Quà là như vậy, bất kể là Nguyên Anh Chân Quân hay Phàn Hư Chân Nhất tới đây, người nào cũng nữ nhân qua tay vô số, ngoại trừ nét đẹp thanh xuân này là bọn họ không có, ngoài ra không còn gì hấp dẫn được bọn họ.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, không khôi nhớ tới năm xưa mình vất và cầu đạo, quà thật không khác gì những thiếu nữ này hiện tại.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, sau đó chọn ra hai thiếu nữ.
Lập tức hai nàng lộ vẻ vui mừng, vái dài thi lễ, một nàng theo sau Dư Tắc Thành, một nàng đi trước dẫn đường.
Các nàng rời đi, các thiếu nữ còn lại tô ra vô cùng hâm mộ. Đồng thời từ một góc gần đó lại có hai thiếu nữ khác bay ra, thay vào vị trí các nàng. Xem ra để có thể có được một chỗ đứng nơi này, đối với các nàng cũng không dễ dàng gì.
Thiếu nữ đi trước dẫn bọn Dư Tắc Thành tới một phòng, thật ra chỗ ngồi trên giác đấu trường này toàn là như vậy, do không gian tạo thành từng phòng riêng biệt.
Đối với Vân Hài Thanh Minh tông, không gian mà bọn họ có được có thể nói vô cùng lớn. cũng có thể nói vô cùng nhô. Phải biết rằng không gian trên thế giới này vô hạn. có thể cư trú được, cho nên mới nói vô cùng lớn.
Nhưng tinh vực nơi này vô cùng nguy hiểm, muốn có không gian an toàn sinh sống, cần phải dùng máu và mạng sống để tranh đoạt, cho nên mới nói không gian vô cùng nhô.
Dư Tắc Thành vào phòng ngồi xuống, hai thiếu nữ kia vô cùng lanh lợi, một nàng rót nước cho Dư Tắc Thành và Cúc Khuyết Chân Quân, nàng kia chuẩn bị trái cây cho hai người.
Hai thiếu nữ này tiến vào phòng đều cảm thấy hơi run rầy. Bọn họ từng nghe các tỷ muội kể vô số chuyện đáng sợ. Những tiền bối cao nhân này đôi khi có những kè biến thái, làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
Thấy hai người Dư Tắc Thành cơ hồ không để ý tới mình, hai nàng không khôi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng lại bất đầu lo lắng. Lo rằng mình phục vụ không tốt, các tiền bối này không ban thường cho mình, vậy mình sẽ đánh mất cơ hội vô cùng uổng phí.
Hai Nguyên Anh Chân Quân chiến đấu trên giác đấu trường say mê không nghi. Dư Tắc Thành quan sát tiên thuật mà bọn họ sử dụng, đây chắc chắn không phải là tu sĩ của thế giới Thương Khung.
Một thiếu nữ thấy Dư Tắc Thành chú ý trận đấu, bèn nói:
- Tiền bối, thiếu niên công tử kia là Thiên Diệp Chân Quân, đến từ thế giới úy Lam nơi Vực Ngoại. Người này sỡ trường điều khiên kiếm trận, có được ba trăm sáu mươi lãm thanh Lăng Vân kiếm.
- Người kia là Vạn Long Quỷ Vương đến từ u Minh Quỷ Giới, điều khiển Vạn Quỷ Phù Chú. Người này tàn nhẫn hiếu sát, thích ăn tim người.
- Tiền bối, các vị có đật cược không, tiểu nữ sẽ đật cho các vị?
Dư Tắc Thành lấc đầu:
- Đi báo danh cho ta, ta sẽ tham gia trận giác đâu kê tiêp.
Thiếu nữ kia nghe vậy tô ra sửng sốt, vội hôi:
- Xin tiền bối báo ra danh hiệu, tiểu nữ mới có thể báo danh cho ngài.
Dư Tắc Thành nói:
- Thế giới Thương Khung, Hiên Viên kiếm phái, Diệt Độ Chân Quân.
Thiếu nữ lập tức xoay người tiến vào hậu trường báo danh.
Nháy mất nàng đã quay trở lại, sắc mật tái nhợt, ấp úng nói:
- Diệt Độ tiền bối, tiểu nữ đã báo danh, nhưng trận kế tiếp đã an bày, phải tới trận thứ hai ngài mới có thể xuất trường...
Giọng thiếu nữ càng ngày càng nhô, tô ra sợ hãi vô cùng. Dư Tắc Thành lặng yên bất động, không nói nửa lời, chỉ quan sát trận chiến trên giác đấu trường, theo dõi tiên thuật, kiếm thuật của bọn họ.
Lúc này trận chiến trên trường đã phân thắng bại, Thiên Diệp Chân Quân nghề cao hơn một bậc, một kiếm đánh tan phòng ngự của Vạn Long Quỷ Vương, chuân bị giết chết y. Vạn Long Quỷ Vương lập tức hóa thành quỷ khí. nháy mất chạy ra khôi giác đấu trường.
Thì ra chiến đấu nơi đây, chỉ cần phát hiện ra tình thế của mình bất ổn là có thể nháy mất thoát khôi chiến trường.
Thiên Diệp Chân Quân đạt được thắng lợi, bèn hiu hiu tự đắc rời sân.
Giác đấu trường biến hóa, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Thình lình Dư Tắc Thành đứng bật dậy, Kiếm Ý Như Thiên đột ngột xuất hiện trên người hắn.
Hắn nhanh chóng đi xuống giữa giác đấu trường, đi từng bước một. Pháp trận cấm chế, không gian chuyển hóa hoàn toàn tiêu tan dưới Kiếm Ý Như Thiên của hắn.
Dư Tắc Thành chậm rãi tiến vào giữa giác đấu trường, lập tức roi vào một thế giới ào cảnh rộng lớn.
Trong thế giới này đã có hai Nguyên Anh Chân Quân ở đó, bọn họ kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành đang thong thà tiến vào.
Dư Tắc Thành tiến vào, liếc nhìn bọn họ:
- Ta muốn giác đấu, các ngưoi lui ra đi.
Thật là cuồng vọng! Đây là suy nghĩ của tất cả tu sĩ đang quan chiến, kè này hết sức ngông cuồng, không coi người trong thiên hạ ra gì.
Hai Nguyên Anh Chân Quân kia lập tức nổi giận đùng đùng, một người quát lớn:
- Ngươi là ai, dám vào đây quấy rối, ta chính là...
Dư Tắc Thành chậm rãi 2ằn từng tiếng một:
- Ta không muốn biết tên ngưoi làm gì, bất quá ta có thể nói cho ngươi, chỉ cần nhớ tên ta là đù. Ta là Diệt Độ Chân Quân của Hiên Viên kiếm phái, ở thế giới Thương Khung.
- Hay là như vầy, để tiết kiệm thời gian, hai người các ngươi cứ việc lên một lượt, ta sẽ đưa các ngươi lên đường cho sớm...
Nháy mắt, kiếm ý của Dư Tắc Thành bay ra, tới gần thân thể bọn họ lập tức biến mất.
Động tác này hết sức cuồng ngạo, lập tức cả hai Nguyên Anh Chân Quân đều biến sắc, nổi giận đùng đùng, không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Cả hai rống to một tiếng, phát động thế công.
Dư Tắc Thành lấc đầu:
- Như vậy không được, còn yếu quá, lên đường cho ta.
Vừa dứt lời, Vô Thượng Kiếm Ý bạo phát, kiếm ý trên người hắn tuôn ra mãnh liệt, kiếm ý như nước, kiếm ý như núi. kiếm ý như ca. Tiếng kiếm chấn động vang lên trong trèo như vàng rơi trên đá. cả giác đấu trường theo đó rung động không ngừng. Hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm quang mang theo tiếng kiếm ngâm ùn ùn trút xuống, không gì có thể ngăn nổi kiếm quang này.
Kiếm quang triển khai, kiếm ý hùng hậu đã lan tràn đến từng ngóc ngách trong thiên địa, giống như mờ ra một vùng trời đất hết sức tinh thuần. Kiếm khí hiện diện khắp mọi nơi, tung hoành bốn bể, bài trừ tất cả những pháp tấc nguyên khí không phù hợp với nó trong nháy mất.
Dư Tắc Thành tới đây là muốn cuồng vọng, muốn lặng lẽ quan sát bàn thân mình, xem thử biêu hiện của mình.
Đồng thời hắn cũng muốn khiến cho các Nguyên Anh Chân Quân và Chân Nhất Thần Quân thấy kiếm thuật của mình. Bất kể ai khổ tâm quan sát kiếm thuật kiếm ý của Dư Tắc Thành, nếu tự cho là đã phát hiện nhược điếm của hắn. gặp lại trong Thiên Lại cố thành, tự cho là mình thắng chắc không sai, vậy kè đó đã trúng gian kế của Dư Tắc Thành.
Kiếm thuật hiện tại chỉ là một cái bẫy, hiện tại chẳng qua chỉ là ba thành kiếm ý của Dư Tắc Thành mà thôi.
Hai Nguyên Anh Chân Quân đối phương, một người điều khiển hỏa diễm hóa thành hàng trăm chim lửa. chen chúc ào về phía Dư Tắc Thành.
Đám chim lửa này có màu trắng sáng, dưới nhiệt độ cực nóng lại không lộ ra chút hỏa khí nào, đây là vô cùng ngưng luyện. Trong đó lửa cháy tầng tầng, màu sắc cực đậm trở thành nhạt, không khí xung quanh hóa hơi biến mất. Chim lửa bay ra, cả không trung lập tức trở nên uốn éo vì sức nóng.
Tên Nguyên Anh Chân Quân còn lại quát khẽ, dường như đang khẽ ngâm xướng. Giọng ngâm du dương truyền khắp bốn phía, tuy rằng thanh âm trầm thấp, không rền vang như sấm nhưng lại không có cách nào lấn át. Khiến cho người nghe cảm thấy trong lòng mình như có tiếng sấm nổ vang, hết thày pháp thuật tiên quyết khác nếu ngâm lên vào lúc này sẽ bị cất đứt.
Hai người vừa thi pháp, thiên địa nguyên khí bất đầu bạo phát, phạm vi ba trăm dặm dưới đám chim lửa đang bay đã hóa thành thế giới lửa.
Dưới tiếng ngâm xướng trầm thấp, vạn vật bất đầu run rầy, bất đầu dần dần vỡ nát.
Đây bất quá chỉ là đòn bạo phát của hai người, để thăm dò mà thôi. Bất kể là chim lửa hay ngâm xướng cũng chỉ là thử phàn ứng của Dư Tắc Thành.
Hơn nữa giữa hai người bọn họ còn có ba phần đề phòng lẫn nhau. Phải biết rằng bọn họ vốn là kè thù. ai mà biết được Dư Tắc Thành có phải là trợ thủ của người kia hay không.
Dư Tắc Thành lấc đầu:
- Như vậy không được...
Trong lúc hắn nói mấy từ này, kiếm quang lóe sáng. Lần này Dư Tắc Thành sử dụng Kiếm Ý Hư Vô, có nguồn gốc từ Tuyệt Đối Linh Độ. Trong thời gian một năm sống nhàn nhã. Dư Tắc Thành đã dần dần lãnh ngộ Kiếm Ý Hư Vô, khiến cho nó hùng mạnh hơn trước rất nhiều lần.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã hoàn toàn lãnh ngộ Kiếm Ý Hư Vô, hư vô vốn có nguồn gốc từ tĩnh lặng, là tĩnh lặng vô cực, là nền tàng cơ bàn nhất, đơn giản nhất tạo nên vạn vật. Có thể làm cho hết thày mất đi lực lượng, roi vào trạng thái tĩnh lặng đến cực hạn.
Nền tàng nguyên thủy như vậy, Dư Tắc Thành đã giở xem rất nhiều điển tịch, phát hiện vào thời Tiên Tần gọi vật chất này là nguyên tử, và lại còn ghi lại rằng nguyên tử này luôn luôn vận động. Nhưng nếu chúng dần dần trở nên tĩnh lặng, sẽ tạo ra một hiện tượng khác thường với vật phẩm ấy, chính là lạnh giá.
Nhiệt độ càng lạnh, đơn vị cơ sỡ nhất, nguyên thủy nhất là nguyên tử càng tĩnh lặng. Mà
Kiếm Ý Hư Vô chính là kiếm ý khống chế trực tiếp lực lượng, khiến cho nguyên tử tĩnh lặng, làm cho vạn vật roi vào trạng thái kỳ dị này, đưa chúng trở về với hư vô. - .
Cho nên Dư Tắc Thành đã tu luyện Kiếm Ý Hư Vô này tới một đinh cao mới. Thật ra hiện tại, Kiếm Ý Hư Vô của Dư Tắc Thành đã có được ba thành diệu dụng của pháp tấc Thiên Đạo Hư Vô trong ba ngàn Đại Đạo. Nhưng chỉ là ba thành mà thôi, bời vì nguồn gốc của pháp tấc Thiên Đạo Hư Vô của Dư Tắc Thành là lực lượng Băng Tuyết, chứ không phải từ lực Hư Vô thuần túy.
Trận chiến này, Dư Tắc Thành chỉ sử dụng ba phần Kiếm Ý Hư Vô, bất quá ba phần kiếm ý này cũng đã đù sánh ngang với mười phần Kiếm Ý Hư Vô mà Dư Tắc Thành đã sử dụng trong trận chiến năm xưa với Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã.
Lần này Dư Tắc Thành sử dụng phi kiếm cửu giai Sát Ng Quang Hoa để phóng xuất Kiếm Ý Hư Vô. Phi kiếm này vừa khéo thích hợp với Kiếm Ý Hư Vô, cũng không có kiếm ý nào thích hợp với nó hơn nữa.
Sát Ng Quang Hoa có được thần thông làm thời gian tạm dừng, phối hợp Kiếm Ý Hư Vô này, cả hai cùng xuất có thể làm cho vạn vật trở nên hư vô, thậm chí ngay cả thời gian, không gian cũng có thê hóa hư vô.
Chỉ trong thoáng chốc, vạn vật như bị một luồng bạch quang bao phủ. Bạch quang này đi tới đâu. hết thày vạn vật dần dần trở nên tĩnh lặng, nháy mất ngưng trệ.
Bất kể là đám chim lửa đang bay tới hay thanh âm ngâm xướng trầm thấp, thậm chí đám người quan chiến bên ngoài cũng có thể phát hiện ra thế giới này đang roi vào tĩnh lặng.
Trạng thái tĩnh lặng này vô cùng đáng sợ, bất cứ thứ gì roi vào trạng thái này chỉ có một kết cục, chính là hóa hư vô.
Nháy mất tên Nguyên Anh Chân Quân điều khiển chim lửa rống to, trên người bạo phát ngọn lửa vô biên.
Nhờ ngọn lửa bạo phát, y hóa giải được bạch quang bao trùm quanh người, nháy mất rời khôi giác đấu trường này.
Tên Nguyên Anh Chân Quân còn lại không được may mắn như vậy, chỉ trong thoáng chốc, toàn thân y bất động, miệng vẫn còn hơi hé mờ ngâm xướng. Vẻ mật y tô ra không cam lòng, bời vì y còn bí pháp, pháp bảo chưa kịp giở ra, nhưng hết thày đã muộn màng, không còn cơ hội nữa.
Rắc!
Một thanh âm tan vỡ vang lên, tất cả những gì trong phạm vi của bạch quang này, bất kể là chim lửa hay tên Nguyên Anh Chân Quân kia, hay thế siới ào ảnh. tất cả đều vỡ nát, hóa thành hư vô.
Nháy mất trận chiến chấm dứt, một chết một đào tẩu, chỉ còn mình Dư Tắc Thành đứng giữa giác đấu trường đầy ngạo nghễ.
Trận chiến kết thúc, mọi người ồ lên như ong vỡ tổ.
Dư Tắc Thành đứng giữa giác đấu trường, nhìn xung quanh một vòng, lớn tiếng hôi:
- Còn ai nữa. lên đi?
Hắn hoàn toàn vi phạm quy tấc giác đấu trường, lại tiếp tục khiêu chiến, muốn đánh trận tiếp theo.
Thế giới ào ánh vừa bị Kiếm Ý Hư Vô của Dư Tắc Thành phá hủy dần dần khôi phục lại, Vân Hài Thanh Minh tông cũng có chút bàn lãnh. Bất quá lần này khôi phục lại thành một thế giới có ào cảnh bình đài, mật đất lát bằng gạch đõ, đơn giản sạch sẽ. Ào cảnh như vậy là hùng mạnh nhất, khó phá hỏng nhất, cũng hết sức dễ dàng sửa chữa.
Phía trước chỗ Dư Tắc Thành đang đứng đột nhiên xuất hiện quỷ khí dày đặc, sau đó trước mật hắn xuất hiện một cái đầu quỷ rất lớn, phất phơ theo gió.
Đầu quỷ nói với Dư Tắc Thành:
- Ta ngừi được trên người ngươi có mùi vị của thế giới chúng ta. còn có lời nguyền trước khi lâm tử của các huynh đệ thế giới chúng ta. Tuy rằng đã bị người khác hóa giải, nhưng ta biết ngươi từng giết các hài tử của ta.
Dư Tắc Thành sửng sốt. quan sát kỹ, thì ra là kẻ bại trong trận chiến trước, Vạn Long Quỷ Vương của u Minh Quỷ Giới.
Năm xưa mình chưa Trúc Cơ, từng tiến vào u Minh Giới đại chiến Quỷ Vương. Đương nhiên những Quỷ Vương khi đó chỉ tương đương trình độ tu sĩ Trúc Cơ, mà Quỷ Vương trước mất đã đạt tới trình độ Nguyên Anh Chân Quân.
Thật ra tiếng Quỷ Vương chỉ là cách gọi của Nhân tộc đối với một ít Quỷ tộc hùng mạnh, còn phân chia cấp bậc cụ thể, chỉ có chúng mới biết.
Năm xưa mình giết vô số quỷ chúng ở u Minh Giới, sau bị lời nguyền trước khi chết của chúng, rốt cục sư phụ phãi dẫn mình tới Âm Tường thiền sư Chân Phật tông, rứa sạch lời nguyền. Không ngờ hôm nay lại gặp Quỷ Vương của u Minh Giới xuất hiện nơi này.
Dư Tắc Thành nhìn y:
- Bại tướng dưới tay người khác cũng dám ngông cuồng trước mật ta ư? Năm xưa ta từng giết chết vô số tên như ngươi, hôm nay giết thêm tên nữa cũng chăng sao.
Vạn Long Quỷ Vương nói:
- Trận chiến vừa rồi vì không oán không cừu cho nên không dốc hết toàn lực. Nhưng hiện tại lại khác, hãy tiếp một chiêu của ta, Vạn Quỷ Phệ Tiên!
Một tiếng rống to vang lên, nháy mất Vạn Long Quỷ Vương hóa thành một đám mây đen dày đặc xông về phía Dư Tắc Thành.
Mây đen này hoàn toàn là do vô số ma đầu ác quỷ tạo thành, từng đạo quấn quít với nhau, tên nào cũng có mật mũi hung ác dữ tợn. Đôi mất chúng lộ hung quang, xông về phía Dư Tắc Thành.
Hàng ngàn hàng vạn ác quỷ bay tới, bóng quỷ che rợp trời, tiếng quỳ thét gào sắc nhọn chói tai. Lần này khác với lần trước, thân hình ác quỷ như thật như ào, dường như có một nửa tồn tại ở đây, nửa còn lại ẩn nấp bên trong không gian thứ nguyên. Chúng bay tới mang theo mùi thây thối vô cùng tanh tười, độc cực kỳ, ngay cả Dư Tắc Thành ngừi phải cũng có cảm giác chân nguyên bất ổn.
Dư Tắc Thành xuất ra một kiếm. Kiếm Ý Hư Vô lại xuất ra. Nháy mất bạch quang khuếch tán. trài rộng toàn bộ thế giới, nhưng trong bạch quang lần này, tuy rằng ác quỷ hóa thành hư vô, nhưng lại ngung tụ rất nhanh, khôi phục trở lại nguyên hình.
Sau khi ác quỷ khôi phục lại, há miệng thật to gào thét:
- Vạn ác chỉ quỷ, một âm một dương, hư vô tái sinh, trăm kiếp bất diệt. Ha ha ha...
Tất cả ác quỷ cùng nhau gào thét, hình thành một tràng tiếng gầm rất lớn vang vọng bốn phía.
Dư Tắc Thành lấc đầu:
- Không cần kêu khóc, một kiếm mà thôi.
Kiếm quang lại lóe lên, lần này Dư Tắc Thành đổi phi kiếm, sử dụng phi kiếm cửu giai Thúy Mi Thiền Tấn.
Kiếm này thích hợp với Kiếm Ý Luân Hồi, biệt ly không thấy, tâm đoạn tuyệt, chỉ vì đã tiến nhập luân hồi.
Kiếm Ý Luân Hồi vừa xuất hiện, đám ác quỷ này tuy rằng được xung trăm kiếp bất diệt, không có cách nào tiêu diệt chúng, nhưng Kiếm Ý Luân Hồi lại là khắc tinh của chúng.
Kiếm ý qua đi, âm thầm lặng lẽ, một tươi một khô, vạn tươi vạn khô, thiên địa luân hồi.
Nháy mất vạn quỷ ngưng trệ, giữa đám quỷ xuất hiện một điểm sáng. Điểm sáng này vô cùng nhô bé, nhưng bất đầu chậm rãi khuếch tán. Hàng ngàn hàng vạn ác quỷ ở trung tâm bất đầu nố tung, hóa thành từng đạo khói trắng bay lên, tạo thành từng sương mật người, ai nấy nỡ một nụ cười tươi tinh, dường như tô vẻ vui mừng vì vừa được giải thoát.
Kiếm Ý Luân Hồi đối phó với ác quỷ này quà thật khắc chế vạn phần, khiến cho bọn chúng phải quay về lục đạo luân hồi, hoàn toàn biến mất.
Một kiếm mà thôi, Vạn Long Quỷ Vương vẫn chưa xuất hiện, y đang trốn giữa vạn quỷ, chuẩn bị phát ra một đòn mạnh nhất. Thế nhưng chưa kịp phát ra đã tan thành mây khói, triệt để luân hồi.
Dư Tắc Thành thu kiếm trở về, thở ra một hơi thật dài, sau đó lại nhìn xung quanh, ra ý hôi có ai lên nữa.
Thật ra ánh mất Dư Tắc Thành xuyên ra ngoài giác đấu trường, nhìn ra thế giới bên ngoài. Sau hai trận chiến vừa qua, thế giới Thiên Lại này càng có nhiều ánh mất chú ý tới hắn hơn. Những ánh mất này có ở ngoài tinh vực, có nấp trong không gian thứ nguyên khác.
Hơn nữa sau hai trận chiến vừa qua, Dư Tắc Thành có cám giác dường như mình và tinh vực Thiên Lại này có một mối liên hệ thần bí. Mình càng tó ra kiên cường, cuồng ngạo, thiên địa nơi này dường như càng thừa nhận mình hơn. dần dần một loại lực lượng khó hiêu rót vào trong cơ thể Dư Tắc Thành ngày càng mạnh mẽ.
Rút kiếm nhìn quanh, ngạo thị thiên hạ.
Lúc này chợt có một giọng nói vang lên:
- Giỏi, kiếm ý thật là hùng mạnh, đề ta lên gặp gỡ ngươi. Nghe nói đệ tử Hiên Viên kiếm phái ở thế giới Thương Khung được xung là Kiếm Phong tử, để ta gặp gỡ Vô Thượng Kiếm Ý của ngưoi một phen.
Lời này kiên định vô cùng, vừa dứt, một Chân Nhất Thần Quân chậm rãi bay vào giữa giác đấu trường.
Y vừa bay tới, một luồng kiếm ý vô hình phóng xuất ra, uy áp đè về phía Dư Tắc Thành.
Người nọ đầu đội kim quán, thân khoác Kim Cương Nghê Khài Giáp, ngoài khoác Tử Hồng chiến bảo, toát ra khí thế hùng dũng mạnh mẽ.
Y cũng tinh thông kiếm ý, tay cầm một thanh phi kiếm cửu giai. Trên trường kiếm toát ra hào quang hai màu xanh đõ, kiếm ý ngút trời. Hai loại kiếm ý sắc bén, mang tính xung khắc như vậy không ngờ có thể dung hợp với nhau làm một.
Dư Tắc Thành nhìn địch nhân vừa tới, rốt cục cường địch đã xuất hiện, có thể đánh một trận đã tay rồi.
Hai loại kiếm ý phóng vút lên cao, người nọ nhìn Dư Tắc Thành khẽ gật đầu:
- Ta là Ma Thập Thần Quân ở Phù Không sơn, Lão Quân động, Bồng Lai Vực Ngoại, thấy Vô Thượng Kiếm Ý của Diệt Độ Chân Quân cho nên muốn thử một lần, kính xin chỉ giáo.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, ta là Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành của Hiên Viên kiếm phái, thế giới Thương Khung, xin chỉ giáo.
Người này đáng để mình xưng tên báo họ, có thể là địch một trận chiến.
Hai loại kiếm ý của đối phương hoàn toàn dung hợp, Dư Tắc Thành điều khiển kiếm ý có thể sử dụng cùng lúc bốn loại kiếm ý, nhưng không thể dung hợp thành một sử dụng được như Ma Thập Thần Quân, mà phải điều khiến đồng thời bốn thanh phi kiếm, luân phiên sử dụng bốn loại kiếm ý. Thật sự là thiên hạ anh hùng vô số, thì ra kiếm ý còn có thể sử dụng như vậy.
Kiếm ý của đối phương là hai loại kiếm ý hợp nhất, thứ nhất là pháp tấc Thiên Đạo Phong
Lợi Xuyên Thứ. dùng làm lưỡi kiếm, thứ hai là pháp tấc Thiên Đạo Bài Xích Thiết Cát, dùng làm mũi kiếm. Hai loại pháp tấc Thiên Đạo này dung hợp lại với nhau, một là lưỡi, một là mũi kiếm, hóa thành một loại kiếm Thiên Đạo, quà nhiên độc đáo hơn người.