Băng Tâm Chân Quân nói:
- Thế giới ngàn dặm này mới được tạo ra một tháng qua, chuẩn bị cho đại hội lần này.
- Đây là chỗ thần kỳ của Thiên Lại cổ thành, thế giới tinh vực nơi này rộng hàng vạn dặm. nhưng hết thày là do Thiên Lại cổ thành hóa sinh ra. Hơn nữa mỗi một cảnh sắc, mỗi một địa vực đều có bày trận pháp cấm chế.
- Xung quanh thế giới tinh vực này, bất kể là thiên thạch bay trong Thanh Minh hay thế giới Tiểu Thiên, bất cứ lúc nào cũng có thể bị biến thành vũ khí chiến tranh, có được công năng chiến đấu vô cùng. Hơn nữa hết thày chỉ là vòng ngoài cùng của cả hệ thống Thiên Lại cổ thành, có thể tiến hóa tái sinh vô cùng tận, lại thêm hoàn cảnh địa vực nơi này thay đổi liên tục, biến hóa liên tục. Đây là Thiên Lại cố thành, bức tường phòng ngự vững vàng trong Thanh Minh của Tiên Tần đế quốc.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. tinh thuyền bay về phía một cái hồ, từ xa nhìn lại giống như một đại lục. Nhưng khi tới gần. Dư Tắc Thành mới phát hiện ra mình đã nhìn lầm, hồ nước này rộng chừng mười dặm. có hình tròn, trên mật có vô số tinh thuyền bập bềnh trôi nổi, thì ra là nơi dành cho tinh thuyền hạ cánh dừng chân.
Cả hồ nước, còn có hệ thống đê bao xung quanh hợp thành một khối liền lạc, lơ lửng giữa không trung.
Không chỉ có hồ nước, mà núi non, sông ngòi, rừng rậm... tất cả đều lơ lửng giữa không trung. Rừng cây kia rộng hàng chục dặm. lơ lửng giữa không trung, con sông kia kể cả hệ thống đê đập của nó, trông như một dài lụa dài, cũng là lơ lửng giữa không trung.
Tất cả vạn vật đều lơ lửng, từ trên cao nhìn xuống cứ ngỡ là một đại lục thông thường, nhưng tới nơi mới thấy toàn là những khối vật thể lơ lửng. Tóm lại thế giới này là do nhiều khối vật thể đơn độc lơ lửng tạo thành.
Băng Tâm Chân Quân nói:
- Tất cả mọi người trong Vân Hài Thanh Minh tông không có kinh nghiệm sống trên mật đất. Bọn họ quen nhìn từ trên cao xuống, cho nên cho rằng đại lục có hình dáng như vậy.
Dư Tắc Thành nhìn những tinh thuyền trên hồ, hôi:
- Vì sao không thu những tinh thuyền này vào không gian nào đó?
Băng Tâm Chân Quân đáp:
- Ha ha. tiên thuật không gian như vậy, ngoại trừ Tu Tiên Giới của thế giới Thương Khung chúng ta nắm giữ, đại đa số chùng tộc Vực Ngoại không biết được kỹ thuật này. Cho nên không phải là bọn họ không muốn thu lại, mà bọn họ không có năng lực làm chuyện này.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, tinh thuyền tới gần hồ nước, thình lình tiêu tan. Mọi người bên trong dừng một chút giữa không trung, sau đó mạnh ai nấy ngự kiếm ngự khí đáp xuống đất.
Bảy người tà tà đáp xuống, Dư Tắc Thành nhanh chóng liếc nhìn một vòng, hắn muốn quan sát tiên thuật phi hành của đồng đội.
Với tu vi hiện tại của Dư Tắc Thành, thừa sức xem một biết mười. Chỉ cần thông qua tiên
thuật phi hành đơn giản, Dư Tắc Thành có thể nhìn ra tu vi của bọn họ cao hay thấp, tâm cảnh bàn tính thế nào, để định ra phương án đối đãi với bọn họ sau này.
Mọi người từ trên không chậm rãi đáp xuống, lúc này bất kể là điều khiển phi kiếm, hay ngự khí giữa trời, nếu không hiến lộ thủ đoạn độc đáo của riêng mình, nhất định sẽ bị người khác chê cười.
Ma Lễ Thanh và Vô Danh Thần Quân tô ra hết sức ung dung tự tại. Không hề thấy dao động chân nguyên trên người bọn lão, nhưng cả hai đi trên không giống như dưới đất bằng. Cả hai lão đều là cường già trong Phàn Hư Chân Nhất, vượt xa Mộng Yểm Thần Quân và Hỏa Thần.
Tư Cầm Tà Quân ngồi trên một chiếc lông chim, mặc cho lông chim bay tứ tung tán loạn, nặng nhẹ do mình. Lông chim này ất là một món pháp bảo cửu giai.
Trên người Nhất Kiếm Chân Quân mọc ra một đôi cánh, ngạo nghễ đứng giữa không trung. Ánh mất y nôn nóng nhìn dáo dác, dường như đang chờ đợi ai đó.
Đôi cánh của y thật là kỳ quái, không phải là pháp bảo, cũng không phải do pháp thuật, dường như là cánh thật mọc ra từ thân thê. Đây chắc chắn không phải là bảo vật thuộc thế giới Thương Khung.
Dưới chân Cúc Khuyết Chân Quân là một luồng hào quang hết sức kỳ lạ, dường như có được nguyện lực vô biên. Còn Băng Tâm Chân Quân phất phơ bay, giống như tiên nữ từ chín tầng mây giáng hạ. cỡi gió phi hành.
Dư Tắc Thành quan sát bọn họ, bọn họ cũng quan sát hắn.
Thình lình dưới chân Dư Tắc Thành xuất hiện Côn Bằng, hắn ung dung ngồi lên lung Côn Bằng, nhìn mọi người.
Trên người Côn Bằng toát ra khí tức Nguyên Anh. lập tức có người nghĩ lời thề tâm ma của Dư Tắc Thành có tới hai giọt máu, có lẽ giọt thứ hai là cho Côn Bằng này. Trong lòng bọn họ lập tức cảm thấy nghi hoặc, mà đây cũng là nguyên nhân mà Dư Tắc Thành lấy Côn Bằng ra.
Bảy người đứng nơi hồ nước, từ xa có ba đạo hào quang bay nhanh tới, có lẽ là đệ tử của Vân Hài Thanh Minh tông.
Nháy mất có ba người xuất hiện trước mật mọi người, Dư Tắc Thành nhìn qua lập tức hiêu được vì sao trên đường đi, Băng Tâm Chân Quân lại bình phâm về tu sĩ Vân Hài Thanh Minh tông như vậy.
Ba người trước mật ai nấy đều có một đôi cánh sau lung, cánh này trắng phau như tuyết, hết sức linh hoạt, hiện tại đang khẽ vỗ sau lưng bọn họ. Có sự trợ giúp của cánh này, bọn họ bay lượn trên không còn linh hoạt hơn cả phi cầm.
Chẳng lẽ gọi bọn họ là người chim... Cánh này quà thật là một phần thân thể của bọn họ, cho nên Vân Hài Thanh Minh tông chưa từng xuống dưới mật đất, bời vì bọn họ có thể thoải mái di chuyển mà hai chân không cần chạm đất.
Bọn họ có hai nam một nữ, nhìn thấy đôi cánh sau lung Nhất Kiếm Chân Quân, lập tức sắc mật cả bọn tô ra hết sức hiền hòa, thi lễ với y.
Nhìn bề ngoài, hai nam một nữ này thật sự xinh đẹp, da trắng mịn màng, mật như bạch ngọc, bất kể nam nữ đều là như vậy.
Đặc biệt là nữ nhân, tuy rằng nhìn qua tuổi tác đã không còn trè, nhưng dáng người cao lớn thon thà. cử chỉ uyến chuyến dịu dàng, đoan trang tao nhã. Tóc nàng đen nhánh bóng mượt, da thịt như ngọc, trong lúc nói cười toát ra phong thái mê hồn. Nàng tựa như một đóa mẫu đơn nỡ rộ, diễm kiều mà không tục, thiên kiều bá mị, xinh đẹp tuyệt trần.
Chỗ hấp dẫn nhất của nàng lại là đôi cánh trắng toát sau lung, khiến cho người ta không nhịn được muốn vuốt ve mơn trớn. Đôi chân dài thon thà. nhỏ xinh, càng làm cho người muốn chạm vào mân mê.
Nam tử dẫn đầu lên tiếng nói:
- Xin chào các vị đạo hữu, xin theo quy củ, trĩnh danh sách cho chúng ta.
Băng Tâm Chân Quân bước tới một bước:
- Được, đây là danh sách của chúng ta, có tổng cộng chín người. Tại
Dứt lời, nàng chìa ra một chiếc trúc giản, Dư Tắc Thành cảm nhận được trong trúc giản ấy ẩn chứa tư liệu của chín người tiểu đội mình.
Đối phương giơ tay ra đón lấy trúc giản, lấy một khối tinh thể lục lăng to bằng nắm tay, cầm trúc giản quét qua trước tinh thể một cái, sau đó đứng yên chờ đợi.
Sau khoảng mười lần hô hấp, tinh thể kia phát ra hào quang bảy sắc, hào quang này phân ra thành chín chiếc tinh thể ngọc bài to chừng một tấc.
Y đưa số ngọc bài này cho Băng Tâm Chân Quân:
- Băng Tâm đ*o hữu, hoan nghênh ngưoi tới đây, các vị có tổng cộng chín người, xin hãy nộp bốn trăm năm mươi linh thạch thượng phâm.
Bốn trăm năm mươi linh thạch thượng phẩm chín là bốn trăm năm mươi vạn linh thạch, xem ra đây là phí vào cửa, quà nhiên Vân Hài Thanh Minh tông này có vô số biện pháp kiếm tiền.
Băng Tâm Chân Quân gật gật đầu, lấy một túi trữ vật ra đưa cho y. Đối phương dùng thần thức đào qua kiểm tra, trong túi trữ vật đúng là bốn trăm năm mươi linh thạch thượng phẩm. Số linh thạch này là do Băng Tâm Chân Quân bó ra, thu hoạch tương lai sẽ trừ lại chỉ phí này, đây cũng là điều khoản quy định trong lời thề tâm ma.
Đối phương thu lấy linh thạch, kiểm tra cẩn thận, rốt cục gật gật đầu:
- Hoan nghênh các vị đạo hữu tham aia đại hội Thiên Lại, đại hội sẽ cử hành vào mười hai ngày sau, xin các vị tự bảo vệ an toàn cho bàn thân và tư trang của mình trong thời gian này.
- Trú sỡ của các vị nằm ở Vân Tiêu các, dãy chữ Giáp, phòng số 367 tới phòng 376, xin các vị hãy tự chọn.
- Được rồi, chúc các vị vui vẻ, có thu hoạch gì xin hãy tới tìm chúng ta.
Nói xong, ba người bọn họ bay vút lên không, dần dần đi khuất.
Băng Tâm Chân Quân bất đầu phát ngọc bài cho mọi người, mỗi người một cái. Hai cái cuối cùng nàng ném mạnh một cái, chúng tan biến giữa không trung.
Băng Tâm Chân Quân nói:
- Các vị hãy giữ gìn ngọc bài của mình cho cẩn thận, nếu đánh mất ngọc bài này, sẽ không còn được Vân Hài Thanh Minh tông bảo vệ, sẽ bị Không Thú và sinh vật nơi đây công kích.
Thật ra những lời này chủ yếu nói cho Dư Tắc Thành, những người khác đã có kinh nghiệm tới đây, chỉ có mình hắn tới lần đầu.
Sau đó Băng Tâm Chân Quân còn nói thêm:
- Dãy chữ Giáp ở Vân Tiêu các là địa phương an toàn nhất, không ai dám làm bậy ở đó. Nhưng ở những địa phương khác, mọi người phải ngàn vạn lần cẩn thận.
- Đừng tường rằng mình lợi hại quá chừng, phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Nghe đồn mỗi lần đại hội đều có Tiên Nhân. Tu La hạ giới, cho nên mọi người hãy tự bảo vệ mình cho tốt. Được rồi, ta đi trước một bước tìm vài vị bằng hữu, mọi người bảo trọng.
Dứt lời, Băng Tâm Chân Quân mim cười với Dư Tắc Thành, bất chợt hóa thành một luồng thanh quang, biến mất không thấy đâu nữa.
Vô Danh Thần Quân không biết đã đi đâu, chỉ nghe cách đó không xa có người lên tiếng nói:
- Không phải lão Phùng ta nhiều chuyện, theo ta thấy, tinh thuyền này của ngươi nhất định có vấn đề, ta là kè chế tạo tinh thuyền hào hạng...
Lão già này lại bất đầu đi gạt gẫm người ta.
Ma Lễ Thanh nói:
- Các vị ta cũng đi trước một bước, Tứ Đại Kim Cương trong Hư Không Phật Đường đây có nét khác biệt hết sức diệu kỳ, ta muốn tới đó xem thử.
Dứt lời, lão cũng xoay người rời khôi.