nó làm cơ sở xuất ra một kiếm, thanh xuất ư lam thắng ư lam.
Trong nháy mắt, Dư Tắc Thành nắm được kiếm ý, lập tức Kiếm Đạo đại thành. Hắn vô cùng cao hứng múa may phi kiếm, không nhịn được cất tiếng ca vang bài cổ từ mà mình rất thích:
- Tay trái dắt chó vàng, tay phải nâng chim ưng xanh. Đầu đội mũ gấm, thân khoác áo lông cừu, Thiên kỵ binh xông ra sườn núi. Vì muốn báo đáp toàn thành nên đi theo quan thái thú.
- Tự tay bắn hổ, bắt chước chàng Tôn. Hơi men đầy ngực san dạ tăng thêm, tóc mai điểm sương, có hề chi? cầm cờ tiết tới Vân Trung, biết ngày nào mới dùng như Phùng Đường thuở trước? Muốn kéo dây cung tròn vành vạnh như trăng, nhìn về Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang.
Sau đó xuất kiếm, kiếm này phóng vút lên cao, thẳng tới Thanh Minh. Kiếm này phát ra Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến thành một đạo kiếm quang màu xanh, đặc điểm của nó là hết sức tinh thuần, mang theo lực Hủy Diệt vô cùng. Xuất ra một kiếm thẳng lên chín tầng mây, xuyên qua chín tầng trời, vào trong Thanh Minh.
Dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, kiếm này không giảm uy lực trong vòng trăm dặm. Ra ngoài trăm dặm, kiếm thế mới hơi giảm bớt.
Kiếm này hung mãnh vô cùng, có lực phá hủy hùng mạnh, tầm chém rất xa, tốc độ đệ nhất.
Dư Tắc Thành chậm rãi thu hồi ba thanh phi kiếm cửu giai, bắt đầu lặng lẽ cảm ngộ.
Đây là Kiếm Đạo thứ hai của mình. Kiếm Đạo thứ nhất là Nguyên Thần Kiếm, Kiếm Đạo thứ hai là Thiên Thế Kiếm, Dư Tắc Thành đặt tên là Thanh Minh Kiếm, lấy ý xông thẳng Thanh Minh.
Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm ngộ kiếm này, trong lòng không vui không buồn. Kiếm này nhờ mình quan sát Thiên Chỉ thượng nhân giết địch mà ngộ ra, xuất phát từ Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, mới hình thành nên.
Nhưng một kiếm này vẫn chưa đột phá cực hạn của mình. Kiếm này có thể cho rằng là kiếm pháp Xạ Nhan kiếm nâng cấp, không còn cần phải bùng nổ phi kiếm như trước, tầm kiếm xa hơn, hùng mạnh hơn nhiều.
Nhưng Dư Tắc Thành không lấy đó làm mừng, bởi vì dù mình khổ tâm cảm ngộ tới mức nào, vẫn chưa thoát khỏi khuôn sáo của kiếm pháp trước kia.
Xem ra mình còn phải lịch lãm rất nhiều, bất quá mình chỉ mới đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, vậy mà đã có thể tự nghĩ ra Kiếm Đạo, cho nên vẫn còn hơi non nớt. Đường còn dài, vẫn phải không ngừng tu luyện.
Không quan trọng, mình còn có rất nhiều thời gian, mình cũng kiên nhẫn hơn người khác, mình cũng có thể kiên trì. Nhất định mình sẽ làm được, năm xưa Kiếm Lão Nhân lưu lại mười bảy môn kiếm thuật, mình cũng sẽ làm được.
Dư Tắc Thành kết thúc tu luyện. Dục tốc bất đạt, tới đây là đủ.
Dư Tắc Thành bắt tay vào xử lý công vụ, tiến hành hạng mục xây dựng kế tiếp, là nhà xưởng chế tạo phi xa.
Hắn bắt đầu tìm kiếm địa điểm thích hợp trong động phủ Hiên Viên, cuối cùng chọn một vùng đất ở Thiên Tướng phong, nơi này thích hợp xây dựng nhà xưởng chế tạo phi xa.
VỊ trí mà Dư Tắc Thành lựa chọn là một ngọn sơn phong, hắn dùng quyền hạn quyền chưởng môn di chuyển ngọn sơn phong này đi. Sau đó mới lấy nhà xưởng phi xa mà mình thu được ở Băng Tuyết Thần Cung ra. :
Lập tức nơi này xuất hiện một nhà xưởng thật lớn, Dư Tắc Thành tiến vào trong, thu hồi tất cả phi xa có trong nhà xưởng, đặc biệt là ba phi xa tốt nhất.
Trong nhà xưởng lúc này, hết thảy thiết bị toàn là mới, có thể sử dụng ngay tức khắc. Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu triệu tập tất cả đệ tử có thể chế tạo phi xa trong Hiên Viên kiếm phái, tới đây luyện chế phi xa.
Sau khi bắt đầu. Dư Tắc Thành mới biết mình sai lầm, chế tạo phi xa không quan trọng ở nhà xưởng chế tạo phi xa, mà kẻ luyện chế phi xa mới là quan trọng.
Mỗi chiếc phi xa hoàn toàn khác nhau, cần kẻ luyện chế nó trong kiếm khí bạo phát linh cảm mới có thể thành công. Còn như những kẻ nhìn theo bản vẽ mà luyện chế, vĩnh viễn cũng không thể luyện chế ra phi xa hạng nhất.
Trên thế giới Thương Khung này có bốn nơi thánh địa chuyên môn chế tạo phi xa, chính là Băng Tuyết Thần Cung, Vân Hải Thanh Minh tông, Cực Tây Hàn Hải tông, Huyền Hải u Minh thành. Bọn họ nổi danh thiên hạ về phương diện chế tạo phi xa.
Đặc điểm của môn phái bọn họ là do hoàn cảnh khắc nghiệt, không dễ ra ngoài, cho nên kỹ thuật chế tạo phi xa của họ đứng đầu trong thiên hạ.
Cho dù Dư Tắc Thành làm giống như San Đan môn, bắt cóc một đám thợ tới đây, cũng không có ý nghĩa gì. Bởi vì Dư Tắc Thành muốn xây dựng một cơ nghiệp ngàn đời, chứ không phải chỉ muốn kiếm lợi ngàn năm. Hắn muốn làm cho tất cả đệ tử Hiên Viên hình thành phong trào tự phát, thích nghiên cứu, luyện chế phi xa.
Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, bắt đầu hành động. Ba chiếc phi xa tốt nhất, Dư Tắc Thành cho con gái Thanh Thành một chiếc, cho sư phụ Nam Thiên Chân Quân một chiếc, mình giữ lại một chiếc. Ngoài ra các đệ tử của mình, hắn đều phát cho mỗi tên một chiếc phi xa cực phẩm.
Phát như vậy cũng không phải cho không, người nào cũng phải điều khiển phi xa ngày ngày lượn tới lượn lui trong động phủ Hiên Viên. Dư Tắc Thành muốn dần dần tạo ra một trào lưu mới, hắn muốn làm cho đệ tử Hiên Viên ai nấy đều thích phi xa.
Sau đó Dư Tắc Thành làm cho các đệ tử cảm thấy rằng, nếu mình có được một chiếc phi xa sử dụng, chính là vinh dự vô cùng.