Kiếm quang đối phương cũng không có gì là ào diệu, nhưng ẩn chứa ba loại lực Thiên Đạo, có lực hút hết sức kỳ dị. Hai thanh phi kiếm va chạm, lập tức bị quấn lấy, chỉ cần không cẩn thận, lập tức bị đối phương nắm rõ tất cả biến hóa của kiếm pháp mình, bị khắc chế hoàn toàn, rõ ràng là cố ý tìm đến để đối phó với mình. Chắc chắn đối phương không phải là Kim Đan Chân Nhân, chỉ là ngụy trang.
Vương Thư Nguyên sử song kiếm ngăn càn, nhưng không địch nổi, Lạc Tân Tuyết lập tức xuất kiếm, nhưng đối phương đã chuẩn bị từ trước, phóng xuất một món pháp bảo. Hàng ngàn hàng vạn tia sáng đột ngột bắn ra, bao vây phạm vi trăm dặm. lại phủ thêm một tầng hào quang màu vàng xung quanh đối phương, giữa kim quang này ẩn hiện cầu vồng bảy sắc.
Trong phạm vi trăm dặm. hàng ngàn hàng vạn điểm sáng roi xuống giống như sao băng, sau đó một tiếng nổ rất lớn vang lên. Tiếng nổ này như sét đánh bên tai, khiến cho Vương Thư Nguyên ù tai hoa mất, tạm thời không nghe được thanh âm gì cả.
Chỉ thấy trước mất hào quang chói lọi, bên tai tiếng nổ ầm ầm.
Chu vi trăm dặm hóa thành quang ngục vạn trượng, toàn là quang vụ bao trùm. Quang ngục này màu xanh nhạt như sương mù, tụ mà không tan, lưu chuyển không ngừng.
Bát Thần quan và Hiên Viên kiếm phái là địch đã mấy ngàn năm. cho nên bọn chúng đã sớm nghiên cứu ra các loại pháp thuật chuyên khắc chế Hiên Viên kiếm pháp, Tinh Vân Quang Ngục này là một trong số đó.
Giữa quang ngục này, hết thày biến hóa của kiếm pháp không thể thi triển, dùng lực áp chế, khắc chế phương pháp Trúc Cơ tràm Kim Đan. Kim Đan chiến Nguyên Anh của Hiên
Viên kiếm phái.
Không gian vừa biến hóa, mười thành bàn lãnh của Vương Thư Nguyên lập tức chỉ còn lại ba thành, bị đối phương áp chế lui dần về phía sau, sắp sửa bị công phá phòng ngự.
Lúc này Vương Thư Nguyên cất tiếng quát to, phát ra một đạo kiếm quang Hỗn Độn đánh tan Tinh Vân Quang Ngục:
- Lạc Tân Tuyết đi mau, báo cho sư phụ ta biết, sau này trà thù cho ta!
Chuyện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành. Tới thời khắc mấu chốt, Vương Thư Nguyên vẫn là hào hán. bó qua hy vọng cầu sinh của mình giúp Lạc Tân Tuyết chạy trốn.
Nhưng Lạc Tân Tuyết không đi, quát lớn:
- Nếu chết vậy phải chết cùng nhau, muội sẽ không đi.
Vương Thư Nguyên cười ha hả:
- Hay lấm, tên Nguyên Anh Chân Quân này quà thật không biết xấu hổ là gì, tử trận thì đã sao? Đệ tử Hiên Viên ở nơi nào?
Hai người hát vang Hiên Viên chiến ca, chuẩn bị tử chiến, Dư Tắc Thành ở ngoài xa đáp lại:
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, kiếm không còn nhưng lòng này còn.
Sau đó phóng xuất vạn đạo kiếm khí. điều khiển Kiếm Cưu Kiếm Đạo của mình, xuất hiện từ xa. Một kiếm công ra, lập tức Tinh Vân Quang Ngục rung động từng hồi.
Sau đó lại một kiếm, một kiếm nữa, nháy mất Dư Tắc Thành phát ra hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm quang, điều khiến thiên địa nguyên khí công kích pháp bảo đối phương. Truyện Tiên Hiệp -
Kiếm quang tới đâu, những tiếng nổ ầm ầm vang lên tới đó. Tinh Vân Quang Ngục rộng trăm dặm ầm ầm sụp đổ dưới kiếm quang của Dư Tắc Thành.
Trong khoảnh khắc Tinh Vân Quang Ngục vỡ nát, kiếm quang cũng đã tới trước người tên Nguyên Anh Chân Quân kia. Kiếm quang thoáng chuyển, hóa thành vầng sáng vô cùng, chém về phía y.
Trước kiếm quang này, tên Nguyên Anh Chân Quân không dám ngụy trang Kim Đan Chân Nhân nữa. không khôi gầm to:
- Bát Thần giáng thế, xin thinh Thái Ắt Thánh Thần.
Nháy mất giữa không trung xuất hiện một bóng người, sau đó dung hợp vào người y. Lập tức khí thế tên Nguyên Anh Chân Quân này hoàn toàn biến đối, kiếm quang vô cùng của Dư Tắc Thành thuận thế đâm tới, dễ dàng xuyên qua thân y. Nhưng sắc mật Dư Tắc Thành không hề tô ra vui mừng, cảm giác trên thân kiếm cho hắn biết đây chỉ là ào ánh.
Sau đó trước mất Dư Tắc Thành chợt tối sầm. bóng tên Nguyên Anh Chân Quân kia thình lình xuất hiện trước mật. giơ tay chộp ra một trào, đột phá kiếm quang phòng ngự, chộp vào đầu Dư Tắc Thành.
Một trào này nhìn qua như một trào thông thường, thật ra chính là Thái Át Thần Thủ, dùng ý niệm thần thức tụ tập lại mà thành.
Một trào này có thể hủy diệt hết thày, bất kể phòng ngự hay bảo vệ gì cũng không thể nào ngăn được một trào tập hợp tín niệm này, y sắp sửa bóp nát đầu Dư Tắc Thành.
Nháy mất Dư Tắc Thành ng di, thi triển Súc Địa Thành Thốn, chẳng biết đi đâu.
Nhưng người đi mà kiếm vẫn còn. hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang màu trắng bạc bắn ra dày đặc, bao trùm phạm vi không gian trăm trượng.
Tên Nguyên Anh Chân Quân kia căn bàn không coi kiếm quang này ra gì, lại chộp ra một trào. Trào này hóa thành hàng ngàn hàng vạn bóng trảo chập chùng, định bóp nát kiếm quang kia.
Nháy mất kiếm quang bị bóp nát, nhưng lực lượng đáng sợ trên thân kiếm cũng đã đóng băng hết thày bóng trào của y. Trong khoảnh khắc này, một đạo kiếm quang âm thầm lặng lẽ xuyên qua hết thày bóng trào, xuyên qua hết thày chướng ngại, nắm lấy sơ hở này, nháy mất đánh trúng vào đầu tên Nguyên Anh Chân Quân.
Một kiếm trúng đích, đối phương nhướng mày, lần đầu tiên lộ ra vẻ tức giận, nhưng y vẫn không bị thương tổn bao nhiêu. Bất quá kiếm này đáng sợ ở chỗ vừa diệt lại sinh, lại là một kiếm nữa đánh tới, lần này trúng vào vị trí cũ. Hộ thuẫn của y lập tức vỡ tan, máu chày xuống từ vết thương trên trán.
Đối phương nổi giận đùng đùng, quát lớn một tiếng, dốc hết toàn lực phát ra Thái Át Thánh Ngôn. Thanh âm trầm thấp nhưng mang theo lực lượng có thể xuyên thấu hết thày. Dưới thánh ngôn này, mây ngừng trôi, gió ngừng thổi, sao lặn mất, trăng mờ đi. Không gian trăm dặm xung quanh, dường như hết thày dao động nguyên khí đều biến mất, thanh âm thánh ngôn bao trùm hết thày.
Tuy rằng tất cả đã yên lặng, nhưng kiếm quang kia vẫn tiếp tục chém tới, tránh đi hết thày trở ngại. Thánh ngôn không có tác dụng gì với nó, một lần nữa lại đánh trúng vào trán y.
Một kiếm vừa diệt, kiếm khác lại sinh, lúc này tên Nguyên Anh Chân Quân dốc hết toàn lực tránh né, xuất ra tất cả pháp lực ngăn càn, thậm chí buông tha cho Dư Tắc Thành, giơ tay lên che trán của mình. Nhưng hết thày đều vô ích, vẫn trúng tiếp một kiếm.
Sau một kiếm này, trán y đã lộ ra xương trắng.
Nhưng vẫn chưa chấm dứt, nháy mất lại một kiếm chém tới nữa, kiếm này vô cùng linh hoạt, dường như có linh hồn và tín niệm của mình.
Tên Nguyên Anh Chân Quân kia thôi không ngăn càn nữa, hít sâu một hơi, hai tay bất
quyết trước ngực. lập tức trước ngực y xuất hiện một lá phù lục màu tím. Ánh tím trên phù
lục chớp động không ngừng, thiên địa nguyên khí trong phạm vi trăm dặm thình lình điên cuồng khời động.
Pháp quyết trong tay y biến hóa, cuối cùng chỉ thẳng lên trời. Một đạo kim quang to chừng một thước vọt lên cao, nháy mất xé toạc không trung, oanh kích về phía Dư Tắc Thành. Nếu không ngãn được, vậy cùng chết đi thôi.
Đòn này mang theo khí thế uy nghiêm vô thượng, chỉ một đạo kim quang nho nhô nhưng lại tỏa sáng trong cả phạm vi trăm dặm.
Dư Tắc Thành xuất ra một kiếm ngăn chặn, ngân quang chợt lóe, Tuyệt Đối Linh Độ, đóng băng hết thày, nhưng lại không đóng băng được kim quang mạnh mẽ này. Dư Tấc
Thành lập tức thi triển Kim Quang Phích Lịch Độn, chạy ra xa, kim quang kia vẫn điên cuồng truy kích.
Tên Nguyên Anh Chân Quân phát ra đạo kim quang vừa rồi, nghĩ rằng có thể làm cho Dư Tắc Thành buông tha công kích. Nhưng đạo kiếm quang từ nãy giờ vẫn chém xuống trúng trán y, kiếm quang này vừa nhanh vừa chuẩn, không thể tránh, không thể đỡ, hết kiếm này tới kiếm khác, nháy mất một kiếm nữa đã bổ nát trán y, khiến cho óc trắng bắn tung tóe.
Kiếm quang biến mất, nhưng giữa không trung lại có tiếng phạm xướng vang lên:
- Hồng liên hoa khai, Bát Thần hộ thể, Thái Át tiêu tán, ngã đạo chuyển sinh.
Nháy mất đầu vỡ đã sinh ra trở lại, thân thể đối phương khôi phục bình thường không tổn thương gì. Thật ra thân thể vừa rồi là thế thân của Thái Át Thánh Thần do đối phương thinh, thay y ngăn càn kiếm quang của Dư Tắc Thành, phá vỡ thế công kích tự động liên miên bất tuyệt của Kiếm Cưu Kiếm Đạo.
Kim quang kia vẫn còn đang truy sát Dư Tắc Thành, kiếm quang Dư Tắc Thành chợt động, phát ra một đạo kiếm quang màu lục đánh trúng kim quang. Nháy mất kim quang rực sáng, sáng như mật trời, uy lực ãa tăng trăm lần, cấp tốc truy kích Dư Tắc Thành.
Lúc này thân thể Dư Tắc Thành thoáng chuyển, nhanh chóng trở về chỗ cũ. Kim quang kia đang đuổi theo, bạo phát một đạo hào quang mạnh mẽ, bắn trúng Dư Tắc Thành. Nhưng sau khi hào quang tiêu tan lại không thấy phàn ứng gì.
Đây là Kiếm Đạo thứ ba của Dư Tắc Thành. Khô Vinh Kiếm Đạo. Vạn vật trên đời có tươi ất có lúc khô, kim quang kia bị hắn đánh trúng lập tức bạo phát năng lượng gấp trăm lần, nhưng thời gian tồn tại của nó cũng rút ngắn gấp trăm lần. Vì vậy năng lượng hao hết, phát
ra hào quang lần cuối rồi tan biến.
Hai người ở vào thế giằng co, tên Nguyên Anh Chân Quân kia nhìn Dư Tắc Thành:
- Diệt Độ Chân Quân? Một kiếm phá tan Thái Át Thánh Thần của ta, trăm năm khổ tu hủy đi chỉ trong thoáng chốc, quà nhiên kiếm quang như thần.
Dư Tắc Thành nói:
- Quá khen, các hạ hành sự không quang minh lỗi lạc chút nào.
Tên Nguyên Anh Chân Quân kia cười nói:
- Hai thanh phi kiếm cửu giai, mất mật vì chúng cũng là đáng giá. Thôi đi, nơi này không phải là đạo tràng của Bát Thần quan ta, không có Bát Thần tương trợ bất tử bất diệt, đánh với ngươi chỉ có thua mà không thắng, ngày sau tái kiến.
Dứt lời hóa thành một đạo lưu quang độn đi xa. Dư Tắc Thành nhìn theo, cất tiếng hôi:
- Xin hôi đại danh, ngày sau tứ giáo.