Một trong Thập Đại Tiên Điển vừa được đưa ra đặt cược, lập tức tiền đặt cược không còn chịu khống chế, vô số bí tịch phi kiếm pháp bảo xuất hiện như mưa trên thủy kính đặt cược. Đám Nguyên Anh Chân Quân lúc này đã có nhiều người trở nên điên cuồng, liều mạng đặt cược.
Cờ bạc là một trong những thói xấu của con người, tuy rằng những Nguyên Anh Chân Quân tại đây đều là hạng người vô cùng lão luyện, nhưng chỉ cần là người, vậy sẽ có nhược điểm. Khi có thứ gì đó có thể làm thay đổi cả cuộc đời bọn họ, lập tức máu cờ bạc trong người bọn họ nối lên nhanh chóng.
Đám Nguyên Anh Chân Quân chỉ mỉm cười không nói, nhưng danh sách vật phẩm đặt cược vẫn không ngừng kéo dài. Dư Tắc Thành cũng không khống chế được lòng mình, nháy mắt phát thần thức. Chỉ thấy không gian trước mặt biển chuyển, hắn đã tiến vào một nơi đặt cược.
Đây là pháp thuật thần kỳ của Bất Ngôn tông, nhờ có cấm pháp, không ai có thể nhìn thấy Dư Tắc Thành đã truyền tống rời khỏi cung điện, tới nơi này đặt cược. Danh dự Bất Ngôn tông đã truyền vạn năm, chắc chắn sẽ bảo vệ được bí mật cho những ai đặt cược.
Dư Tắc Thành tới đây, chỉ thấy mình đã rơi xuống hạng bảy, bèn nói:
- Đặt cửa Dư Tắc Thành!
Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, lấy Không Ma Kinh, Huyết Ma Kinh, Minh Ma Kinh, Thiên Ma Kinh, bản thứ sáu Dưỡng Thần Hồn của Thương Khung Bảo Giám, đặt hết một lượt.
Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh là quả tặng của Tô Uyển Ngôn, Dư Tắc Thành không lấy ra đặt cược. Tâm Ma Tàn Ảnh dù có lấy ra, đối phương cũng không thể nghiệm chứng. Ngoài ra ý nghĩa quan trọng của nó rất dễ dàng làm xảy ra chuyện, cho nên Dư Tắc Thành cũng không lấy nó ra đặt cược.
Nhìn thấy tiên điển đặt nhiều như vậy, sắc mặt người nhận cược đại biến, có thể thấy rằng y tỏ ra vô cùng căng thẳng. Nhưng y vẫn nho nhã lễ độ tiến hành nghiệm chứng định giá, sau đó đưa vào khoản đặt cược.
Lập tức thứ hạng của Dư Tắc Thành bay lên chóng mặt, trở thành hạng nhất. Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, đằng nào cũng đặt, định lấy Thiên Lý Bi ra, nhưng rốt cục cũng đè ép được kích động trong lòng, không lấy Thiên Lý Bi ra, rời khỏi nơi này.
Trở về cung điện, chỉ thấy trên thủy kính đặt cược xuất hiện năm trong Thập Đại Tiên Điển, tuy rằng chỉ là một trong những bản chính, nhưng cũng đủ khiến cho người ta kinh ngạc ngẩn người. Lần này tất cả Nguyên Anh Chân Quân ồ lên một lượt, bàn tán xôn xao.
Dư Tắc Thành nhìn lên thủy kính đặt cược, thình lình cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Hắn quay nhìn lại, chỉ thấy cách mình chừng mười trượng, Kim Tuyến Tôn Giả đang nhìn mình chăm chú.
Lão đứng đó nhìn Dư Tắc Thành, miệng nở nụ cười khinh miệt, đầy vẻ chế giễu:
- Chỉ là một Nguyên Anh Chân Quân nho nhỏ, cũng dám giết đệ tử ta. Không ngờ lại có người trợ giúp ngươi phá hai hóa thân ta, hôm nay ta sẽ luyện hóa ngươi thành tro, khiến cho đám Nguyên Anh Chân Quân đặt vào cửa ngươi sẽ phải ra về tay trắng. Ta sẽ làm cho ngươi hình thần câu diệt, ta sẽ làm cho ngươi...
Nháy mắt vô số ác niệm hóa thành làn sóng ý thức đánh úp về phía Dư Tắc Thành, lập tức thần sắc hàng chục Nguyên Anh Chân Quân trong trường thoáng động. Trong đám Nguyên Anh Chân Quân này cao thủ như mây, tuy rằng Kim Tuyến Tôn Giả dùng thần thức truyền âm, muốn cho chỉ có hai người nghe được, nhưng cường giả tinh thông thần thức có mặt ở đây vô số, ai nấy đều nghe hết sức rõ ràng, giống như mắng chửi bên tai mình.
Kim Tuyến Tôn Giả vừa cất tiếng mắng ba câu, một long trụ trong cung điện lập tức lóe lên ánh sáng mờ mờ, thần thức của lão lập tức biến mất. Làm cho ngươi thế nào, không ai nghe được đoạn sau lão muốn nói gì.
Kim Tuyến Tôn Giả vừa thốt ra ba câu đe dọa, không khỏi cau mày, không ngờ cấm pháp nơi này lại hùng mạnh như vậy, xem ra phải dốc hết toàn lực thi pháp mới có thể đột phá cấm chế nơi này. Nhưng làm thế nào mới có thể không phí pháp lực mà phá được cấm chế? Trong khoảnh khắc này, thần thức Kim Tuyến Tôn Giả trở nên đăm chiêu, ra sức nghiên cứu chuyện này.
Mắng xong ba câu, lão phân thần nghiên cứu pháp trận kia. Thật ra lão cũng không coi Dư Tắc Thành ra gì, một tên tiểu tử hậu bối chỉ mới hóa Anh chưa tới năm năm, vốn phát ra sinh tử khiêu chiến là chỉ muốn hù dọa hắn một chút. Không ngờ hắn dám ký kết khế ước, có thể thấy chính là hạng người lỗ mãng, không thể là địch thủ của mình. Dù sao đi nữa, nơi này còn có cấm pháp, Dư Tắc Thành dù tức giận nhưng có thể làm gì được lão?
Có thể làm gì ư? Dư Tắc Thành đâu phải hạng tốt lành, nháy mắt Dư Tắc Thành nắm bắt sơ hở Kim Tuyến Tôn Giả vừa mắng xong đã phân thần, thi triển Súc Địa Thành Thốn. Tuy rằng nơi này có pháp trận cấm chế, không ngờ lại có thể cấm chế được tiên thuật này, Dư Tắc Thành chỉ thi triển được một nửa đã bị cấm chế.
Nhưng Dư Tắc Thành đã tính toán từ trước, cấm chế xảy ra đúng khoảng cách mà hắn dự liệu. Hắn chỉ muốn thử xem cấm chế này có hùng mạnh hay không, có thể khắc chế được đối phương phản kích hay không.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành lại bước ra một bước, sử dụng khinh công vọt tới. Khinh công từ thuở xa xưa vẫn còn nhớ, khoảng cách mười trượng nháy mắt đã tới nơi.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành xông tới, nhưng mãi tới khi Dư Tắc Thành đứng trước mặt mình. Kim Tuyến Tôn Giả mới có phản ứng, sắc mặt lão tỏ ra vô cùng sửng sốt, lúc nãy mình dùng thần thức truyền âm thóa mạ đối phương, lão cho rằng bất quá đối phương chỉ thóa mạ lại, hoặc giả vờ ra vẻ cao minh, không thèm đếm xỉa, nhưng không ngờ đối phương lại xông thẳng tới trước mặt mình như vậy.
Nghĩ thì nghĩ, phải đề phòng, chỉ trong nháy mắt, Kim Tuyến Tôn Giả thi pháp rất nhanh, lão thỉnh thần, phóng xuất Vô Tướng thần ma. Hữu Tướng thần ma, phóng xuất mấy vạn chiến hồn, lập ra đủ các loại kết giới, thuẫn phòng ngự, pháp bảo xua đuổi, tóm lại là đủ các loại bảo vật.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hết thảy pháp thuật mà lão thi triển không thành, từng cây trong tám mươi mốt trụ kia thi nhau lóe sáng, làm cho pháp thuật của lão không còn hiệu quả.
Trong khoảnh khắc không có pháp thuật gì xuất hiện, Dư Tắc Thành đang đứng trước mặt lão, chỉ nghe bốp một tiếng vang lên rất lớn.
Tất cả Nguyên Anh Chân Quân có mặt tại trường đều kinh ngạc sững sờ, không ngờ lúc này Kim Tuyến Tôn Giả bị Dư Tắc Thành cho ăn tát. Lần này lực lượng của Dư Tắc Thành vô cùng mạnh mẽ, tiếng vang khắp cả cung điện đều nghe thấy.
Không ngờ Nguyên Anh Chân Quân lại xuất thủ đánh người, tát vào mặt một cái, chuyện này vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Đám Nguyên Anh Chân Quân bọn họ đã bao nhiêu năm qua không hề động qua quyền cước. Đã có pháp thuật, đặc biệt loại người đạt tới đạo pháp thiên thành như Kim Tuyến Tôn Giả, chỉ cần động niệm tự nhiên đất sụp núi lở, chuyện gì cũng có thế hoàn thành, cần gì phải động đến tay chân?
Nhưng Dư Tắc Thành lại động tay chân, tát vào mặt lão một cái. Thật ra ngoại trừ cái tát tầm thường như vậy, bất kể là móc mắt, moi tim, bất kể võ công của phàm nhân luyện tới mức nào, Kim Tuyến Tôn Giả đứng yên ở đó, cho dù Dư Tắc Thành thi triển hết tất cả võ công cũng chưa chắc chạm được một sợi lông cọng tóc của lão. Đám Nguyên Anh Chân Quân đề thăng vô số cảnh giới, thân thể trở nên cứng rắn như sắt thép, muốn dựa vào võ công nhục thể công kích tiêu diệt bọn họ, ngoại trừ đám tu sĩ chuyên môn luyện thể, thân thể thành thánh, may ra mới có thể.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn tát một cái, đây gọi là thể diện, đau hay không không quan trọng, chủ yếu là đánh vào danh dự của lão.
Kim Tuyến Tôn Giả cũng ngẩn người ra, chuyện này từ trước tới nay chưa từng xảy ra, không ngờ mình bị người khác đánh. Không ngờ mình lại không tránh né, bị một tên tiêu bối tát vào mặt, tát vào danh dự tôn nghiêm.
Giận, lửa giận nổi lên bừng bừng, lửa giận xung thiên. Hiện tại không cần biết pháp trận cấm chế gì nữa, lão chuẩn bị xuất ra một đòn toàn lực, liều mạng cùng Dư Tắc Thành.
Nhưng giữa hai người thình lình xuất hiện một lá chắn mỏng chia cách bọn họ ra, đừng nói là pháp thuật, dù là quyền cước cũng không thể sử dụng được nữa. Lá chắn chia cách bọn họ này tối thiểu cũng do hai Phản Hư Chân Nhất khống chế, mượn pháp trận nơi đây tách rời bọn họ ra.
Bên kia Dư Tắc Thành lớn tiếng thóa mạ:
- Lão là tên bại hoại, mở miệng đã mắng người, gia gia đây tát lão, lão làm gì được? Muốn ta thua, muốn ta hình thần câu diệt, vậy gia gia đây tát vào mặt lão.
Kim Tuyến Tôn Giả quát lớn:
- Lỏi con dám làm nhục ta, ta liều mạng cùng ngươi...
Dư Tắc Thành bắt đầu mắng chửi trả lại, hai người mắng nhau sa sả, chẳng khác gì hai tên lưu manh đầu đường xó chợ đang thóa mạ lẫn nhau.
Tất cả Nguyên Anh Chân Quân thấy cảnh tượng này đều sững sờ, đây còn là Nguyên Anh Chân Quân sao, giống hai tên lưu manh du thủ du thực hơn...
Bất Ngôn Chân Quân đang ba hoa xích đế vội vàng chấm dứt, quay sang kêu to:
- Nếu nhị vị nôn nóng như vậy, hay là lập tức bắt đầu đại chiến sinh tử đạo, có được chăng?
Kim Tuyến Tôn Giả quát lớn:
- Bắt đầu, mau mau bắt đầu đi...
Dư Tắc Thành cũng gật gật đầu, đột nhiên quay sang làm mặt quỷ với Kim Tuyến Tôn Giả.
Kim Tuyến Tôn Giả lại nổi giận đùng đùng, nhưng đột ngột lão không giận nữa mà cười, nháy mắt đã bình tĩnh trở lại:
- Ha ha ha, lõi con, tiểu súc sinh ngươi muốn chọc giận ta sao, ngươi xem thường ta quá. Dứt lời, lão nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt lạnh như băng.
Dư Tắc Thành cũng không hề tỏ ra kích động, chỉ nói:
- Tiểu súc sinh ngươi mắng ai vậy? Truyện Tiên Hiệp -
Kim Tuyến Tôn Giả định trả lời, nhưng chợt nhớ ra, vội vàng ngậm miệng không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn Dư Tắc Thành.