Một trong hai người này hết sức bình thường, ngũ quan không có gì đặc biệt, bất quá là trán y cao hơn người bình thường một chút, cũng rộng hơn một chút. Da y có màu nâu nhạt, cả sương mặt nhìn qua như được điêu khắc từ đá mà thành, hoàn toàn không có cảm giác da thịt mềm mại. Mà những nếp nhăn nổi lên trên trán y cũng giống như được điêu khắc trên mặt đá.
Đây là Vạn Thương Thần Quân thuộc thế giới Duy Nhạc nơi Vực Ngoại, danh tính là Khâu Kiềm, sở trường triệu hồi vạn thú. Có người từng thấy y triệu tập qua bảy Chân Long trợ chiến với mình.
Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng:
"Kỳ lạ thật, mình chưa từng gặp qua người này, vì sao y lại tỏ ra thù hận mình như vậy?"
Câu hỏi này rất lâu hắn vẫn không tìm được đáp án.
Người thứ hai vừa nghe tên. Dư Tắc Thành lập tức biết nàng là ai.
Nàng là Đạm Ngôn Chân Quân của Bất Ngôn tông, nữ tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân. Toàn thân bảo trắng, tay áo, đuôi áo có những tua vài màu lục, mày dài xếch lên, hai mất sắc bén như dao, mũi móng như dao, đôi môi cũng móng manh như lưỡi kiếm.
Ngũ quan trên mặt của nàng chẳng khác nào đao kiếm khắc họa, tuy rằng diễm lệ thanh lịch, nhưng khí thế vô cùng sắc bén, quả thật giống như một thanh bảo kiếm xinh đẹp ra khỏi võ, khiến cho người ta không nhịn được muốn ngắm thật lâu.
Mái tóc dài của nàng tung bay phất phới, da trắng chẳng khác áo bảo, dáng vẻ hết sức trang nghiêm thanh lịch.
Nàng là Đường chủ Hi Thanh đường của Bất Ngôn tông, tu luyện Đại Âm Hi Thanh. Đại Tượng Vô Hình quyết của Bất Ngôn tông. Lần đại hội Thiên Lại này vô cùng trọng đại, Bất Ngôn tông không thể nào không phái người tới đây theo dõi, thu hoạch tin tức mang về, cho nên Đạm Ngôn Chân Quân mới tới nơi này.
Quả thật nàng có thù oán với Dư Tắc Thành, sư phụ của nàng chính là cấm Ngôn Thần Quân của Bất Ngôn tông, cũng chính là Lục Cực Thần Quân của Vô Hình Ám Ma tông. Lão vì ba món Tiên Thiên Linh Bảo giả do Dư Tắc Thành dùng Thần Quang Thạch phân ra, cuối cùng độ kiếp thất bại, không thể phi thăng.
Trước nay Dư Tắc Thành vẫn chú ý tới chuyện này, giấy không thể nào gói được lửa, xem ra đối phương đã biết, cho nên tỏ ra hết sức căm hận mình.
Đối với Đạm Ngôn Chân Quân. Dư Tắc Thành không khỏi cúi đầu. Tuy rằng đối phương căm thù mình, tìm tới mình, nhưng phần sai trong chuyện này thuộc về mình, không nên để ý tới nàng là hơn.
Trong lúc này, bên kia bàn tán sôi nổi, cuối cùng Ngạn Hoa Thần Quân gia nhập vào tiểu đội của Thiên Cơ Thần Quân, bổ sung thực lực đã mất.
Thiên Cơ Thần Quân muốn thăm dò Di tích Tiên Tần này, bọn họ vừa động, những người khác cũng muốn hành động. Băng Tâm Chân Quân cũng muốn vào Di tích Tiên Tần, tới sở nghiên cứu Tiên Binh.
Trong lúc này, thình lình trên quảng trường có bạch quang lóe lên, đây là dấu hiệu báo sắp có người mới tới.
Nháy mắt có hai người xuất hiện, sau khi bọn họ xuất hiện, tất cả Chân Nhất Thần Quân có mặt tại đây đều giật mình kinh hãi, ai nấy tỏ ra hết sức đề phòng.
Băng Tâm Chân Quân không khỏi tỏ ra kinh ngạc:
- Không thể nào... vì sao Nhị Đại Ma Tôn này cũng tới đây...
Hai người này y phục xốc xếch, xem ra vừa đại chiến liên tục, sau đó lại có thêm một người nữa xuất hiện.
Người này vừa xuất hiện, không ít Chân Nhất Thần Quân lộ vẻ hết sức vui mừng, lập tức có người lên tiếng nói:
- Bái kiến Tô Tam Thái Chân Nhân.
Những lời thi lễ vang lên liên tiếp, có thể thấy rằng người này có được uy vọng cực cao.
Một trong hai người tới trước quát lớn:
- Tô Tam Thái, lão quái vật ngươi giằng co với Tam Đại Ma Tôn chúng ta trong hư không suốt một năm trời, rốt cục cũng để hai người chúng ta tới được nơi này.
Người nọ bình tĩnh đáp:
- Tối thiểu ta cũng đã ngăn cản được Lịch Trần Ma Tôn.
Người này không nóng không lạnh, giọng nói hòa hoãn.
Lão đội cao quan, thân khoác áo bảo rộng thùng thình, lộ vẻ vô cùng ung dung tiêu sái, đạo cốt tiên phong, đạo pháp thiên thành.
Ngũ quan vô cùng tuấn tú, hai mắt như kiếm, hàn quang lấp lóe. Da thịt trắng như ngọc bạch, chắp tay sau lưng ngạo nghễ đứng đó. Khiến cho người ta không thể nào quên là đôi mày dài màu bạch kim của lão, trắng tới nỗi chỉ cần liếc mất nhìn qua trọn đời khó có thể quên.
Lão đứng yên ở đó, không động mà uy, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân lộ ra khí độ uy nghiêm. kinh sợ lòng người, lại tô vẻ vô cùng ung dung tiêu sái. Đây là khí chất cao quý kiêu ngạo có sẵn từ lúc sinh ra, khiến cho người ta không khỏi đem lòng ngưỡng mộ.
Nhìn đôi mày dài cùng với khí thế ung dung ấy, Dư Tắc Thành đã biết lão là ai: Tô Tam Thái Thần Quân. Thái Thượng trưởng lão của Thái Thượng Đạo Chân tông thuộc hàng ngũ thượng môn.
Người này cùng Hồng Phát lão tổ, Băng Tuyết lão tổ, Vô Tâm Đại trường lão của Tâm Ma tông, Khô Trúc lão nhân nối danh thiên hạ. chính là nhân vật cùng thời với Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương, là một trong những cao thủ đỉnh phong của Tu Tiên Giới đương thời.
Nghe đồn rằng lão có được Thái Thượng Nguyên Hóa Thiên, Thái Thượng Chân Như Thiên trong Thái Thượng Hoàng Cực vấn Tâm kinh, một trong Thập Đại Tiên Điển.
Lão sáng chế ra ba môn tuyệt học Thái Thượng Yên Diệt Động Hỗn Đại Thủ Ấn, Thái Thượng Thiên Tru Quy Tông Kiếm, Thái Thượng Luận Đạo Tam Giới Thập Hoang Diệt Tội Đại Châm Ngôn, giúp cho Thái Thượng Đạo Chân tông trở thành thượng môn, chiếm vị trí một trong mười thượng môn đứng đầu Tu Tiên Giới suốt sáu ngàn năm qua.
Đại hội Thiên Lại này vừa bắt đầu, một mình lão ngăn chặn Tam Đại Ma Tôn, khổ đấu trong hư không suốt một năm trời, cuối cùng bức bách Lịch Trần Ma Tôn phải rời khỏi, quả thật là Cường giả vô thượng.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man. Nhị Đại Ma Tôn không ngừng khiêu khích Tô Tam Thái Thần Quân, xem ra dường như trong cung điện này không thể động võ. Tô Tam Thái Thần Quân không nói nửa lời, chỉ mặc cho Nhị Đại Ma Tôn kia ba hoa không ngớt.
Nhị Đại Ma Tôn này nói không ngớt miệng, giống như hai diễn viên hài, đối đáp châm chọc Tô Tam Thái, buồn cười tới cực điểm, khiến cho Dư Tắc Thành nghe thấy không nhịn được phải mỉm cười.
Đột nhiên Dư Tắc Thành cau mày:
"Không đúng, chuyện này không đúng, hai lão này là Ma tôn, tuy rằng mình không biết lai lịch rõ ràng của họ, nhưng theo như thái độ sợ hãi của mọi người với họ, chắc chắn bọn họ không phải kẻ tầm thường. Nhưng không hiểu sao bọn họ lại làm như vậy, họ đang cố gắng lấy lòng ai, vì sao vậy?"
Bất giác Dư Tắc Thành liên hệ thông đạo rời khỏi kia với Nhị Đại Ma Tôn này, lại thêm thái độ khó hiểu của Thiên Long tôn giả trước đây lại xuất hiện trong tâm trí Dư Tắc Thành, dường như có một tầng cửa sổ bằng giấy mỏng vừa phá vỡ...
Trong khoảnh khắc này, trong những thông đạo kia lại có một tiểu đội trở ra. Tiểu đội này có chừng bày người, xem như tập hợp nhân thủ nhiều nhất. Mà người đi đầu, Dư Tắc Thành nhận ra, lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Người nọ là một thiếu niên áo trắng bảo trắng, thiếu niên anh tuấn tiêu sái, chính là Khô Trúc lão nhân mà Dư Tắc Thành đã gặp ở Tây Cực Lôi Âm tự.
Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận, quả thật là lão, nhưng không biết vì sao tiêu ký đặc thù của lão là Tà Nhật Hữu Nguyệt Tinh Châu Quan trên đầu, Loan Nguyệt Ngọc Bội đeo trên vai hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ có một chiếc pháp y màu trắng hết sức bình thường.
Khô Trúc lão nhân vừa hiện thân. Nhị Đại Ma Tôn không nhiều lời nữa, cùng Tô Tam Thái Thần Quân nhìn về phía Khô Trúc lão nhân.
Một Ma Tôn trong đó nói:
- Khô Trúc đó ư, lão cũng tới đây sao, thật khó mà tin được, vì sao lão lại tới nơi này?
Khô Trúc lão nhân cười nói:
- Chỉ cho Ngạo Thương Ma Tôn ngươi tới đây, còn Khô Trúc ta không tới được ư, quy củ này do ai định ra vậy?
Sau đó lão lại nhìn sang Tô Tam Thái:
- Tam Thái huynh, dạo này huynh thế nào, chúng ta đã hai ngàn năm không gặp.
Tô Tam Thái cau mày nói:
- Khô Trúc huynh, không cần thử ta. Ba mươi năm trước tại Hiên Viên đài, chúng ta chia tay chẳng lấy gì làm vui vẻ, nhưng ta không tới nỗi lấy đó ghi hận trong lòng.
Khô Trúc lão nhân chỉ khẽ mỉm cười mà không đáp.
Nhị Đại Ma Tôn khẽ liếc nhìn nhau, trong lúc hai người kia đang nói chuyện, bọn họ lặng lẽ tiến vào trong một thông đạo.
Băng Tâm Chân Quân nói:
- Chúng ta cũng xuất phát đi, thử vận may một lần.
Dứt lời, nàng dẫn theo ba người Dư Tắc Thành đi về phía các thông đạo.
Bốn người đi thẳng tới, phương hướng đúng ngay thông đạo mà bọn Khô Trúc lão nhân vừa đi ra. Dư Tắc Thành đi gần tới Khô Trúc lão nhân, đúng lý ra hai bên nhìn thấy, hẳn phải cất tiếng chào hỏi.
Trong khoảnh khắc hai người đối mặt với nhau. Dư Tắc Thành nhìn thấy rõ mặt Khô Trúc lão nhân, chợt có cảm giác hết sức kỳ quái. Dường như Khô Trúc lão nhân muốn nói gì đó với mình, thế nhưng mình lại không thể nghe được gì cả.
Không biết vì sao Khô Trúc lão nhân mang lại cảm giác hết sức khó hiểu cho Dư Tắc Thành, dường như lão đã thay đổi, trở thành một người hoàn toàn khác.
Dư Tắc Thành khẽ nhướng mày, tới trước mặt Khô Trúc lão nhân bèn thi lễ:
- Bái kiến Khô Trúc tiền bối.
Khô Trúc lão nhân nhìn Dư Tắc Thành, giọng lão vô cùng cao ngạo:
- Ngươi là ai?
Dư Tắc Thành sững sờ, lão không nhận ra mình sao? Mình đã đánh một trận cùng phân thân của lão, vì sao lão lại không nhận ra mình, có chuyện gì vậy?
Dư Tắc Thành vẫn tỏ ra khách sáo nói:
- Vãn bối Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành của Hiên Viên kiếm phái, lần trước từng gặp qua tiền bối ở Lôi Âm tự.
Khô Trúc lão nhân nói:
- Lôi Âm tự ư, phân thân gì chứ, ta làm gì có phân thân, không nên nói nhăng nói...
Chữ "càn" còn chưa ra khỏi miệng, thình lình một người đứng sau lưng Khô Trúc lão nhân hừ lạnh một tiếng, Khô Trúc lão nhân lập tức im bật, không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu cao ngạo vô cùng, liếc nhìn Dư Tắc Thành tô vẻ hết sức khinh thường.
Dư Tắc Thành bèn quan sát người vừa lên tiếng hừ lạnh, cũng là một người bình thường đến cực độ, nhưng cũng khiến cho hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc. Chẳng hiểu hôm nay làm sao, vì sao lại gặp nhiều người có cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng mình lại không nhớ ra người nào?
Tuy rằng sắc mặt Khô Trúc lão nhân tỏ ra vô cùng ngạo mạn. nhưng Dư Tắc Thành lại phát hiện ánh mất lão dường như đang muốn nói gì đó, muốn biểu lộ ý gì đó với mình.
"Có chuyện gì vậy, vì sao Khô Trúc lão nhân lại trở nên như vậy, lúc trước lão còn nói với mình, vài năm sau sẽ tới tìm mình. Lúc ấy lão tỏ ra cao hứng vô cùng, còn nói rốt cục đã tìm được tu sĩ có được Phá Diệt Chung Cực Kích, thế nhưng lần này gặp mặt, lão lại hoàn toàn quên bẵng mình..
Bất quá dáng vẻ Khô Trúc lão nhân này có thế nào đi nữa cũng không phải là chuyện mà Dư Tắc Thành quan tâm. Chuyện không liên quan tới mình, tốt nhất là gạt sang bên cho thoải mái đầu óc. Hiện tại chuyện mình cần làm là đi tới nơi gọi là sở nghiên cứu Tiên Binh gì đó, tìm kiếm Tiên Thể Chiến Thân.
Dư Tắc Thành theo Băng Tâm Chân Quân tiến vào trong một ngàn lẻ một trong thông đạo. Trước khi tiến vào, Băng Tâm Chân Quân cố ý quan sát những thông đạo này, cuối cùng làm như chọn đại một thông đạo.
Dư Tắc Thành biết thật ra nàng làm như vậy chỉ là ngụy trang, tọa độ Thời Không của sờ nghiên cứu Tiên Binh. Băng Tâm Chân Quân đã nhớ kỹ trong lòng, hiện tại nàng chỉ đang già vờ già vịt.
Sau khi tiến vào thông đạo Thời Không, thiên địa biến hóa, không gian biến thành thông đạo dài vô tận hình xoắn ốc. Mọi người theo thông đạo vô tận này tiến về phía trước, bay khoảng chừng một khắc như vậy, không gian phía trước biến hóa, trở nên phiêu hốt bất định, xuất hiện mười điểm sáng, chính là mười không gian, chờ đợi mọi người lựa chọn.
Trên mười điểm sáng ấy đều có văn tự mơ hồ, biểu hiện tọa độ của Thời Không. Băng Tâm Chân Quân lấy la bàn ra bắt đầu tính toán suy diễn, cuối cùng có được một kết quả.
Nàng lập tức chọn một trong mười điểm sáng ấy tiến vào. Sau khi tiến vào cũng là một thông đạo Thời Không, mọi người tiếp tục phi hành không ngừng. Sau một khắc nữa lại gặp mười điểm sáng, lại phải lựa chọn, lại vào một trong mười thông đạo Thời Không ấy tiếp tục phi hành, lại gặp mười điểm sáng, lại lựa chọn.
Cuối cùng không gian biến hóa, bốn người lọt vào một thế giới.
Tổng cộng ba lần chọn thông đạo, mỗi lần mười thông đạo, nhân lên là một ngàn không gian. Đây bất quá chỉ là một trong một ngàn không gian ấy mà thôi.
ở cung điện kia có một ngàn lẻ một thông đạo, trừ ra một thông đạo dẫn ra ngoài, những thông đạo khác cũng giống như thông đạo mọi người vừa vào, nói cách khác nơi này có tổng cộng một trăm vạn không gian cho mọi người lựa chọn.
Trong trăm vạn không gian này, có một nửa là cạm bẫy chết người, có đi không về.
Bốn mươi chín phần trăm trong đó có các loại cơ quan cấm chế, con rối Tiên Tần bảo vệ. Chỉ còn một phần trăm mới là các loại không gian quan trọng của Tiên Tần đế quốc, mới có thể lấy được bảo vật từ trong đó. Cho nên chuyện hiểu biết tọa độ Thời Không này là vô cùng quan trọng.
Băng Tâm Chân Quân biết được tọa độ Thời Không của sở nghiên cứu Tiên Binh, cho nên mới có thể tới đây an toàn.
Bốn người vừa tới thế giới không gian này, lập tức xuất hiện trong một truyền tống trận. Quét mất nhìn quanh toàn là vách tường bằng sắt thép.
Thật ra nơi này không hẳn là một thế giới, mà là một tinh thuyền khổng lồ, khiến cho người ta có cảm giác như mình đang ở trong một phi xa.
Bất quá tinh thuyền này quá lớn. từ sàn đến trần cao chừng ba mươi trượng, truyền tống trận dưới chân chiếm chừng mấy mẫu.
Cho nên mọi người mới có cảm giác như ở trong tinh thuyền, chính vì xung quanh hết thảy là một khối liền lạc, là do sất thép luyện chế mà thành. Vô số hào quang từ bảo thạch gắn trên mái chiếu xuống, khiến cho nơi này sáng như ban ngày.
Băng Tâm Chân Quân quan sát nơi này, nói:
- Hơn bảy trăm ba mươi năm qua, rốt cục ta mới có thể trở lại nơi này. Sư huynh, muội tới tìm huynh đây, Băng nhi của huynh đã trở lại.
- Nhớ lại lúc ấy tường chừng như mới hôm qua, khi ấy ta mới vừa thăng tiến Nguyên Anh kỳ, sư huynh dẫn theo ta tới đây. Trong lúc vô tình, tiểu đội chúng ta lọt vào nơi này, rốt cục tiểu đội sáu người chỉ còn lại mình ta sống sót rời khỏi.
Băng Tâm Chân Quân dẫn mọi người cẩn thận tiến về phía trước, tới một vách sất:
- Vốn trước kia nơi này là một cửa sắt, bị sư huynh đánh tan, hiện tại đã sửa chữa lại hoàn hào như ban đầu.
Dứt lời, Băng Tâm Chân Quân chuẩn bị thi pháp đánh tan cửa sắt này. Theo động tác thi pháp của nàng, Dư Tắc Thành cảm nhận được rất rõ ràng, có vô số cảm ứng đang tập trung vào mọi người.
Đồng thời có một giọng nói vang lên:
- Cảnh cáo, cảnh cáo, phát hiện năng lượng nguy hiểm không xác định, xin kẻ xâm nhập báo rõ thân phận, bằng không sẽ bị công kích, tự chuốc lấy hậu quà.
Giọng nói này khiến cho Dư Tắc Thành nhớ tới hai lần mình vào Di tích Tiên Tần, hắn bèn kéo Băng Tâm Chân Quân lại, ngăn cản nàng thi pháp:
- Chờ một chút, để ta xem thử.
Dư Tắc Thành tới tìm tòi trên vách sất. rốt cục phát hiện trên đó có một đồ án Bát Quái Cửu Cung, vuông vức chừng năm tấc, trong đó có một viên hồng bảo thạch hình con mắt lấp lóe sáng ngời.
Dư Tắc Thành nghiên cứu viên hồng bảo thạch này, cảm thấy dường như nó dùng để quan sát. Dư Tắc Thành bèn đưa sát mất phải của mình vào bảo thạch, lập tức một đạo hồng quang từ bảo thạch sinh ra, đào qua một lượt trước mắt Dư Tắc Thành.
Hồng quang kia không hề tỏ ra uy hiếp, Dư Tắc Thành không cử động, đợi nó quét qua mất mình.
Hồng quang quét xong, lập tức giọng nói khi nãy vang lên:
- Phát hiện Trần Tinh Nam Tước, cấp mười bảy Tiên Tần, xác định linh hồn, quyền hạn của ngài có thể tiến vào sở nghiên cứu Ngũ Binh.
Lúc này vách sắt kia chợt vách lên một tiếng kịch giòn tan, nháy mắt hé mờ, hóa thành một cánh cửa mờ rộng, một thông đạo hiện ra trước mặt mọi người.
Dư Tắc Thành tiến vào cửa này, chỉ thấy thông đạo phía trước tỏa ra thành ba mươi mấy thông đạo khác, không biết cuối những thông đạo này là địa phương nào.
Dư Tắc Thành trực tiếp truy vấn:
- Những thông đạo này dẫn đi đâu vậy? Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Giọng nói kia đáp lại:
- Đây là sờ nghiên cứu Ngũ Binh, dẫn tới năm sờ nghiên cứu Tiên Binh. Ma Thân. Yêu Thể, Phật Tâm, Quỷ Giáp.
Trong khi những lời này vang lên, trước mất Dư Tắc Thành xuất hiện một hình ánh mô phỏng, trên đó thể hiện đầy đủ những thông đạo kia hết sức rõ ràng. Những thông đạo này dẫn tới năm sở nghiên cứu. chứ không chỉ mỗi mình sở nghiên cứu Tiên Binh.
Giọng nói kia lại vang lên:
- Lần truyền tống này, ngài chỉ có thời gian là một canh giờ, xin ngài lựa chọn cho cẩn thận, chỉ có thể chọn ra một trong năm sờ nghiên cứu. Sau một canh giờ, ngài sẽ bị truyền tống trở về cung điện trước khi tới đây.
Dư Tắc Thành nhìn qua Băng Tâm Chân Quân như muốn hỏi, Băng Tâm Chân Quân gật gật đầu:
- Lần trước cũng là như vậy, chúng ta chỉ có thời gian một canh giờ, sau một canh giờ bị truyền tống ra ngoài, từ đâu tới thì quay về đó. Lần này chúng ta từ cung điện kia tới đây, sẽ bị truyền tống trở về nơi đó.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. rốt cục thứ nào tốt hơn trong năm thứ Tiên Binh. Ma Thân. Yêu Thể, Phật Tâm, Quỷ Giáp?
Nháy mắt trên hình ánh kia xuất hiện văn tự giới thiệu:
- Tiên Binh, còn được gọi là Tiên Thể Chiến Thân, lấy pháp thể Tiên Nhân làm đối tượng nghiên cứu. sau đó tự mình tế luyện, biến thân thể của mình thành binh khí chiến đấu siêu cấp.
Đồng thời trên đó còn hiện ra kết cấu kề ngoài của sở nghiên cứu Tiên Binh, tiên khí phất phơ, trông chẳng khác gì tiên cảnh.
- Ma Thân, còn được gọi là Vạn Ma Chí Tôn, lấy nguyên thân của một trăm lẻ tám Ma Thần làm đối tượng nghiên cứu. tiến hành dùng ma khí xâm nhập, đạt được Ma Thân vĩnh hằng bất diệt, trở thành Ma Tôn.
Sờ nghiên cứu Tiên Ma Tôn dày đặc ma khí. vạn vật hóa ma. vô cùng đáng sợ.
Ma Tôn ư, có liên quan tới Nhị Đại Ma Tôn bên ngoài không...?
- Yêu Thể, còn được gọi là Thượng cổ Yêu Thể, lấy yêu ma thượng cổ làm đối tượng nghiên cứu. tiến hành cài tạo huyết mạch, có thể đạt được pháp thể Thiên Yêu có thể trùng sinh.
Sở nghiên cứu Yêu thể kia nhìn qua hơi giống với Sơn Hà Đinh của Dư Tắc Thành. Phải biết rằng Yêu tộc kế thừa bằng lực Huyết Mạch, cho nên mới như vậy.
- Phật Tâm. còn gọi là Phật Quốc Nguyên Thần, lấy Phật quốc làm cơ sờ tham ngộ, tiến hành tế luyện nguyên thần, đạt được Phật Tâm Quốc Độ vĩnh hằng tối cao.
Sở nghiên cứu Phật Tâm này khí thế huy hoàng, phật âm vô hạn. từ bi vô kể, cảnh sắc an tường.
- Quỷ Giáp, còn được gọi là Quỷ Khôi Chiến Giáp, lấy Thiên Quỷ ở rất nhiều địa ngục nơi Vực Ngoại làm đối tượng nghiên cứu. tạo ra Quỷ Khôi Chiến Giáp, từ đó cầu lực lượng hùng mạnh tối cao là Quỷ Hoàng.
Sở nghiên cứu Quỷ Giáp này vừa nhìn đã thấy quỷ khí vô cùng, quỷ âm vang lên không ngớt, đáng sợ vô cùng.
Năm lựa chọn hiện ra trước mặt, Dư Tắc Thành còn chưa kịp chọn, Băng Tâm Chân Quân đã nhanh chóng tiến vào một thông đạo, chính là thông đạo dẫn tới sờ nghiên cứu Tiên Binh.
Nháy mắt bốn thông đạo còn lại đóng sầm cửa lại, chỉ còn thông đạo sở nghiên cứu Tiên Binh mà thôi, dù Dư Tắc Thành có muốn cũng không chọn được nơi khác.