Thời gian dần dần trôi qua, Dư Tắc Thành thi triển hàng chục thủ đoạn nhưng không có chút hiệu quà gì. Khí tức của Lưu Thi Vận vẫn đang dần dần yếu đi, cuối cùng hoàn toàn hóa thành hư vô, hô hấp ngưng bật, tim ngừng đập.
Cho tới giờ phút này sau cùng, Dư Tắc Thành vẫn không bỏ cuộc. Hắn còn một biện pháp cuối cùng, khép chỉ thành kiếm đâm vào huyết mạch của mình, sau đó đâm vào huyết mạch của Lưu Thi Vận. rót máu tươi của mình vào cơ thể Lưu Thi Vận.
Đây là biện pháp cuối cùng, dùng tim mình khuấy động tim Lưu Thi Vận, dùng sinh mạng của mình chống đỡ cho sinh mạng của nàng.
Đồng thời năm loại kiếm ý cùng xuất hiện, hóa thành lực Sáng Thế quay tròn xung quanh hai người. Dưới lực Sáng Thế này, hết thảy phản ứng xấu hoàn toàn tiêu tan.
Dư Tắc Thành ôm chặt lấy Lưu Thi Vận. lay lay thân hình nàng, gọi lớn:
- Tinh mau, tinh mau, đừng chết, có chuyện gì vậy... Ta van muội, tinh lại mau đi...
Rốt cục biện pháp cuối cùng cũng có hiệu quà, dần dần trái tim Lưu Thi Vận đập trở lại, bắt đầu hô hấp, nhưng nàng vẫn không tinh lại.
Dư Tắc Thành vẫn duy trì tư thế của mình, vẫn không cử động, để cho máu tiếp tục chày ra, rót vào huyết mạch Lưu Thi Vận, sau đó tuần hoàn trở về thân thể của mình. Dư Tắc Thành tiếp tục dùng nhịp đập trái tim mình đập thay cho cả hai người.
Thông qua huyết mạch Lưu Thi Vận chuyển sang cơ thể mình. Dư Tắc Thành đã biết nguyên nhân.
Cái gọi là lực Thần Uy dung hợp cài biến pháp tắc Thiên Đạo, nhận được lực lượng, uy thần vô thượng, lại là con dao hai lưỡi, không thể sử dụng quá độ, bằng không sẽ làm tổn thương bản thân mình.
Cho nên sau khi Ma Lễ Thanh sử dụng qua ba lần Kim Cương Giải, rốt cục tiêu vong. Đương nhiên trong đó có Thiên Ngoại Phi Tiên làm thương tổn, nhưng Kim Cương Giải tự làm mình tổn hại nhiều nhất, cho nên lão mới tử vong.
Lưu Thi Vận cũng là như vậy, Dư Tắc Thành đại chiến Chung Cực Thần Uy Sĩ trong ba tháng trời, Lưu Thi Vận cũng hợp thể cùng hắn. sử dụng lực Thần Uy không biết bao nhiêu lần mà kể. Sử dụng liên tục như vậy trong ba tháng, tuy rằng sau khi hợp thể, Thiên Lại Cự Nhân cũng không ngừng chữa trị, bổ sung nguyên khí cho nàng, nhưng thời gian kéo dài như vậy khó lòng chịu nổi, khiến cho nàng đi tới chỗ dầu cạn đèn tắt.
Sau vì luyện chế Hiên Viên Thần Kiếm, Dư Tắc Thành sử dụng lực lượng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, mượn lực tương lai sử dụng, mới có thể luyện thành.
Lúc ấy hai người hợp thể, Linh Cưu Dẫn Sinh quyết không ngừng tác dụng lên người Dư Tắc Thành, cũng tác dụng cả trên người Lưu Thi Vận.
Bàn thân Dư Tắc Thành sử dụng Linh Cưu Dần Sinh quyết vô số lần, tự nhiên có kháng tính, hơn nữa cuối cùng đánh nát Chung Cực Thần Uy Sĩ, bố sung lực Bản Nguyên.
Nhưng lúc ấy Lưu Thi Vận đã như ngọn đèn hết dầu, lại chưa từng tu luyện Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết để hấp thu lực Bàn Nguyên trở lại, lập tức cạn kiệt chân nguyên. Hiện tại bản nguyên, nguyên thần, lực lượng tương lai cũng bị thương tổn rất lớn.
Cho nên nàng dần dần suy kiệt, nguyên lực dần dần hao hết, sức tàn lực kiệt, nguyên thần khô héo, bản nguyên ảm đạm. cuối cùng hôn mê. Lần hôn mê này trọn đời chìm đắm. không thể thức tinh, coi như dần dần đi tới chỗ triệt để tử vong, hình thần câu diệt.
Đây là tác dụng phụ do Linh Cưu Dẫn Sinh quyết gây ra, có liên quan tới lực Bản Nguyên trong tương lai. Vì vậy tất cả pháp thuật của Dư Tắc Thành trị liệu đều không có hiệu quà.
Dần dần Dư Tắc Thành hiểu ra hết thảy chuyện này, lập tức cảm thấy lòng mình đau xót:
- Thi Vận ôi, ta van muội, xin muội đừng chết, ta van muội...
- Ông trời ôi, chỉ cần Thi Vận sống lại, cho dù phải lấy hết dương thọ của ta cho nàng cũng được. Cho dù ta chết cho Thi Vận sống lại, ta cũng vui lòng, ta xin ông...
Phi xa vẫn tiếp tục phi hành, thời gian dần dần trôi qua, Dư Tắc Thành cứ ngồi ngây người ra ôm chặt lấy Lưu Thi Vận. Nhìn nàng nhắm mất như đang ngủ say, hơi thở vô cùng yếu ớt, dần dần đi tới tử vong, nhưng hắn lại vô kế khả thi.
- Xin đừng chết, xin nàng đừng chết, cho dù phải lấy hết dương thọ của ta cho muội, chỉ cần sống một năm cũng được... :
Giờ phút này này quả thật vô cùng khó chịu, Dư Tắc Thành chưa từng trải qua nỗi đau nào lớn như lần này. Từ khi hắn biết luyện kiếm cho tới bây giờ, chưa bao giờ có cảm giác bất lực như vậy.
- Xin đừng chết, xin muội đừng chết, cho dù phải lấy hết dương thọ của ta cho muội, chỉ cần muội sống lại một ngày, nói với ta một câu cũng được...
Dư Tắc Thành không ngừng giảm yêu cầu của mình, từ một đời xuống còn một năm. xuống còn một ngày, một câu nói, nhưng có vẻ như ông trời không nghe thấy.
Rốt cục tinh không bên ngoài cửa sổ phi xa biến hóa, ánh sáng chói chang xuất hiện, đã trở về thế giới Thương Khung.
Dư Tắc Thành chấn mạnh một cái, phi xa kia vỡ tan tành. Hắn đứng sừng sững giữa Thanh Minh, dưới chân là bầu khí quyển, mình đã trở về thế giới Thương Khung.
Dư Tắc Thành nhìn xuống thấy vậy, lập tức phân rõ phương hướng, biết mình đang ở nơi nào. Dưới chân mình chính là đại lục Thương châu thuộc địa vực Thiên Nam. hắn lập tức phóng nhanh về hướng Hiên Viên kiếm phái.
- Sư phụ... sư phụ nhất định biết biện pháp giải trừ tác dụng phụ của Linh Cưu Dẫn Sinh quyết này, sư phụ nhất định có thể cứu muội, Thi Vận, muội hãy cố sắng chịu đựng...
Giờ phút này Dư Tắc Thành chỉ nghĩ tới sư phụ, khi con người ta yếu đuối, sẽ nhớ tới chỗ dựa lớn nhất của mình.
Hắn ngự kiếm bay nhanh, hóa thành kiếm quang ngút trời, thành lôi quang bay nhanh như điện chớp. Giờ phút này Dư Tắc Thành bay như một vì sao xẹt, xuyên qua Thanh Minh, xuyên qua tinh không, bay về phía trước rất nhanh.
Dọc trên đường đi, vì Dư Tắc Thành phi hành quá nhanh, một tinh thuyền khổng lồ thình lình xuất hiện trước mặt hắn. chắn ngang đường bay của hắn. dường như đang truyền âm nói gì đó.
Dư Tắc Thành không kịp nhìn, cũng không kịp nghe người trên tinh thuyền nói gì. Ầm một tiếng nổ vang, hắn đã xuyên qua tinh thuyền, vụ va chạm khiến cho tinh thuyền vỡ tan tác thành nhiều mảnh.
Từ trước tới nay chưa bao giờ Dư Tắc Thành phi hành với tốc độ nhanh như vậy, không bao lâu sau, Gò Hiên Viên đã xuất hiện trước mặt hắn.
Dư Tắc Thành nhanh chóng hạ xuống như vệt sao băng, đột phá bầu khí quyển, roi vào trong động phủ Hiên Viên.
- Sư phụ, sư phụ... người đang ở đâu?
Dư Tắc Thành lớn tiếng kêu, vang vọng khắp động phủ Hiên Viên, chấn động thiên địa.
Dao động phản ứng của Nam Thiên Chân Quân xuất hiện trên Hiên Viên kiếm phong, Dư Tắc Thành thi triển Súc Địa Thành Thốn, nháy mắt xuất hiện bên trong kiếm phong.
Dư Tắc Thành rất nhanh, xông vào trong một đại sành, liếc mất nhìn đã tìm thấy sư phụ.
Bên trong đại sảnh này ngoại trừ sư phụ ra còn có chưởng môn Thạch Cơ, các vị Nguyên Anh Chân Quân như Vũ Bá. Tung Hóa, ứng Long, Hán Nghiễm, Huyền Quang, Đấu Lượng, Tam Giác, Thất Vô, Hoài Vũ, Cô Bạt, Trừ Thần. Nhất Tâm, Hương Xuyên...
Gần như tất cả Nguyên Anh Chân Quân của Hiên Viên kiếm phái, ngoại trừ Tứ sư huynh cùng Vương Thư Nguyên, tất cả đều hiện diện tại nơi này.
Vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ hạnh phúc vô cùng, lại có ý như là quyết tuyệt, chiến ý dâng cao muôn trượng.
Trong số những người này, chỉ có trên mặt ứng Long sư tổ tỏ ra khổ sỡ, có vẻ không nỡ.
Dư Tắc Thành thấy cành tượng như vậy thoáng động trong lòng, dường như hiểu được chuyện gì.
Nhưng hắn không có thời gian nghĩ. vội vàng gọi Nam Thiên Chân Quân:
- Sư phụ sư phụ, người xem xem rốt cục Thi Vận làm sao vậy, dường như đây là tác dụng phụ của Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, sư phụ có cách gì cứu nàng không, làm sao bây giờ...
Hiện tại Dư Tắc Thành nói năng không rành mạch, Nam Thiên Chân Quân liếc nhìn Lưu Thi Vận một cái, sau đó nói với mọi người:
- Mọi người hãy thảo luận trước.
- Tắc Thành, theo ta.
Nam Thiên Chân Quân kéo Dư Tắc Thành một cái, nháy mắt hai người truyền tống vào trong một pháp trận.
Trong này lại có vô số pháp trận, Nam Thiên Chân Quân bắt đầu sử dụng các pháp trận này, kích phát ra đủ loại hào quang cứu chữa cho Lưu Thi Vận.
Nhưng sau nửa canh giờ, Nam Thiên Chân Quân sử dụng chừng ba mươi bốn biện pháp, nhưng Lưu Thi Vận cũng không có phản ứng gì.
Ban đầu Dư Tắc Thành còn tràn trề hy vọng, sau ngồi phệt xuống đất thấp thỏm lo âu, cuối cùng ngồi chết lặng.
Sau khi Nam Thiên Chân Quân thi triển biện pháp thứ ba mươi lãm vẫn không có hiệu quà, ông bèn tới cạnh Dư Tắc Thành, ngồi xuống thở dài:
- Nàng sử dụng lực Thần Uy quá lâu, lại bị Linh Cưu Dần Sinh quyết tấn công, có thể nói tất cả bản nguyên đã khô héo. Tất cả bí pháp của Hiên Viên kiếm phái của chúng ta đều vô dụng, cho dù dùng Tiên Thiên Linh Bảo cứu chữa cũng chăng ích gì.
Dư Tắc Thành không cử động, sắc mặt tiều tụy u sầu.
Nam Thiên Chân Quân nói tiếp:
- Bất quá vẫn còn một bí pháp cứu nàng.
- Đó chính là...
Dư Tắc Thành nghe vậy ánh mắt sáng rực, vội vàng hỏi:
- Sư phụ, rốt cục biện pháp à có thể cứu được nàng vậy, người nói đi, chuyện gì con cũng làm...
Nam Thiên Chân Quân do dự rất lâu, sau đó mới từ từ nói:
- Tắc Thành, con đã trấn thù Khốn Tiên Lao trên Thiên Đạo phong bao nhiêu năm qua. hiện tại đã tới lúc nói cho con nghe hết thảy. Con có biết những người bị vây khốn trong đó là ai không?
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu.
Nam Thiên Chân Quân nói tiếp:
- Chuyện này liên quan tới nền tàng của cả Nhân giới và Tiên Giới, liên quan tới bí mật lớn nhất của Nhân tộc chúng ta. Thật sự không ngờ, nhưng chỉ có nó là biện pháp cuối cùng mà thôi.
- Thật ra chuyện này đối với cả con và nàng có hơi tàn khốc, nếu như đi sai một bước, chẳng bằng để nàng tiêu tan như vậy còn hơn...