Tiên Ngạo

Tên Nguyên Anh Chân Quân này pháp thuật không phải tầm thường, nếu y một lòng muốn trốn, đuổi giết y quà thật không dễ. Quan trọng nhất là Dư Tắc Thành không hề có sát ý với y, nhìn thấy y dạy dỗ Vương Thư Nguyên, trong lòng Dư Tắc Thành lại cảm thấy khoái chí.

Tên Nguyên Anh Chân Quân kia đã độn ra xa, chỉ còn câu trà lời của y vọng lại:

- Bát Thần quan. Thanh Việt Chân Quân.

Nguy cơ đã tiêu tan, Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới trước mật Vương Thư Nguyên, Lạc Tân Tuyết:

- Được rồi, sự tình đã giải quyết xong, chúng ta mau trở về Hiên Viên kiếm phái đi thôi.

Lạc Tân Tuyết liếc nhìn Vương Thư Nguyên, lúc này y không nói nửa lời, chỉ ngơ ngác đứng đó như một kè si ngốc. Lạc Tân Tuyết đành phải lên tiếng nói:

- Cảm tạ Tắc Thành sư huynh đã cứu chúng ta, thật sự cảm tạ...

Vương Thư Nguyên đột nhiên lên tiếng nói:

- Không có cách nào, không có cách nào, không có cách nào...

Thì ra nãy giờ y ngưng thần suy nghĩ về đại chiến vừa rồi giữa Dư Tắc Thành và tên Nguyên Anh Chân Quân kia. Kiếm quang đóng băng, kiếm quang truy hồn. kiếm quang màu lục của Dư Tắc Thành. Thái Át Thần Thủ, Thái Át Thánh Ngôn, kim quang truy sát của đối

phương, bất cứ chiêu nào, Vương Thư Nguyên vào không gian diễn võ của mình mô phỏng nhiều lần, nhưng không có cách nào phòng ngự, cho nên y mới không nhịn được kinh hô thất thanh như vậy.

Đột nhiên y ôm đầu:

- Không có biện pháp nào cả...

Sau đó thình lình ngẩng lên nhìn Dư Tắc Thành trân trối:

- Vì sao, vì sao vậy... Đệ đã nỗ lực hết mình, đệ Trúc Cơ thì huynh Kim Đan. đệ Kim Đan thì huynh Nguyên Anh. Vì sao, vì sao đệ lại không có khả năng đuổi theo huynh, đệ đã rất cố aắng, đã dốc hết toàn lực kia mà...

- Khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng xa, hiện tại huynh lại trở thành tiền bối cứu mạng đệ, tại sao ngay cả quyền đuổi theo huynh, đệ cũng không có, tại sao vậy...

Keng một tiếng vang lên, phi kiếm cửu giai trong tay y roi xuống đất.

Lạc Tân Tuyết thấy Vương Thư Nguyên roi vào trạng thái này, cảm thấy sợ hãi, vội vàng kêu lên:

- Thư Nguyên, Thư Nguyên, đừng bó cuộc, không sao, không sao đâu... Chỉ cần chúng ta kiên trì. chúng ta có thể kết thành Nguyên Anh. lúc ấy có thể đuổi kịp huynh ấy.

Vương Thư Nguyên lấc đầu:

- Vô ích thôi, lúc ấy có lẽ huynh ấy đã trở thành Phàn Hư Chân Nhất, ta trở thành Phàn

Hư Chân Nhất, có lẽ huynh ấy đã phi thăng...

Lạc Tân Tuyết lại kêu lên:

- Đừng bó cuộc, chỉ cần chúng ta kiên trì, nhất định có thể làm được.

Vương Thư Nguyên nỡ một nụ cười bi thảm:

- Sư phụ ta nói mấy ngày trước, huynh ấy vừa bó qua cơ hội trở thành Phàn Hư Chân Nhất. Lúc ấy ta cũng nghĩ như muội, nhưng vừa rồi nhìn thấy kiếm pháp của huynh ấy, ta mới biết mình vĩnh viễn không thể nào đuổi kịp huynh ấy...

Vương Thư Nguyên quay đầu bó đi, phi kiếm cửu giai rơi dưới đất không buồn nhặt. Hiện tại trông y giống như một cái xác khônghồn, thất tha thất thểu bước đi.

Lạc Tân Tuyết ở phía sau tô ra nôn nóng, không biết nên làm gì.

Dư Tắc Thành nhặt phi kiếm cửu giai dưới đất lên, đưa cho Lạc Tân Tuyết:


- Không sao đâu, chờ y một lúc là được, để cho y bình tĩnh lại một chút. Nơi này vô cùng trống trài, nằm trong thần thức của chúng ta, cứ để y bình tĩnh lại.

Lạc Tân Tuyết nhìn theo bóng Vương Thư Nguyên, lại nhìn quanh quất một vòng. Sau khi xác định Vương Thư Nguyên nằm trong phạm vi thần thức của mình, sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ, cũng không nói gì nữa.

Vương Thư Nguyên vẫn lững thững đi về phía trước từng bước một, lúc này y đã thất hồn lạc phách, ngơ ngác không biết nên làm gì. Y cảm giác như có người đang theo dõi mình.

tường là Dư Tắc Thành, thật ra không phải. Lúc này trên đầu Vương Thư Nguyên và Dư Tắc Thành đang có một luồng khí đen bay lơ lửng.

Luồng khí đen ấy, bọn Dư Tắc Thành không ai thấy được, nhìn qua nó có vẻ rất quen thuộc, thì ra là Tâm Ma Tàn Anh của Dư Tắc Thành khi trước.

Luồng khí đen Tâm Ma Tàn Ảnh này hình thành hư ánh một lão nhân. Có lẽ Dư Tắc Thành nhận ra lão nhân này, chính là hình ánh Kiếm Lão Nhân, bất quá hình ánh này âm lãnh kinh khùng hơn Kiếm Lão Nhân hắn từng gặp khi trước rất nhiều.

Lão nửa cười nửa không nhìn Vương Thư Nguyên, dần dần mờ ra một quyển sách tranh, trong đó có mười bảy hình đầu người. Hình thứ nhất là Lưu Thi Vận, hình thứ hai là Dư Tắc Thành, có hình của tất cả bảy người đã hiện rõ ràng như vậy, Bạch Tố của Liệt Thiên kiếm phái cũng có trong đó.

Lão nhân nhìn Vương Thư Nguyên, nháy mất hình đầu Vương Thư Nguyên cũng xuất hiện trong Tâm Ma Tàn Ánh. sau đó lão nhân nỡ nụ cười lạnh.

Trong khoảnh khắc này, cả đất trời dường như nổi lên một tầng sương trắng. Lạc Tân Tuyết cũng không phát hiện ra trong khoảnh khắc này, Vương Thư Nguyên đã hoàn toàn thoát khôi thần thức của nàng.

Vương Thư Nguyên vẫn tiếp tục đi tới, không biết rằng mình đã đi rất xa. Giữa đường núi sập ghềnh. trong lòng y cảm thấy hết sức bất bình.

Thình lình phía trước hắn xuất hiện dao động nguyên khí rất lớn, Vương Thư Nguyên giật mình kinh hãi. Nhưng lập tức y phỏng đoán, có lẽ có người đang phá không vượt giới, có lẽ là Tiên Nhân từ trên Tiên Giới trở về nhân gian.

Y không cảm thấy rằng ý nghĩ của mình hết sức kỳ quái, không thắc mắc vì sao mình lại này ra suy nghĩ như vậy. Hơn nữa y lại không hề tô ra sợ hãi, dường như từ trước tới nay vẫn chờ đợi chuyện này.

Vương Thư Nguyên ra sức nhìn chăm chú về phía trước, chỉ thấy nguyên khí tụ tập, chớp lóe ngang trời, vô số tiếng sấm nổ ầm ầm, đây là thiên tượng vạn biến.

ờ đó xuất hiện vô số dao động, thần niệm bay lượn, sau đó bên tai y chợt vang lên thanh âm xé gió. Thanh âm này vô cùng quỷ dị, giống như muốn phá vỡ thiên địa, khiến cho người ta khó mà chịu được. Một thứ gì đó hết sức hùng mạnh vọt về phía Vương Thư Nguyên.

Đây chỉ là cảm giác của Vương Thư Nguyên, mây trên trời không hề động, chỉ có mật đất khe khẽ chấn động một chút, cảm giác này có vẻ kỳ dị. Lúc này Vương Thư Nguyên đã hoàn toàn đứng bất động ở đó, ngây người nhưphỗng.

Rầm!

Không gian chấn động, dường như vừa bị phá vỡ, nháy mất trước mật Vương Thư Nguyên xuất hiện một người. Lúc người này xuất hiện, cảm giác đầu tiên của Vương Thư Nguyên là trước mất mình chính là một thanh kiếm, kiếm này có thể hủy diệt hết thày, có thể phá tan hết thày. Người này chính là thần, là người hùng mạnh nhất, đứng đầu cả thiên địa.

Cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mất, người nọ hiện hình, khoảng chừng hai mươi tuổi, có bộ tóc dài mềm mại, dáng người cao gầy, sương mật anh tuấn, mày kiếm mất sao, như cây ngọc trước gió.

Nhưng dung mạo này tiêu tan trong nháy mất, Vương Thư Nguyên chợt thấy người này

biến thành một lão nhân. Lão nhân này hết sức tự nhiên, một thân áo tím, dáng người cao lớn, ngũ quan thô kệch, hai mất ti hí. trong lúc nhắm mờ có thiểm điện lóe lên. Da thịt lão trắng như bạch ngọc, đầu đội kim quan, khoanh tay mà đứng. Dáng vẻ cử chỉ toát ra uy nghiêm khí độ chấn nhiếp lòng người, phong độ ung dung tự tại.

Nhìn bề ngoài lão nhân này không có gì đặc biệt, bất quá đôi mắt của lão so với đoàn kiếm lợi hại nhất còn sắc bén hơn ba phần.

Nếu có Dư Tắc Thành ở đây, hắn sẽ thấy sự xuất hiện của lão nhân này vô cùng quen thuộc, rõ ràng là bất chước.

Nếu có người ngoài có mật ở đây, sẽ thấy thực tế không hề xảy ra chớp giật sấm giăng gì cả. chỉ có một luồng khí đen đang vây lấy toàn thân Vương Thư Nguyên mà thôi.

Sau khi lão nhân kia xuất hiện, chắp tay sau lung tàn bộ vài bước, đưa mất uy nghiêm nhìn thiên địa, coi vạn vật như rơm rác, sau đó mới nói:

- Vạn năm đã qua, rốt cục Kiếm Lão Nhân ta cũng đã trở lại...

Vừa nghe như vậy, thiên địa lập tức biến sắc, vạn vật run rầy, dường như cả thiên địa đều hoan nghênh lão trở về.

Vương Thư Nguyên lập tức ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Kiếm Lão Nhân. Đây là Kiếm Lão Nhân, người sáng lập ra năm đại kiếm phái, Kiếm Lão Nhân thiên hạ vô địch ư?

Kiếm Lão Nhân liếc nhìn Vương Thư Nguyên một cái, cau mày nói:


- Hậu nhân kiếm cưu. Hỗn Độn Linh Căn ư?

Ánh mất của lão hết sức uy nghiêm, giống như kiếm khí vô biên quét tới, khiến cho Vương Thư Nguyên cảm thấy run lên trong lòng, dường như vừa nhìn thấy một sự vật vô cùng đáng sợ, lập tức quỳ sụp xuống:

- Hiên Viên kiếm phái Vương Thư Nguyên, bái kiến tổ sư gia.

Thấy Vương Thư Nguyên quỳ xuống, trên mật Kiếm Lão Nhân nỡ một nụ cười lạnh lẽo, nháy mất biến mất, ra vẻ hiền lành nói:

- Đứng lên đi, Hỗn Độn Linh Căn... Đạo ta đã có người kế tục, thật là vui sướng, hảo hài tử. tương lai ngươi nhất định rất có tiền đồ.

Nghe Kiếm Lão Nhân khen ngợi như vậy, Vương Thư Nguyên vui mừng vô kể, lập tức đứng dậy. Kiếm Lão Nhân nói tiếp:

- Chuyện ta trở lại thế giới Thương Khung, không được nói với bất cứ ai, ngươi có làm được không?

Vương Thư Nguyên vội nói:

- Đệ tử làm được.

Kiếm Lão Nhân gật gật đầu:

- Hảo hài tử. ta tin ngươi, sẽ không để ngươi làm chuyện không công cho ta... ùa, vì sao ngươi mật nhăn mày nhó như vậy, chẳng lẽ có tâm sự gì sao?

Dứt lời, giơ tay sờ trán Vương Thư Nguyên một cái, sau đó lại nói:

- Chẳng trách nào... Tên đồng môn của ngươi hiếp người quá đáng, chẳng trách ngươi ấm ức bất bình. Thật ra ngươi không nên buồn, không phải ngươi không bằng hắn. vì hắn có được chí bảo vô thượng là thế giới Bàn cổ, ngươi không bằng hắn cũng là chuyện bình thường. Hắn hoàn toàn dựa vào ngoại lực, không phải như ngươi chỉ dựa vào bàn thân mình cần cù tu luyện, thật ra hắn không bằng ngưoi.

Vương Thư Nguyên nghe vậy vô cùng sửng sốt:

- Đệ tử thật sự không bằng hắn mới đúng...

Hai mất Kiếm Lão Nhân thình lình rực sáng, giống như đang thôi miên:

- Không, ngươi mạnh hơn hắn. hiện tại hết thày những gì hắn có là nhờ người khác cho hắn. Hắn bất quá chỉ là Ngũ Hành Linh Căn. chỉ có điều gặp được sư phụ tốt. Mà tất cả hiện tại của ngươi là do hắn gây ra, nhớ lại trước kia ngươi chưa gặp hắn. oai phong tới mức nào...

- Sư phụ ngươi vì ngươi mà mất đi ngôi vị chường môn, bằng không lão đã là chường môn, ngươi chính là chường môn đời kế tiếp.

- Không có hắn. hết thày vinh quang và thành tựu này đã thuộc về ngươi. Là hắn lấy đi vinh quang, cướp đi hết thày của ngươi, nhất định ngươi phải lấy lại!

Vương Thư Nguyên bị Kiếm Lão Nhân này khích tướng, không khôi sắc mật đõ bừng, hai mất sáng ngời, quát lớn: Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

- Dư Tắc Thành, thì ra tất cả chỉ tại ngươi, ngươi là tên khốn, ngươi cướp lấy vinh quang của ta. hết thày của ngươi phải là của ta mới đúng. Hiện tại ta phải là Nguyên Anh Chân Quân, ngươi phải ngường mộ ta, hết thày phải là của ta...

Trong lúc không hay không biết, tâm ma của Vương Thư Nguyên bị Kiếm Lão Nhân khơi dậy, y la lối một lúc lâu, sau đó cúi đầu khẽ nói:

- Đáng tiếc là đệ tử không phải đối thủ của hắn. bằng không nhất định phải đoạt lại hết thày những gì của mình.

Kiếm Lão Nhân nói:

- Gặp được ta. không có gì là không có khả năng. Bất quá ta phải đi rồi, thời gian cấp bách, thế nhưng chúng ta hội ngộ đây cũng là có duyên...

- Ta cho ngươi một đạo thần niệm, đây là thần niệm của ta, cũng giống như phân thân của ta vậy, có được thần niệm này, ngươi sẽ là vô địch thiên hạ!

Dứt lời bèn điểm ra, lập tức một đạo hào quang bay về phía Vương Thư Nguyên. Kiếm


Lão Nhân lại nói:

- Buông lỏng tâm thần, mờ rộng phòng ngự, tiếp nhận thần niệm. Hay lấm, thành rồi, số mười!

Vương Thư Nguyên buông lỏng tâm thần, chợt phát giác trên đầu lạnh toát. Trong mất hắn là một đạo hào quang, trên đầu thật ra là một luồng khí đen.

Khí đen này chia ra một phần tiến vào giữa Mi Tâm Vương Thư Nguyên, thấy y còn

trong trạng thái hôn mê bèn độn đi xa, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Một lát sau, Vương Thư Nguyên mờ bừng mất, nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía không người, chăng lẽ chuyện vừa rồi chỉ là nằm mộng sao?

Lúc này trong đầu hắn có người lên tiếng nói:

- Mộng cái gì mà mộng, ta ở đây nè...

Vương Thư Nguyên giật mình kinh hãi, vội hôi:

- Ngươi là ai vậy?

Phân thân Kiếm Lão Nhân nói:

- Ta là phân thân của Kiếm Lão Nhân, được lão để lại trong đầu ngươi, để trợ giúp ngươi.

- Tiểu tử. ngươi hãy chăm chỉ tu luyện, phi thăng sớm một chút, như vậy ta cũng sớm ngày trở về bàn thể.

Phi thăng? Vương Thư Nguyên nghe vậy hết sức vui mừng:

- Đệ tử có thể phi thăng ư?

Phân thân Kiếm Lão Nhân nói:

- Ngươi không thể phi thăng, chẳng phải là ta cũng chết ở nơi này? Ngươi là Hỗn Độn Linh Căn. trong ngàn vạn người mới có một nhân tài như ngươi vậy. Ngươi là hạt giống vô địch thiên hạ. phi thăng chỉ là chuyện nhô, không thành vấn đề.

Vương Thư Nguyên vui mừng khôn xiết, sau đó cung kính hôi:

- Xin hôi nên xưng hô tổ sư gia thế nào vậy?

Phân thân Kiếm Lão Nhân nói:

- Ta tồn tại đã vạn năm. cứ gọi ta là lão gia gia.

Vương Thư Nguyên do dự nói:

- Lão gia gia ư?

Phân thân đáp:

- Đúng, lão gia gia, có lão gia gia theo ngươi, chính là vũ khí hùng mạnh nhất trong thiên

hạ.

- Đông Hoa Thần Quân cũng là như thế, có bảy vị lão gia aia đi theo, phi thăng Tiên giới, trở thành Giới chủ một giới. Đấu Phá Thần Quân cũng có lão gia gia đi theo, trở thành vô địch thiên hạ. Những người như vậy có rất nhiều, hiện tại tới lượt ngươi.

Vương Thư Nguyên không biết nói gì.

Lão gia gia nói tiếp:

- Nào, chúng ta hãy giải quyết sự tình đại hội cuối năm trước đã. Ngươi phải đánh bại Dư Tắc Thành trong đại hội ấy, như vậy mới không uổng phí có được lão gia gia theo bên mình.

Vương Thư Nguyên kinh ngạc nói:

- Đánh bại Dư Tắc Thành ư, nhưng hắn là Nguyên Anh Chân Quân, đệ tử là Kim Đan Chân Nhân, từ đây tới đại hội cuối năm chỉ còn hai tháng...


Lão gia gia nói:

- Tiểu tử khốn này, không có chút can đàm nào, hai tháng đã là quá đù. Ngươi hãy từ biệt

bọn chúng, ta sẽ dẫn ngươi tới một nơi, cơ quan ở đó hẳn còn tồn tại, có thể biến hai tháng thành hai mươi năm. có thể khiến ngươi trở thành Nguyên Anh Chân Quân. Sau đó lãnh ngộ lực Thiên Đạo, còn có phi kiếm và pháp bảo trước kia ta lưu lại, một tên Dư Tắc Thành nho nhô thì có sá gì.

Lão gia gia bất đầu ba hoa trên trời dưới đất, nhưng lại khiến cho dáng vẻ, ánh mất Vương Thư Nguyên dần dần thay đổi, lấy lại tự tin.

Lão gia gia thầm cười lạnh. Dư Tắc Thành, lần này cho ngươi nếm thiệt thời, ngươi hãy nỗ lực đi, khi đó cơ hội sẽ tới...

Không cần biết là ai trong hai người các ngươi, ai cũng có khả năng trở thành đệ tử phái ta. Đấu. đấu với nhau đi, kè nào mạnh nhất sẽ là đệ tử của Tâm Kiếm Thiền Tông ta.

Bên kia Dư Tắc Thành và Lạc Tân Tuyết vẫn đang chờ Vương Thư Nguyên, đột nhiên nghe một đạo thần thức truyền đến:

- Tắc Thành sư huynh. Tân Tuyết, các người đi trước đi, một mình ta sẽ đi nơi khác có chuyện.

- Tắc Thành sư huynh, đại hội cuối năm nay, đệ nhất định sẽ đánh bại huynh, cho huynh nếm mùi vị thất bại. đoạt lại vinh quang vốn phải thuộc về đệ, huynh hãy chuẩn bị đi.

Dứt lời, không còn nghe thấy gì nữa, hai người Dư Tắc Thành và Lạc Tân Tuyết ngơ ngác nhìn nhau. Vương Thư Nguyên làm sao vậy, chẳng lẽ điên rồi?

Hai người vội vàng tìm kiếm, nhưng thật là kỳ, trong vòng ngàn dặm không hề phát hiện ra chút khí tức nào của Vương Thư Nguyên. Hai người tìm cả buối trời cũng không thấy,

cuối cùng đành phải rời khôi.

Thật ra Vương Thư Nguyên ở bên cạnh bọn họ, nhìn pháp trận cấm chế dưới chân, vui sướng vô cùng. Dư Tắc Thành đi sát qua cạnh mình không biết bao nhiêu lần mà kể, vẫn không phát hiện được mình, chuyện này càng khiến cho y tin tường hơn vào phân thân Kiếm Lão Nhân.

Nhìn theo bọn Dư Tắc Thành rời khôi, Vương Thư Nguyên lên tiếng nói:

- Lão gia gia, chúng ta xuất phát được chưa?

- Được, mục tiêu là Ngũ Lão động ở Địch châu. Sờ Tây. Nơi đó có một mật thất thời gian, có thê đê cho ngươi tu luyện trong đó hai mươi năm. bên ngoài bất quá chỉ mới trôi qua hai mươi ngày.

- Tư thế ngự kiếm của ngươi không đúng, mũi kiếm phải hạ xuống phía dưới ba phân, kiếm quang co lại năm tấc, hóa thành hình mũi dùi, khí tức lệch về bên trái ba phân, đúng, bạo phát đi!

- Giỏi lấm. ngươi học rất nhanh, hiện tại ta truyền cho ngươi tiên thuật Súc Địa Thành Thốn, pháp thuật này Dư Tắc Thành cũng biết. Sư phụ hắn thật bất công, cho hắn cơ hội học pháp thuật trong Tổ Sư Đường. cho nên ngươi phải tu luyện chăm chỉ. cố sắng vượt qua hắn.

Dưới sự dạy bảo của phân thân Kiếm Lão Nhân, tốc độ của Vương Thư Nguyên đã gia tăng gấp đôi, kiếm quang lấp lóe. Chuyện này khiến cho Vương Thư Nguyên vô cùng vui thích, có lẽ mình thật sự có khả năng đánh bại Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành đang phi hành ngoài xa không khôi hắt hơi một cái, miệng lẩm bẩm:

- Là ai, ai đang nói xấu sau lung ta vậy...

Sau khi trở về Hiên Viên kiếm phái, Dư Tắc Thành hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng Vương Thư Nguyên không trở về sơn môn, nhưng lúc mình rời khôi cũng không có gì nguy hiểm, coi như nhiệm vụ hoàn thành.

Dư Tắc Thành cũng không để ý tới Vương Thư Nguyên, hiện tại mình đã bó Vương Thư Nguyên rất xa, không cần để ý tới phàn ứng của hắn.

Trở về sơn môn, Dư Tắc Thành tiếp tục cuộc sống bình thản, dạy dỗ đệ tử, truyền thụ kiếm pháp cho chúng, tự mình khổ tu kiếm thuật, nhìn bề ngoài vó vẻ như hắn vô cùng thoải mái.

Nhưng không ai biết rằng trong đại điện Ám Ma, có người đang xuôi ngược bôn ba, vất và vô cùng tìm hiểu tình huống của Lưu Thi Vận.

Người này chính là Dư Tắc Thành, hắn hao phí biết bao tâm cơ, treo giải thường rất cao tìm tung tích Lưu Thi Vận. Nhưng không biết vì sao không ai có thể tìm được nàng, dù là Vô Lượng tông, Nhạn Hành tông, Phong Vãn tông tin tức linh thông nhất cũng không có tin gì của nàng. Giữa biển người mờ mịt, Lưu Thi Vận hoàn toàn biến mất, thậm chí Dư Tắc Thành nghi ngờ rằng không chừng nàng đã chết, những chuyện này chỉ là biểu hiện già dối của Vô Lượng tông mà thôi.

Nhưng Dư Tắc Thành không hề nàn chí. hiện tại không tìm thấy nàng, vậy mình có thể làm một vài chuyện vì nàng. Phàm là những môn phái úng hộ Vô Lượng tông bao vây tiêu diệt Lưu Thi Vận, Dư Tắc Thành bất đầu ngấm ngầm hạ độc thủ sau lung. Nếu không hạ thủ với cừu gia của bọn chúng, gây ra hiềm khích, vậy cũng làm cho xảy ra nội chiến trong môn,

hoặc gây ra những chuyện xấu khác. Tóm lại Dư Tắc Thành làm cho bọn chúng không còn dư lực để có thể trợ giúp Vô Lượng tông, tìm kiếm tiêu diệt Lưu Thi Vận.

về phần Vô Lượng tông, Dư Tắc Thành bò ra công phu rất lớn, phá hoại đâm thọc, đánh lén, ném đá giấu tay, không từ thủ đoạn.

Đương nhiên tất cả những chuyện này phải tốn linh thạch. Dư Tắc Thành bất đầu dốc túi, lấy tài nguyên thu hoạch trong thế giới Bàn cổ ra bán trong đại điện Ám Ma, đổi lấy linh thạch để hành động.

Trong lúc tìm Lưu Thi Vận, dần dần Dư Tắc Thành thấy rõ được lòng mình, biết được rốt cục người mình yêu thương là ai.

Thời gian dần trôi qua, nhưng vẫn không có chút tin tức gì của Lưu Thi Vận. Bất kể là Vô Hình Ám Ma tông thế lực siêu quần, hay Thiên Địa Minh do vô số thế lực tạo thành, hay các loại Kiếm các của Hiên Viên kiếm phái, không ai dò ra được chút tin tức nào cả.

Chẳng lẽ nàng thật sự đã chết, chẳng lẽ nàng đã bị Vô Lượng tông hại chết rồi sao... Ý nghĩ này như con rắn độc quấn quanh tâm linh Dư Tắc Thành. Vô Lượng tông, Tư Đồ Nhã...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận