Sang hôm sau Dư Tắc Thành tinh lại, đêm qua một trận điên cuồng quà thật mê hồn, gần đây chưa từng cảm thấy sàng khoái như vậy. Hắn quàng tay qua bên cạnh, chợt phát hiện trống không, mới phát hiện ra Lạc Tĩnh Sơ đã đi đâu mất.
Nàng đã đi đâu...
Dư Tắc Thành đứng dậy, chỉ thấy bên trong lá sen chỉ còn lại mình mình, chẳng biết Lạc Tĩnh Sơ đã đi đâu. chỉ có mình mình ở nơi này.
Dư Tắc Thành quan sát tả hữu, dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật thăm dò năm trăm dặm xung quanh, vẫn không thấy Lạc Tĩnh Sơ đâu, nàng đã rời khôi.
Chọt hắn cảm nhận được thần niệm của Lạc Tĩnh Sơ để lại trong lá sen này, thì ra nàng đã trở về Hoa Đô, đợi chờ mình.
Nữ nhân vẫn là nữ nhân, đêm qua mưa gió tơi bời khiến cho nàng cảm thấy thẹn thùng xấu hổ, cho nên đi trước một bước. Không thành vấn đề, mình chạy tới Hoa Đô là được...
Nhìn lá sen, Dư Tắc Thành mim cười, chuyện hôm qua như rõ ràng trước mất. Trên đinh Đại Tuyết Sơn gió lạnh thấu xương, lúc này hàng ngàn hàng vạn đóa tiên hoa kỳ dị nỡ rộ hôm qua, nay đã điêu linh tiêu tán trong băng tuyết.
Dư Tắc Thành thu lá sen vào trong thế giới Bàn cổ của mình, lệnh cho Lão Thất trồng nó, không được để nó chết đi, để dành làm kỷ niệm.
Ngoại trừ lá sen này, trên đinh Đại Tuyết Sơn còn có một loài thực vật còn sống. Thứ này
hình dáng kiều diễm, dường như kết tinh từ trong băng tuyết. Gốc nó đen sẫm, lá xanh, cánh trắng, hoa đõ, giống như Bạch Nương Tử trong thần thoại chân đi giày chiến, tay cầm kiếm sắc, đứng ngạo nghễ trên đinh núi tuyết, giữa cuồng phong lạnh giá.
Dư Tắc Thành bật thốt:
- Tuyết Liên.
Đúng, đây là Tuyết Liên của Đại Tuyết Sơn sau này sẽ vang danh thiên hạ. là linh dược tuyệt thế có thể giải trừ bách độc, làm cho xương trắng sinh thịt, đã sinh ra trên thế gian này như vậy.
Rốt cục bảo vật kéo dài thọ mệnh cho mình là gì, Dư Tắc Thành hết sức tò mò, nhưng Lạc Tĩnh Sơ không nói rõ.
Nàng không nói, Dư Tắc Thành cũng không hôi, bất quá nhất định vật ấy không đơn giản chút nào. Có được công hiệu thần kỳ như vậy, nhất định là bảo vật tuyệt đối quý hiếm.
Khó lòng sánh nổi ân mỹ nhân...
Dư Tắc Thành quyết định chạy tới Hoa Đô tìm Lạc Tĩnh Sơ. Hắn lập tức cất bước rời
khôi, mỗi bước năm trăm dặm. rời đinh Đại Tuyết Sơn.
Dưới chân hắn. tuyết tan thành nước tụ tập lại thành dòng, sau đó dần dần biến thành sông lớn chày ra rất xa.
Nhìn dòng sông dưới chân mình, không hiểu vì sao Dư Tấc Thành lại nhớ tới thiếu niên
kỳ lạ mà mình đã thoáng gặp qua ở thành Giang Âm.
Thiếu niên kia thật là quen thuộc, rốt cục y là ai...
Thình lình Dư Tắc Thành sững sờ, hắn đã nhớ ra y là ai. Ánh mất ấy, thần thái ấy...
Rõ ràng y là Nhược Đồng sư tỷ chuyển thế trùng sinh, trở thành một thiếu niên anh tuấn.
Nhược Đồng sư tỷ... Đúng vậy, nhất định là nàng, nháy mất hình dáng thiếu niên kia lại xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành.
Chính là nàng, nhất định là nàng, thiếu niên kia chính là nàng chuyển thế trùng sinh, sống một kiếp mới.
- Tái kiến, tiểu lão công của ta, hào sư đệ của ta, xin đừng quên ta...
Lời nói năm xưa trước lúc biệt ly như còn văng vẳng bên tai, sương mật tươi cười xinh đẹp rốt cục không còn thấy nữa. Cảnh tượng năm xưa như hiện ra rõ ràng trước mất, Dư Tắc Thành không ngờ rằng có thê gặp lại được nàng, bất quá hiện tại đã không phải là nàng, mà là một thiếu niên anh tuấn.
Không cần biết y là ai, nhất định mình phải tới gặp y, nếu y thật sự là Nhược Đồng sư tỷ chuyến thế, nếu có Linh Căn, mình sẽ dẫn dắt y trở lại tiên lộ, gia nhập Hiên Viên kiếm phái. Nếu không có Linh Căn, vậy y muốn gì mình sẽ cho y hết thảy, khiến cho y có thể sống phú quý một đời.
Chủ ý đã định. Dư Tắc Thành bèn chạy tới thành Giang Âm. một hai ngày sau hãy đi Hoa Đô, dù sao cũng không gấp gáp chỉ một. hai ngày.
Dư Tắc Thành thi triển Súc Địa Thành Thốn, mỗi bước vượt qua năm trăm dặm. lấy tốc độ tối đa chạy tới thành Giang Âm.
Vượt châu vượt phủ, qua biển qua sông, Dư Tắc Thành trở lại thành Giang Âm. Trong lòng hắn cảm thấy nôn nóng, không chần chờ bèn bay lên trên thành, nháy mất phóng xuất uy áp, khí tức Nguyên Anh Chân Quân lan tràn ra khắp toàn thành.
Người tu tiên vô số trong thiên hạ. thành Giang Âm ất có môn phái tu tiên, thay vì lần mò tìm kiếm, không bằng làm cho bọn họ chú ý, để bọn họ tìm kiếm thay mình.
Chân nguyên Dư Tắc Thành xông thẳng lên tròi, uy áp cảnh giới lan tràn ra năm trăm dặm. Dân chúng bình thường không có chút cảm giác gì cả, nhưng người tu tiên chắc chắn sẽ cảm nhận được khí tức đáng sợ của Dư Tắc Thành.
Lập tức tất cả người tu tiên trong phạm vi năm trăm dặm thành Giang Âm đều cảm nhận được uy áp cảnh giới vô cùng đáng sợ này. Có tu sĩ bị chấn nhiếp tới nổi không tự chủ được, hành động khó khăn.
Sau khi Dư Tắc Thành phát ra uy áp cảnh giới chừng mười lần hô hấp, lập tức thu hồi, lúc này người tu tiên mới có thê hành động như thường.
Có vài đạo khí tức xung quanh xuất hiện, một lão nhân lên tiếng nói:
- Giang Âm Vận sơn trang Lý Đức Thành bái kiến tiền bối.
Một phụ nhân cũng lên tiếng nói:
- Bách Thào môn, Giang Âm phân đường cầm Vận Nhi bái kiến tiền bối.
Thành chủ thành Giang Âm hôm trước cúng tế Giang Thần lên tiếng nói:
- Thanh Ma tông, Thành chủ thành Giang Âm Lưu Thần Quang bái kiến tiền bối.
- Môn chủ Ma Nguyệt Kim Đao môn Thanh Ngọc, bái kiến tiền bối.
- Bổ Thiên Các Giang Âm phân đường Trương Nhất Phong, bái kiến tiền bối.
Liên tục có năm tu sĩ Trúc Cơ bái kiến Dư Tắc Thành. Bọn họ đều là tu sĩ của Tu Tiên Giới thành Giang Âm. có thể nói bọn họ dùng thân phận này ngoài sáng để khống chế thành Giang Âm.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta là Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành của Hiên Viên kiếm phái...
Vừa nghe như vậy, lập tức cả năm người cùng nhau kinh hô thất thanh, khí tức toát ra càng thêm cung kính, sợ hãi hơn trước.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Ta tới thành Giang Âm là muốn tìm một người, một thiếu niên của đội thuyền chiến thắng trong hội đua thuyền vào ngày Mười Tám tháng Tư. Các ngươi tìm y cho ta, ất có trọng thường.
Dứt lời, Dư Tắc Thành phóng xuất một đạo thần thức mô tả hình dáng thiếu niên kia vào đầu năm người.
Lúc này Thành chủ thành Giang Âm Lưu Thần Quang lập tức nói ngay:
- Tiền bối, vãn bối biết thiếu niên này, y ở đây.
Dư Tắc Thành nói:
- Nói đi.
Lưu Thần Quang nói: Tại
- Thiếu niên này chính là người trong gia tộc tu tiên Vũ gia, phân chỉ của Thanh Ma tông, tên là Vũ Mạc An. Tên này rất có tiên duyên, sau khi thắng trận đua thuyền đã bị Thánh môn nhìn trúng, bất gia nhập. Quà thật là thế sự khôn lường, tiền bối ngài đã tới chậm nửa bước.
Dư Tắc Thành cau mày hôi:
- Vũ Mạc An... Thánh môn là môn phái nào?
Lưu Thần Quang đáp:
- Chính là Vạn Hóa Ma Tông ở Mộc châu chúng ta, hơn nữa nghe nói là đích thân Chường tông Băng Tâm Chân Quân thu làm đệ tử.
Dư Tắc Thành lẩm bẩm:
- Vạn Hóa Ma Tông... Băng Tâm Chân Quân.
Vạn Hóa Ma Tông chính là một trong mười tám Ma tông thượng môn, tồn tại đã vạn năm. Trong tông bọn họ có hai cuốn ma kinh là Hài Nạp Bách Xuyên Thiên Địa Dần. Thiên Địa Hạo Đãng Quy Hoang Giải, vang danh thiên hạ. sỡ trường hóa vạn vật thiên địa thành ma khí bàn nguyên.
Tu sĩ Vạn Hóa Ma Tông vô cùng dũng mãnh, đây là đại tông trong số Ma tông, tu sĩ có tu vi cực cao, có thê hóa vạn khí sử dụng cho mình.
Nhưng xác suất đệ tử Vạn Hóa Ma Tông tu luyện tầu hỏa nhập ma cũng rất cao, ngàn tên đệ tử chỉ có một. hai tên có thể Trúc Cơ. Đây là một trong những thượng môn khó hoàn thành tu luyện Trúc Cơ nhất, nhưng nếu Trúc Cơ thành công, ất thành Kim Đan Chân Nhân.
Băng Tâm Chân Quân... Trước kia Dư Tắc Thành từng nghe qua tên người này. Nghe đâu hết sức hùng tài đại lược, từng một mình xông vào Đại La Kim Tiên tông, trở ra an toàn.
Vũ Mạc An do Nhược Đồng chuyển thế không ngờ bị Vạn Hóa Ma Tông nhìn trúng... Không được, mình phải tìm y, nếu y thật sự muốn ở lại Vạn Hóa Ma Tông tu luyện, vậy mình sẽ không ngăn càn.
Nếu y không muốn, vậy mình sẽ dẫn y rời khôi Vạn Hóa Ma Tông trở về Hiên Viên kiếm phái. Vạn Hóa Ma Tông vô cùng hung hiểm, không thể để y ở đó đối mật nguy hiểm như vậy.
Dư Tắc Thành đã định chủ ý, bèn giơ tay ném cho Lưu Thần Quang một thanh phi kiếm lục giai, xem như phần thường. Sau đó hóa thành một đạo thanh quang, biến mất trên bầu trời thành Giang Âm. bay thẳng về phía sơn môn của Vạn Hóa Ma Tông.
Vạn Hóa Ma Tông nằm trong sa mạc Đôn Hoàng, Mộc châu. Thật ra vốn trước kia nơi
này là một ốc đào, núi cao san sát, nhưng từ sau khi Vạn Hóa Ma Tông tới đây lập phái, đã hóa vạn vật thiên địa trở thành ma khí bàn nguyên. Như vậy vạn năm sau, ốc đào nơi này biến thành hoang mạc, cả vùng đất hàng vạn dặm trở thành sa mạc mênh mông.
Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng bay về phía trung tâm sa mạc, tốc độ cũng không nhanh. Chỉ cần vào tới lãnh địa của Vạn Hóa Ma Tông, bọn họ sẽ phát hiện ra mình, cho nên không cần bay quá nhanh, tránh xảy ra chuyện không hay.
Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng tiến vào sa mạc Đôn Hoàng không đầy ngàn dặm. phía trước đã có kim quang lóe lên, ba đạo kim quang xuất hiện trước mật.
Ba đạo kim quang này toàn là Nguyên Anh Chân Quân, Dư Tắc Thành xâm nhập sa mạc này đã bị bọn họ phát hiện, tiến tới nghênh đón, xem hắn tới đây vì chuyện gì.
Một người trong đó quát lớn:
- Điều khiển Côn Bằng, phải chăng là Diệt Độ Chân Quân của Hiên Viên kiếm phái?
Dư Tắc Thành ôm quyền đáp:
- Chính là tại hạ. Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, cầu kiến Chường tông Băng Tâm Chân Quân của quý tông, có việc muốn nhờ.