Vô Lượng tông... Dư Tắc Thành không ngừng nhớ lại, năm xưa mình từng ở nơi đó một năm. trài qua rất nhiều chuyện, có thể nói nơi đó là địa phương thay đổi cả cuộc đời mình.
Đại Hài Vô Lượng, Sơn Xuyên Vô Lượng, Nhật Nguyệt Vô Lượng, Tinh Thần Vô Lượng, Thiên Địa Vô Lượng, Hư Không Vô Lượng, Vô Định Vô Lượng, Vô Hướng Vô Lượng, Băng Tuyết Vô Lượng, Âm Dương Vô Lượng, Hỗn Độn Vô Lượng, Hành Vân Vô Lượng, Tử Điện Vô Lượng, Trừ Ma Vô Lượng, Phá Vọng Vô Lượng, Chung Cực Vô Lượng, Vĩnh Hằng Vô Lượng, Tuyệt Diệt Vô Lượng.
Mười tám pháp thuật Vô Lượng tông, mỗi pháp thuật xuất ra đều có uy năng hủy thiên diệt địa. Tây Lĩnh năm xưa chính là vì Tư Đồ Nhã đại chiến Đạp Tuyết Chân Nhân, khiến cho núi biến thành hồ nước, mới có được bộ dáng hiện tại.
Khi đó mình bất quá chỉ là một nhân vật nho nhô, chỉ có thể cảm thán oai lực của cường già tu tiên, cho nên kiên trì tiến tới. Hôm nay mình sẽ thử Chung Cực Vô Lượng, sẽ giày xéo bọn chúng dưới chân, báo thù cho huynh đệ Long Thiên Hoàng, Long Thiên Dã.
Dư Tắc Thành chậm rãi hít vào thở ra, chậm rãi điều chinh thân tâm, chuẩn bị cho tương lai đánh một trận, nghi ngoi dưỡng sức, chờ Vô Lượng tông tới.
Một canh giờ sau. không trung gió nhẹ thổi qua, mây trắng từng cụm với nhiều hình dáng khác nhau bay về phía này, Vô Lượng tông đã tới.
Dư Tắc Thành ngồi chờ đợi nơi này, xếp bằng giữa không trung, nhắm mất không nói. Giống như lão tăng nhập định, giống như cây khô bất động, không hề nhúc nhích.
Những cụm mây vừa bay tới, thình lình Dư Tắc Thành mờ bừng mất quát lớn:
- Cung nghênh bằng hữu từ phương xa tới, Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, cung thinh đạo hữu Vô Lượng tông hiện thân.
Thanh âm không lớn, giống như lôi âm cuồn cuộn vang lên, vọng khắp không trung.
Dưới thanh âm này, lập tức mây trắng trên không tiêu tan từng màng, chỉ còn lại mười tám đóa chia làm bốn phương tám hướng, vây quanh Dư Tắc Thành.
Mây trắng tiêu tan, nháy mất lộ ra bóng người bên trong, rõ ràng xuất hiện vài chục tu sĩ. Đám tu sĩ này cùng nhau đáp:
- Vô Lượng vĩnh hằng, Chung Cực vô hạn, Vô Lượng tông tới đây.
Tiếng trà lời này vang vọng không ngừng, hồi âm vang khắp trên biển cả, xem như đáp lời Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành định thần nhìn kỹ, nhanh chóng phán đoán, có tất cả bốn Nguyên Anh Chân Quân của Vô Lượng tông tới đây, số còn lại toàn là Kim Đan Chân Nhân, tống cộng bốn mươi chín người.
Dư Tắc Thành cau mày, không có Phàn Hư Chân Nhất, hơn nữa bốn Nguyên Anh Chân Quân trước mật pháp lực cũng không hùng mạnh, không giống như suy nghĩ của mình.
Trong số bốn tên Nguyên Anh Chân Quân này, có một người Dư Tắc Thành quen biết, chính là Vô Hành Chân Quân năm xưa. Chính là y đã đưa Lưu Thi Vận rời đi, khiến từ đó về sau mình không còn gặp lại nàng nữa.
Lưu Thi Vận... Dư Tắc Thành không khôi buông tiếng thở dài. Ngay từ đầu nàng đã là của mình, nhưng phải hết lần này tới lần khác nhìn người bất nàng mang đi. Mình bất lực, đành trơ mất nhìn nữ nhân của mình mất đi nhiều lần, khi đó thực lực của mình không đủ, chỉ có thể rời khôi.
Hôm nay, rốt cục kiếm thuật của mình đại thành, không ai có ứiể ngăn càn bước chân của mình. Mình sẽ không bao giờ để bất cứ ai mang nàng đi nữa.
Dư Tắc Thành ôm quyền nói với Vô Hành Chân Quân:
- Tham kiến Vô Hành tiền bối, Tắc Thành có lễ.
Vô Hành Chân Quân đáp lễ:
- Diệt Độ Chân Quân vẫn khỏe.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Năm xưa Vô Lượng tông aặp tai kiếp, đại quân Ma Chủ đánh tới sơn môn, ta bị Vô Chu Chân Nhân của quý phái tập kích, thân thọ trọng thương, ngươi không nể giao tình giữa hai phái chúng ta, lướt ngang qua người ta mà đi, chỉ cứu thê tử Lưu Thi Vận của ta mà không cứu ta. Đến nay tung tích Lưu Thi Vận không rõ, hiện tại chúng ta gặp lại ở nơi này, xin hôi thê tử ta ở đâu. ngươi giải thích thế nào?
Dư Tắc Thành vừa lên tiếng nói đã lập tức chất vấn, chụp mũ đối phương thấy chết mà không cứu. Hắn giảnh lấy lập trường đạo nghĩa. lớn tiếng chất vấn đối phương, lập tức khiến cho Vô Hành Chân Quân nói không nên lời. Năm xưa quà thật y thấy chết mà không cứu.
muốn Dư Tắc Thành chết ở ngoại môn, trong lòng vốn cảm thấy hổ thẹn. Hôm nay bị Dư Tắc Thành hôi như vậy, lập tức á khẩu nghẹn lời.
Một tên Nguyên Anh Chân Quân Vô Lượng tông bên cạnh nói:
- Dư Tắc Thành. Lưu Thi Vận phàn bội Vô Lượng tông, đánh chết Vô Tận sư tổ, tội ác tày trời. Ngươi...
Dư Tắc Thành cất ngang lời y:
- Chỉ giỏi nói nhăng nói càn, nói Lưu Thi Vận giết chết Vô Tận Thần Quân ư, ha ha ha. ngươi nói ra lời này mà không biết xấu hổ hay sao? Một Nguyên Anh Chân Quân mới thành Anh giết chết một Chân Nhất Thần Quân, ngươi lớn tiếng lặp lại lần nữa ta nghe thử!
Vừa nghe như vậy, lập tức tên Nguyên Anh Chân Quân kia nghẹn lời, bời vì bàn thân bọn chúng cũng không tin chuyện này.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Muốn nói đạo lý ư, được, ta hòi ngươi, Lưu Thi Vận vốn là nha hoàn của ta, mẫu thân ta aà nàng cho ta. Có thể nói là lệnh của phụ mẫu, chúng ta đã là phu thê.
- Sau hai người chúng ta cùng bước trên tiên lộ, Lưu Thi Vận bị Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã cướp đi ở Tây Lĩnh, khiến cho thân nhân chia lìa. phu thê ly biệt, có phải là làm chuyện ác hay không?
- Kế đó, vào đại lễ ngàn năm Vô Lượng tông, phu thê chúng ta vốn ở cùng nhau, nhưng Vô Hành Chân Quân ngươi mang thê tử ta đi, thấy ta chết mà không cứu. sau đó còn giấu
nhẹm mọi tin tức, khiến cho phu thê chúng ta phải chia lìa.
- Sau Tư Đồ Nhã tiền bối có hứa cho chúng ta đạt tới Nguyên Anh gặp lại, hiện tại chúng ta đã đạt tới Nguyên Anh. vì sao không thê gặp lại? Đây có phài gọi là quên thề vong ước hay không?
- Đây là do Vô Lượng tông các ngươi khinh người quá đáng, thật ra nói gì cũng là vô nghĩa. Khi đó thực lực của ta quá yếu, tự nhiên là cá nằm trên thớt mặc tình người giết mổ. Hiện tại các ngươi còn muốn giở trò cũ ra với ta, thật là xin lỗi, các ngươi tính sai rồi! Vô Lượng tông, Vô Lượng tông... được, ta sẽ lãnh giáo Chung Cực Vô Lượng các ngươi xem thử.
- Chuyện mà năm xưa Ma Chủ không làm được, có lẽ hôm nay ta sẽ làm vậy...
- Ngông cuồng!
Vô số tiếng thóa mạ vang lên. Dư Tắc Thành chỉ mim cười, nhìn bọn chúng không nói nửa lời, tò ra vô cùng ngạo nghễ.
Tên Nguyên Anh Chân Quân vừa rồi bị Dư Tắc Thành trách móc bèn bay ra:
- Theo như lời Diệt Độ Chân Quân ngươi cũng không phải là chính xác, năm xưa...
Người này mặt trắng râu xanh, quạt lông, mang khăn trùm đầu, nhìn qua đã biết là hạng người sờ trường về mưu lược, loại người như vậy không thể để cho y lên tiếng.
Dư Tắc Thành lại cắt ngang lời y:
- Nhóc con miệng còn hôi sữa, nơi này chưa tới phiên ngươi lên tiếng, cút!
- Kế hoạch lừa ta ra đây để dẫn dụ Lưu Thi Vận có lẽ là ngươi nghĩ ra phải không, kế hoạch của ngươi quà thật không xem ai ra gì. Chỉ có bốn người các ngươi thôi sao, ngươi có biết tôn hiệu của ta là gì không?
- Diệt độ ngay trước mất. Các ngươi lên một lượt đi, không có Tư Đồ Nhã ở đây, tránh cho người ta nói ta ức hiếp các ngươi, lên hết đi.
- Lói con kiêu ngạo, để ta cho ngươi biết tay!
Thình lình trong số bốn tên Nguyên Anh Chân Quân có một tên lao ra, Thân Kiếm hợp Nhất, chém về phía Dư Tắc Thành. Kiếm quang y như một cầu vồng, linh hoạt sắc bén, lộ vẻ vô cùng lão luyện, thân trài trăm trận.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Vô Lượng Kiếm Tông ư, đệ tử Vô Tận ư? Được, để ta cho ngươi biết cái gì gọi là kiếm thuật chân chính!
Dứt lời, thân thể Dư Tắc Thành bất động, kiếm quang bùng lên, phi kiếm xuất hiện, kiếm quang bắn ra bốn phía. Tiếng kiếm ngâm như tiếng rồng gầm hổ thét, toát ra sát khí lạnh lẽo vô cùng, như muốn đông cứng lòng người, đây là Băng Tuyết Kiếm Đạo.
Một đạo kiếm quang bay ra nghênh đón kiếm quang của đối phương. Hai đạo kiếm quang va chạm nhau, phát ra ba tiếng keng liên tiếp, tên Nguyên Anh Chân Quân kia lui về phía sau không ngừng. Sau ba đòn. phi kiếm của y giống như một con rắn bị đóng đinh giữa không trung, bất kể y điều khiển lực lượng thế nào cũng không thể lay động được.
Săc mật y đại biên, rông to một tiêng:
- Đại Hài Vô Lượng.
Theo tiếng rống của y, vùng biển xung quanh đào này trong phạm vi trăm dặm dậy lên những đợt sóng cao hàng trượng, lực lượng vô cùng tụ tập vào người y.
Phi kiếm chấn động, đánh rơi hết thày băng tuyết, bất đầu hành động bình thường, đánh về phía Dư Tắc Thành. - .
Tên Nguyên Anh Chân Quân lại kêu lên:
- Vô Định Vô Lượng.
Nháy mất phi kiếm y hóa thành hàng ngàn hàng vạn đạo, vô định vô cùng, không có phương hướng, ẩn chứa khí tức đại hải mênh mông vô lượng, chém về phía Dư Tắc Thành.
Sau đó y lại kêu lên:
- Phá Vọng Vô Lượng.
Từng đạo kiếm quang toát ra hào quang chói mất, có thể hủy diệt hết thày.
Dư Tắc Thành nhìn kiếm quang đầy trời, thân thể bất động, chỉ giơ tay khẽ điểm ra. Lập tức kiếm quang của hắn hóa thành hàng ngàn hàng vạn đạo ngân quang bay ra, giống như mưa sao bạc thình lình rơi xuống. Ngân quang này vừa chạm vào kiếm quang của đối phương, Băng Tuyết Kiếm Đạo hóa thành Tuyệt Đối Linh Độ, đông cứng thiên địa. Tuy rằng
đại hài mênh mông vô lượng, nhưng dưới Hàn Băng lập tức bị đóng băng lại. Tuy rằng Vô Định không có phương hướng, nhưng cũng bị đóng băng, chỉ trong thoáng chốc tất cả đã bị đóng băng.
Hàn khí theo phi kiếm lan truyền về phía tên Nguyên Anh Chân Quân kia, khiến cho y bất buộc phải buông bó phi kiếm. Nhưng y còn chưa kịp buông tay, nháy mất tất cả hàn khí biến mất, hết thày khôi phục lại bình thường. Dư Tắc Thành nói:
- Đệ tử của Vô Tận tiền bối kia, xin đạo hữu hãy suy nghĩ cho cần thận xem sư phụ ngươi chết thế nào, đừng để trúng phải quỷ kế ly gián của người khác.
Dư Tắc Thành mới là kè ly gián, hắn đang khuấy cho nước đục lên.