Tiên Ngạo

Dư Tắc Thành hỏi:

- Sao lại là vì ta?

Vương Thư Nguyên hằn học nói:

- Ngươi chỉ là một tên trù sư nho nhỏ, Ngũ Hành Linh Căn. một đệ tử Hắc bang, lại có thể chiếm thượng phong hơn ta về mọi mặt, đánh bại ta hết lần này tới lần khác, ta không cam lòng.

- Vốn năm kia đại hội môn phái, đệ nhất tân thủ hẳn phải thuộc về ta. Lúc ấy ta sẽ đoạt được lệnh bài Tổ Sư Đường cho sư phụ, sẽ khiến cho người khác không thể coi thường, sẽ thay thế Công Tôn sư huynh, trở thành người kế thừa của Hiên Viên kiếm phái.

- Không ngờ gặp tên phế vật ngươi, ta thất bại, vô số người nhạo báng ta, hết thảy những gì ta làm chỉ là trò cười, Vương già trang... hừ, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngoại hiệu chế giễu này là do ngươi đặt cho ta.

- Lúc ấy sư phụ nổi giận. không khống chế được bàn thân, mới giao phong cùng sư phụ ngươi, rốt cục bị bọn họ nắm được nhược điểm. - .

- Chưa bao giờ ta trở nên thất chí như vậy, thất bại lần đầu tiên trong đời, nhưng sư phụ không hề oán hận ta. Người mang ta đi thật xa, cổ vũ khích lệ ta.

- Rốt cục ta phấn chấn trở lại, tu luyện Hỗn Độn kiếm pháp, trở thành một trong mười cao thủ thiếu niên ở địa vực Cố Tần. Vô số người sùng bái, kính mến ta, vinh quang ta lại khôi phục.

- Nhưng sau đó ta gặp lại ngươi, lại thất bại, trở về hăng hái tu luyện, gặp lại vẫn thất bại, thất bại vô số lần.

- Sư phụ vì vậy mà mất đi cơ hội kế thừa chức chưởng môn, hết thảy cũng vì ngươi.

Dư Tắc Thành lẳng lặng lắng nghe, sau đó buông tiếng than dài:

- Sư đệ, trong quá khứ ta vô tình làm tổn thương tâm linh đệ, nay ta chân thành xin lỗi!

Dứt lời, Dư Tắc Thành vái dài sát đất, sau đó nói tiếp:

- Nhưng ta phải tiếp tục đánh bại ngươi, nói thật, đánh bại ngươi là niềm vui của ta, trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy, e rằng không có sau này.


- Lên đi, chúng ta động thù. Thời gian cấp bách, ta còn phải đi tìm Thi Vận.

Vương Thư Nguyên nói:

- Được, có lẽ giữa chúng ta sẽ không có sau này, hôm nay là trận chiến sau cùng, nhất định ta phải đánh bại ngươi.

Vừa dứt lời, thình lình trên người y dâng lên một con kim long, cất một tiếng long ngâm vô cùng mạnh mẽ, toàn thân màu vàng rực, trông vô cùng hung tợn. Thân nó dài chừng mười trượng, toát ra kiếm khí lạnh như băng. Nó không hề già vờ hay làm bộ, toát ra khí thế ngạo thị chúng sinh, vô cùng bá đạo bay thẳng lên không, xông về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Kiếm Ý Hóa Hình? Tâm Kiếm Sinh Long? Cũng không tồi, đáng tiếc vẫn còn chưa đủ...

Thình lình bên cạnh Dư Tắc Thành sáng lên ánh kim đăng. Dưới ánh kim đăng, cự long hung hãn kia trở nên giống như tuyết đọng gặp phải ánh dương quang, nháy mắt tiêu tan không thấy.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Tâm Kiếm thuật. Ngộ Kiếm thuật. Thiền Kiếm thuật, lòng càng bao la, kiếm càng rộng lớn. nhưng vẫn không phải là lực Thần Uy, không phải tiên thuật. Dưới kim đăng của ta, hết thảy đều là hư ào, đăng này khắc chế hết thảy kiếm thuật của ngươi.

Vương Thư Nguyên nhìn kim đăng trước mặt:

- Sư huynh quả nhiên là sư huynh, có được chí bảo bậc này...

- Được rồi, không đùa nữa, ta xuất kiếm đây.

- Ta cũng có lực Thần Uy, bằng không những nỗ lực của ta không phải là phí công vô ích hay sao? Chẳng lẽ ta khuất thân gia nhập Tâm Kiếm Thiền Tông là hy sinh vô ích?

Trong lúc Vương Thư Nguyên còn đang nói, thình lình xuất ra một kiếm. Kiếm này đánh ra giống như có tiếng rít từ trên chín tầng trời giáng xuống, cả không gian chỉ còn tiếng rít vô tận này, dường như muốn chấn cho thiên địa vỡ nát.

Tiếng rít lôi đình này dường như thâm sâu vô tận, dường như tiếng nhạc trên trời, tiếng phạm xướng của tiên nữ hết sức mê hồn.


Trong đó còn có tà âm gợi dục kích tình uyển chuyển yêu dị, có tiếng sói tru thê lương điên cuồng như muốn nghiền nát vạn vật sinh linh, vô cùng bá đạo, có những lời tha thiết như tiếng gọi thân nhân.

Hào quang đủ các màu sắc xanh đỏ tím vàng quay cuồng rực rỡ, trông hỗn loạn tà dị.

Kiếm quang tinh khiết như hoa tươi vừa nỡ, rực rỡ vô cùng, toát ra vẻ đẹp khiến cho lòng người chao đào. Hỏa Diễm tinh thuần bùng lên hóa thành biền lửa đầy trời. Kiếm quang rực rỡ này sinh ra một thế giới vô biên khôn cùng như ngọc lưu ly.

Ngũ âm loạn nhĩ.

Ngũ sắc loạn mất.

Ngũ ảo mê tâm.

Ngũ vị ảo vị.

Ngũ ảnh tiêu hồn.

Trước mắt Dư Tắc Thành, thiên địa đào ngược. sao trời tan vỡ, ánh sáng tiêu tan, ảo giác trùng trùng đủ các sắc màu rực rỡ.

Cả thế giới này dường như trở nên vô cùng hỗn loạn, thiên địa như trở về lúc ban đầu Hỗn Độn sơ khai.

Đây chính là lực Thần Uy, dưới ánh kim đăng, tất cả những sự vật có thể tồn tại đều là vật thật không sai.

Dư Tắc Thành thấy vậy vô cùng kinh ngạc, lập tức hỏi:

- Đây là lực Thần Uy gì vậy, vì sao ta có cảm giác nó... nó giả dối như vậy...


Vương Thư Nguyên nói:

- Không phải ngươi đặt cho ta ngoại hiệu là Vương giả trang hay sao? Đúng, lực Thần Uy thứ nhất của ta chính là như vậy, ta đặt tên cho nó là lực Thần Uy Giả Trang.

- Ngũ âm loạn nhĩ. Ngũ sắc loạn mất. Ngũ ảo mê tâm. Ngũ vị ảo vị. Ngũ ảnh tiêu hồn.

- Thiên hạ có được mấy người có thể nhìn ra thế giới chân thật bên trong lực Thần Uy của ta? Các ngươi đã nói ta đây giả vờ làm bộ. vậy ta sẽ giả đến cùng, vậy thì đã sao, ta sẽ đánh bại những kẻ dám gọi ta là Vương giả trang!

- Ý niệm của ta chính là thiên địa, ta chính là chủ nhân thiên địa, Chân Nhất Thần Quân bất quá cũng chỉ một kiếm mà thôi.

Thế giới ảo ảnh này quay xung quanh Dư Tắc Thành, vây khốn hắn trong đó. Dư Tắc Thành bật cười to:

- Cũng là lực Thần Uy, người khác là lực Thần Uy Kim Cương Giải, Thiên Ngoại Phi Tiên, lực Thần Uy của ngươi chỉ là chút huyễn thuật vô tri này ư? Sư đệ, ngươi quả thật là mất mặt. thứ này cũng xứng gọi là lực Thần Uy sao?

- Chỉ là lực Thần Uy nho nhỏ, xem ta phá đây!

Sau trận chiến ba tháng cùng Tứ sư huynh. Dư Tắc Thành đã hiểu về lực Thần Uy rõ ràng tới mức không thể nào rõ hơn được nữa. Nhìn thấy lực Thần Uy trước mất, lập tức hắn biết ngay đối phương sử dụng pháp tắc Thiên Đạo gì, làm sao có được, nên phá giải thế nào, tất cả ký ức đều do tâm.

Dư Tắc Thành thoáng động, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ xuất chiêu. Lập tức nguyên khí khẽ biến, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra.

Dư Tắc Thành sửng sốt, sau đó bật cười, hiện tại mình đã không còn khống chế Thiên Lại Cự Nhân, tự nhiên không thể vận dụng lực Thần Uy mênh mông quàng đại của Thiên Lại Cự Nhân như trước.

Hắn chộp ra một trảo, định sử dụng ba ngàn Đại Đạo, chợt phát hiện ra trước mất còn đâu ba ngàn Đại Đạo, hiện tại hắn không còn hợp thể cùng Thiên Lại Cự Nhân.

Từ sau trận chiến ấy, dọc đường Dư Tắc Thành trở về một lòng lo lắng cho Lưu Thi Vận, hắn vẫn còn trong cảm giác của trận chiến kia, chưa kịp trở về với thực tại, tưởng rằng mình vẫn có pháp lực vô địch như trước.

Giờ phút này Dư Tắc Thành mới bừng tinh ngộ, có phản ứng.

Lập tức một đạo kiếm quang ẩn trong lực Thần Uy của Vương Thư Nguyên đâm tới ngay ngực Dư Tắc Thành. Nháy mắt Dư Tắc Thành trúng kiếm, hắn bàng hoàng nhìn xuống ngực mình với vẻ khó tin:

- Không thể nào, làm sao có thể như vậy được?

Lập tức bị kiếm này nghiền nát, hóa thành sương máu.


Lực Thần Uy tiêu tan, Vương Thư Nguyên cũng trợn to hai mắt nhìn cành tượng này, chuyện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của y. vốn y nghĩ rằng mình phải đại chiến ba trăm hiệp với Dư Tắc Thành mới có thể giảnh thắng lợi, không ngờ chỉ mới một kiếm đầu tiên đã chém Dư Tắc Thành tan tác.

Lúc này giữa không trung có tiếng tụng niệm vang lên:

- Nguyện kiếp sau ta chứng được quà Bồ Đề, thân như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng chói, tịnh không tỳ vết, quang minh quàng đại, công đức vô lượng. Khiến cho hết thảy chúng sinh hữu tình nghe thấy tên ta. có đủ các căn. không phải chịu khổ.

- Nguyện kẻ gặp ta, phát Bồ Đề tâm.

- Nguyện kẻ nghe tên ta, dừng ác tu thiện.

- Nguyện kẻ nghe ta nói, được đại trí huệ.

- Nguyện kẻ biết tâm ta, tức thân thành Phật.

Nháy mắt Minh Vương pháp tướng xuất hiện, Dư Tắc Thành sống lại.

Ánh mất hai người gặp nhau, dường như Vương Thư Nguyên hiểu ra, nổi giận hét lớn:

- Dư Tắc Thành, ngươi dám trêu cợt ta, dám khinh thường ta tới mức này sao? Chẳng lẽ

ngươi không dám đánh cùng ta một trận hay sao, lại trêu đùa ta như vậy? Ngươi thà rằng sử dụng một lần Chuyển Sinh Minh Vương Quyết, chứ không chịu thẳng tay đại chiến với ta ư?

- Ngươi khinh thường ta quá đáng, tức chết ta rồi, ta sẽ liều mạng với ngươi!

Dứt lời, Vương Thư Nguyên giận dữ ngự kiếm bay lên, phát ra lực Thần Uy phát động công kích điên cuồng về phía Dư Tắc Thành.

Vừa rồi chẳng qua Dư Tắc Thành sơ xuất, lập tức chịu thiệt thời, trong lòng nổi giận. Làm sao mình có thể thua y được, bèn ngự kiếm bay lên, chiến ý bạo phát.

Hai người bắt đầu đánh nhau kịch liệt.

Sau khi giao thủ, rất nhanh Dư Tắc Thành phát hiện ra ưu điểm của lực Thần Uy này. Tuy rằng nó không có được lực lượng hùng mạnh hủy diệt ngay tức khắc, nhưng có thể mê hoặc tâm thần địch thủ, sử dụng cũng rất ít tiêu hao. Không giống như Kim Cương Giải, tuy rằng lực Thần Uy vô địch nhưng sử dụng chỉ được vài lần đã làm bị thương bàn thân mình.

Dư Tắc Thành thi triển ra bày loại kiếm ý của mình. Kiếm Ý Như Thiên oanh thiên liệt địa. Kiếm Ý Hư Vô, thành tro hết thảy, Kiếm Ý Yên Diệt, hủy diệt vạn vật. Kiếm Ý Luân Hồi, siêu độ sinh linh. Kiếm Ý Hậu Uyên, một đòn vỡ đất, Kiếm Ý Liệt vẫn, phá hủy hết thảy, Kiếm Ý Quang Âm, thời gian như chớp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận