Tiên Ngạo

Thấy thần uy của Dư Tắc Thành như vậy, đám tu sĩ đối phương lúc này đã hoàn toàn kinh hồn khiếp vía, nhìn sang lại thấy vô số tu sĩ Hiên Viên kiếm phái xuất hiện, tiếng hô giết vang trời, khiến cho thiên địa phải biến sắc.

Sĩ khí địch nhân lúc này đã hoàn toàn tan rã, một người quay đầu bỏ chạy, trăm người lập tức chạy theo. Hiện tại không còn ai có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện quay đầu lại đánh một trận, trong đầu bọn chúng chỉ có duy nhất một chữ Trốn, chỉ cần minh chạy nhanh hơn minh hữu của mình là đủ.

Lập tức số tu sĩ còn sống sót bị Dư Tắc Thành dẫn người truy sát. Lần truy sát này bắt đầu từ Gò Hiên Viên đuổi tới hai châu Minh Lương, xuyên qua đại lục Minh châu, đuổi tới bờ biển Minh châu, xông luôn xuống biển, truy sát vạn dặm có thừa.

Mọi người chỉ biết có trốn, trốn, trốn.

Dư Tắc Thành cố ý khống chế thế cục, ở phía sau cũng không nóng lòng đuổi theo. Hắn sử dụng Cửu Thiên Đạp Ca một lần, cố ý xuất hiện hai bên sườn, lùa đám tu sĩ địch nhân về một hướng theo ý muốn của mình.

Nhất định phải chém tận giết tuyệt bọn chúng, đây là suy nghĩ của Dư Tắc Thành, cho nên hắn dần dần áp sát từng bước một. Như vậy mới có thể chậm rãi bức bách bọn chúng chạy trốn, chậm rãi đánh chết từng đám một. khiến cho bọn chúng không thể trốn thoát một tên nào.

Bất quá trời cao không tuyệt đường người, lúc đuổi tới hai vạn dặm trên Thương Khung hài, đám tu sĩ đang chạy vắt giò lên cố phát hiện ra phía trước có một vị cứu tinh xuất hiện.

Chính là Vô Sinh lão tổ, lão đang cười lớn trở về.

Bởi vì Vô Sinh lão tổ đã thu được Chu Câu Tử của Dư Tắc Thành, cho nên lúc này lão vô cùng cao hứng. Một đòn của Chu Câu Tử đã đánh lão bị thương, còn bức bách lão phải chạy trốn mấy vạn dặm. Sau một trăm tám mươi lần hô hấp, lão mới tránh khỏi thần uy của Chu Câu Tử.

Sau đó lão thu lấy Chu Câu Tử. đây là pháp bảo thập giai, bàn thân lão chỉ có một món mà thôi, cho nên phải thu. Còn ở Hiên Viên kiếm phái thủ hạ của mình đông như kiến, cao thủ như mây, lão hoàn toàn không thèm bận tâm lo lắng.

Chu Câu Tử này vô cùng giảo hoạt, lão phải mất một lúc lâu mới có thể thu nó vào trong pháp bảo thập giai Hạo Thiên Kính của mình.

Tuy rằng khi thu lại thấy đó chỉ là pháp bảo cửu giai, nhưng Vô Sinh lão tổ cũng không để ý. Lão cho rằng nhất định là do Chu Câu Tử muốn chống cự mình, cho nên Khí Linh tự hạ một bậc. Không quan trọng, chỉ cần mình đánh chết Dư Tắc Thành, sau đó từ từ luyện hóa, nhất định có thể thành công.

Sau khi thu được Chu Câu Tử. lão quay trở lại chiến trường, nhưng mới đi được nửa đường tới Thương Khung hài, chợt nhìn thấy vô số tu sĩ đang chạy trối chết về phía mình.


Trong khoảnh khấc này, lão hoàn toàn kinh ngạc. Có chuyện gì vậy, Bích Hàm Thần Quân kia trong trí nhớ của lão lúc nào cũng tỏ ra ung dung tao nhã. vì sao hiện tại chăng khác tiểu hài tử bỏ chạy đến nỗi vãi ra quần?

Thiên Kiếm Thần Quân năm xưa là thần tượng của mình, dù là hiện tại gặp mình, lão cũng tỏ ra vô cùng cao ngạo. Không ngờ lần này vừa thấy mình, lão lại bật khóc vì vui

sướng, nhưng nháy mắt đã lách sang bên cạnh mình, tiếp tục bỏ chạy nhanh hơn thô.

Hồng Lâm Chân Quân là thủ hạ trung thành của lão, lão đã cho y hết thảy, vì lão, y có thể bỏ qua thể nhi, bỏ qua sinh mạng. Nhưng lần này vừa gặp mặt lão, y lại làm như không thấy, vẫn tiếp tục điên cuồng chạy trốn.

Rốt cục có chuyện gì vậy... Vô Sinh lão tổ hoàn toàn ngơ ngác.

Lão giơ tay chộp lấy Hồng Lâm Chân Quân, quát lớn:

- Có chuyện gì vậy, vì sao lại chạy, rốt cục đã có chuyện gì?

Sắc mặt Hồng Lâm Chân Quân vô cùng kinh hoàng, miệng lắp bắp:

- Chết, chết hết rồi, pháp bảo thập giai, chết hết...

Vô Sinh lão tổ tát cho Hồng Lâm Chân Quân một cái thật mạnh, khiến cho ba cái răng của y rơi ra ngoài. Cái tát này đã giúp cho y tỉnh lại, vừa thấy Vô Sinh lão tổ, phản ứng đầu tiên của y là bật khóc, kêu to:

- Lão tổ ôi, chạy mau đi, không ổn, Dư Tắc Thành đuổi tới...

Vô Sinh lão tổ lại tát cho y thêm một cái:


- Chạy gì mà chạy, làm sao vậy? Thất Vô Thần Quân. Cương Vân Thần Quân, đám Chân Nhất Thần Quân của liên minh Lục Kiếm đâu? Còn chưởng môn của liên minh Lục Kiếm ở đâu. đúng rồi. loan xa của ta đâu. A Nô của ta đâu, bọn chúng đâu rồi?

Hồng Lâm Chân Quân đáp:

- Chết cả rồi, ngoại trừ chúng ta đây, tất cả đã chết, chết hết không còn.

Vô Sinh lão tổ nghe vậy giật mình kinh hãi:

- Không xong, chẳng lẽ Hiên Viên kiếm phái đã vận dụng Hiên Viên Thần Kiếm, chúng ta đã bị lừa rồi sao?

Hồng Lâm Chân Quân đáp:

- Không có Hiên Viên Thần Kiếm gì cả, bọn họ đều bị Diệt Độ Chân Quân giết chết, A Nô bị hắn đâm vỡ đầu, còn loan xa của ngài bị hắn đánh cho tan thành tro bụi.

- Hắn... hắn không phải là người, hắn có được bốn thanh phi kiếm thập giai...

Nói tới đây, Vô Sinh lão tổ lại tát cho y thêm một cái đánh bốp:

- Nói nói nhăng nói càn, thiết cốt kim thân của A Nô ta cũng không thể nào chém được, làm sao có chuyện vỡ đầu? Ngươi cho rằng phi kiếm thập giai là rơm rác hay sao, còn nói bậy bạ nữa, ta đập chết!

Hồng Lâm Chân Quân vội ôm miệng nói:

- Lão tổ... tổ tông... con không có nói bậy, là thật... là thật đó! Hắn thật sự có được bốn thanh phi kiếm thập giai, tàn sát một phen. Ngoại trừ những người chúng ta đây, tất cả đều đã chết.


- A a a... Hắn tới rồi, hắn đuổi tới rồi, lão tổ chạy cho mau, để con ngăn hắn lại...

Dư Tắc Thành xuất hiện từ xa, lập tức phát giác Vô Sinh lão tổ. Lão khốn này là kình địch của mình, trên người lão phát ra khí tức của Chu Câu Tử.

Dư Tắc Thành cũng không nóng lòng đuổi giết, mà chậm rãi hạ xuống. Hắn đáp xuống biển, chân chạm mặt nước thử xem sao.

Quả nhiên chân đứng trên mặt biển hoàn toàn giống như chân đứng trên mặt đất, Dư Tắc Thành cảm thấy yên lòng, mình vẫn có thể tiếp tục sử dụng lực Thần Uy.

Vô Sinh lão tổ đưa mất nhìn Dư Tắc Thành, đầy Hồng Lâm Chân Quân về phía sau. Sau đó lão bay về phía Dư Tắc Thành, lên tiếng nói:

- Nhãi con Diệt Độ, quả thật ta đã nhìn lầm ngươi, không ngờ ngươi có tới hai món pháp bảo thập giai, bốn thanh phi kiếm thập giai, xem ra lời đồn là thật. Phải chăng đây là bảo bối mà ngươi lấy được ở Thiên Lại cổ thành?

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Bảo bối chỉ nằm trong tay người có đức, nhãi con Mạc sầu, lên đi, ta sẽ đưa ngươi thượng lộ.

Vô Sinh lão tổ cười nói:

- Pháp bảo thập giai cũng không chỉ mình ngươi có, đừng khinh thường anh hùng thiên hạ như vậy, hãy xem Hạo Thiên Kính của ta!

Lão giơ tay ra, trong tay lập tức xuất hiện một chiếc sương. Gương này dáng vẻ cổ kính đơn sơ, tuy rằng chỉ to chừng ba tấc nhưng toát ra uy nghiêm đè nặng thiên địa, Chu Câu Tử bị giam trong này. Gương vừa xuất hiện, lập tức bạo phát lôi quang màu vàng mênh mông bất tận, hóa phạm vi mấy trăm dặm xung quanh thành một lôi hải vàng rực.

Bên trong lôi hải, ngoài lôi quang vàng rực còn có hào quang bày sắc lưu chuyển không ngừng. Giữa hào quang này bay ra một loại khói nhè nhẹ phiêu hốt, như sương như khói, như vạn đạo mây lành. Bên trong mây lành ẩn chứa vô số lôi quang màu tím nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện. Quả thật trong quang có lôi, trong lôi có quang, hết sức thần kỳ.

Đây là pháp bảo thập giai Hạo Thiên Kính. Vô Sinh lão tổ điều khiển bảo này, rất nhanh vô số lôi quang màu trắng ầm ầm bạo phát xung quanh lão.

Lôi quang màu tím toát ra khí thế ngạo nghễ thiên hạ. mênh mông cuồn cuộn. Lôi quang này dẫn phát lôi hài, hình thành cơn sóng Thiên Lôi.

Lôi quang màu tím nhạt hóa thành hàng ngàn hàng vạn điện xà bao phủ trong phạm vi năm trăm dặm không trung. Dưới uy thế hùng mạnh này, cả thiên địa dường như quay về Hỗn Độn.


Lôi hải vô tận này oanh kích về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành nhìn lôi hài trên không, cười nói:

- Lão có lôi hải, ta cũng có.

Một tiếng phạm âm vang lên, lập tức đầy trời vang lên tiếng phạm xướng văng vẳng mơ hồ. Bảo quang trên người Dư Tắc Thành bắn ra bốn phía, dường như có vô số thiên hoa rơi rụng từ trên trời xuống. Mùi vị phạm xướng mơ hồ nhưng đi sâu tận đáy lòng người, lan tràn khắp thiên địa.

Bầu trời xanh thẳm, trong vắt như sương không một gợn mây. Dưới ánh dương quang, Dư Tắc Thành ngạo nghễ đứng thẳng, giống như Thần Phật, khiến cho người ta nhìn thấy không nhịn được phải quỳ lễ bái, năm vóc sát đất. - .

Thật ra đây không phải là Thần Phật, mà là Thiên Ma hạ giới hóa thành Thần Phật, dụ dỗ sinh linh.

Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao được Dư Tắc Thành rót lực Thần Uy vào, thăng tiến thập giai. Đao này lập tức đạt tới mức độ hoàn toàn hòa tan trong huyết mạch của hắn. cho nên Thiên Ma hạ giới, Dư Tắc Thành biến đổi.

Vô Sinh lão tổ hóa thân Lôi Thần giữa không trung, Dư Tắc Thành hóa thân Thần Phật trên mặt biển, hai bên nhìn nhau.

Lúc này mặt biển sóng dậy tứ bề, bất quá nước kia không còn là nước biển, mà là máu loãng, trở nên biển máu ngập trời. Bên trong biển máu, vô số yêu ma hiện hình, toàn là sinh linh trong biển bị biến hình thành yêu ma.

Lôi hải từ trên không giáng xuống, biển máu điên cuồng dâng lên, hai người giao thủ một đòn.

Thiên địa nổ vang, một đòn chấn động cả đất trời, một đám mây hình nấm khổng lồ dâng lên. vạn vật hủy diệt.

Cả hai bên cùng chấn động.

Dư Tắc Thành bất chợt gầm to:

- Lên trời xuống đất, duy ngã độc tôn. Mạc sầu Mạc sầu, lão có còn nhớ rõ chuyện cũ năm xưa chăng. lúc này lão còn chưa chịu buông đao đồ tê, lập địa thành Phật, còn đợi chừng nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận