Tiên Nghịch Chi Hậu

Vũ trụ dày đặc sao trời, những ngôi sao này có sáng, có tối cũng có ảm đạm không quang sắc, mặc dù là vô biên nhưng bởi tầm mắt thiển cận cho nên chỉ có thể dùng đến hai từ mênh mông để hình dung.

Nơi đây tuyệt nhiên không tìm ra sinh mệnh chi lực, cơ hồ đã trải qua quá lâu, quá lâu năm tháng mà tự thân nó uẫn dưỡng nên một loại khí chất hết sức tuyên cổ, mang màu sắc mê huyền ảm đạm, nếu giờ phút này có người ở giữa tinh không phóng hết tầm mắt sẽ chỉ nhìn thấy một màn đêm thâm trầm dày đặc những đốm sáng li ti, tựa như ngàn vạn ngọn nến nhỏ chập chờn trong căn phòng tối.

Tuy nhiên thi thoảng lại có một ít thiên thạch tử vong hóa thành lưu tinh sáng ngời, vội vàng lao vút qua, kịp đốt lên tinh không quang mang hoa mỹ rồi lạnh lùng tắt ngấm.

Một đại tinh màu đỏ thẫm, bốn bề có xích mang bao trùm tạo thành chiếc lồng ánh sáng tựa như một loại trận pháp tự nhiên, hành tinh màu đỏ chậm rãi quay xung quanh một ngôi sao, kỳ lạ ở chỗ, ngôi sao này hình cầu, cấu trúc cân đối hài hòa, vô cùng tuyệt mỹ, lại trong suốt như thủy tinh.

Bên trong, năm loại ngũ hành nguyên tố hóa thành năm đốm lửa phân biệt rực rỡ màu sắc, mỗi một đốm lửa đều vô cùng to lớn, tản mát ra mãnh liệt nhiệt lực, đốt lên ngập trời quang huy ảo diệu.

Tinh cầu màu đỏ chậm rãi xoay chuyển xung quanh ngôi sao ngũ hành, ở giữa tinh không im ắng đến đáng sợ, không biết trôi qua bao nhiêu năm tháng, bỗng nhiên một ngày này bên trong vũ trụ có một chiếc thuyền màu đen cô độc lấy thương khung làm biển lớn, lấy phong bạo vũ trụ làm cánh buồm, chiếc thuyền màu đen nhìn như chậm chạp trôi nổi nhưng kỳ thực vận tốc nhanh đến khủng khiếp, cơ hồ chỉ trong chớp mắt dễ dàng vượt qua vạn dặm thời không.

Chiếc thuyền chậm rãi tiếp cận hành tinh màu đỏ.

Một ngày, mảnh vũ trụ này kịch liệt chấn động, chiếc thuyền đen cô độc thình lình đạp trên tinh không, sừng sững ở đó lan tỏa ra kinh thiên khí thế, thân thuyền không biết được làm từ loại vật liệu gì, chỉ thấy bốn phía u quang lưu chuyển lại bị tàn phá đến không thành hình dáng, khoang thuyền nhô cao một tòa lầu các kiến trúc cổ lão, phía trước mui thuyền một lão giả đạo phục bạc màu đang im lặng nhập định, khi tiến vào mảnh tinh không này gần như ngay lập tức một luồng uy áp kinh tâm động phách mãnh liệt giáng lâm.

Uy áp chấn động tinh không, khiến cho vạn dặm thương khung đều hóa thành vặn vẹo, lão giả đang nhập định bỗng nhiên mở mắt, sát na, vũ trụ nổi lên phong vân, lão giả nhấc tay, lập tức liền có thần vận lan tỏa, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, một chỉ hướng ngôi sao ngũ hành cách không điểm tới.


Lúc này, ngôi sao ngũ hành kịch liệt vặn vẹo, sau đó bằng vào một loại tốc độ siêu việt hết thảy thế gian cực hạn, chỉ trong chớp mắt ngôi sao ngũ hành nhanh chóng hóa nhỏ, rốt cuộc một viên châu màu trắng ngà quấn theo quang huy bàng bạc trực tiếp rơi vào tay lão giả.

" Thiên Nghịch Châu, Tam Đại Vực Bảo! Ngươi đã hoàn thành sứ mệnh, nên theo lão phu đi thôi!".

Lão giả nhàn nhạt mở miệng, thanh âm tang thương ầm vang như sấm dậy quẩn quanh vũ trụ, tiếp theo từ tay lão bay ra một đạo quang huy, quang huy này hoàn hảo thế vào vị trí ngôi sao ngũ hành lúc trước, là một vầng mặt trời to lớn, nửa trắng bạc, nửa vàng kim.

Mặt trời vừa hiện, vũ trụ lập tức oanh minh, tứ phương tinh không sấm triều động đãng, tựa hồ thần tử đối với quân vương làm ra lễ nghi nghênh đón.

" Vương Lâm! Ta đã trả ngươi đầy đủ ân tình, ở La Thiên hoang phế này hao tổn vô số năm tháng, về sau La Thiên có lẽ một lần nữa sẽ được đốt lên quang huy sinh mệnh, cũng như Nghịch Trần dục hỏa trùng sinh, huy hoàng tái hiện!..".

Tuế nguyệt chuyển dời, năm tháng mặc dù vô tận nhưng ở dưới khía cạnh không người nhận thức cứ thế chậm rãi trôi đi, chẳng biết bao nhiêu lần hành tinh đỏ thẫm quay đủ một vòng xung quanh mặt trời hai màu vàng kim, trắng bạc, có thể là vạn lần, cũng có thể là hàng triệu lần, hoặc lâu hơn nữa.

Tiên Cương Đại Lục.

Cái tên này không biết đã tồn tại từ bao lâu, càng không rõ ai là người đặt ra nó, ở trong vô tận tuế nguyệt nhân loại sơ khai từ một dạng sinh mệnh sống đơn giản nhất từng bước tiến hóa.


Lịch sử hình thành.

Năm tháng sâu dày, nhân loại thuận theo tự nhiên từng bước phát triển, rốt cuộc đến một ngày bắt đầu bước chân lên con đường Tu Tiên.

Tu Tiên Chi Lộ từ chỗ một cỗ đạo thống vô hình trong cõi U Minh ban phát xuống, cùng với sự khai phá tìm tòi của ngàn vạn thế hệ hoàn chỉnh lộ trình, cho đến hiện tại đã ở vào thời kỳ huy hoàng cực thịnh.

Nhân loại Tu Tiên chính là đi truy cầu bản năng dục vọng, dục vọng có thể là thực lực, có thể là trường sinh, là danh vọng, địa vị.. Hoặc lớn lao hơn, khai phát lịch sử, mở ra tấm gương quá khứ từng bị bụi mờ tuế nguyệt phủ kín, hoặc khép lại lịch sử, chặt đứt liên hệ với U Minh đạo thống, vẽ xuống một con đường khác biệt, con đường hoàn toàn Nghịch Thiên.

Tế Thiên Thành, Vãng Sanh Quốc.

Trần Gia Trang, thôn trang này nằm ở phía tây Tế Thiên Thành, thuộc về địa phương hẻo lánh nhất, phía sau Đông Lâm Thôn là một cánh rừng rất rộng, có lẽ ít nhiều chịu ảnh hưởng mà không khí ở đây cực kỳ mát mẻ, cũng phảng phất tư vị thâm trầm đại khí.

Thôn trang không lớn, chỉ vài chục túp lều đơn bạc quy tụ lại tạo thành một chỉnh thể kiến trúc, phía trước lối vào sừng sững một bức tường thành đất nung, tường thành cao hơn ba trượng bao quanh thôn trang, có cả đài canh, bên trên một bức trướng cổ tự treo ngang ghi ba chữ: Trần Gia Trang.

Trung tâm Trần Gia Trang, một bãi đất trống mấy tên thanh thiếu niên ngực trần đang vận khí luyện công, giữa trưa trời nắng, ánh nắng chiếu xuống làn da ngân đồng khỏe mạnh, mỗi tên thanh niên này đều là tráng hán, thiếu niên lại sức vóc hơn người, chứng tỏ không phải hạng phàm phu trải qua bình thường sinh hoạt.


" Tam Thế Tử! Nghĩ trưa thôi, lão nô đã cho người làm cơm, tập luyện như vậy là đủ, không nên quá sức!".

Bên trong căn lều lụp xụp gần đó thình lình vang lên thanh âm già nua, một lão nhân gầy nhom, dáng người dong dỏng cao chậm rãi đi ra, lão nhân râu tóc trắng bạc, tuổi đã khá cao nhưng cực kỳ quắc thước, khí độ phi phàm, đặc biệt là ánh mắt, ánh mắt vô cùng có thần.

" Kiều gia gia! Ta muốn cùng ăn, cùng tập với đám huynh đệ, có thể dọn cơm ở đây được hay không?".

Giữa đám thanh thiếu niên vang lên tiếng đáp lanh lảnh, một tên thiếu niên cả người ướt đẫm mồ hôi từ hàng ngũ hướng lão nhân từng bước bước tới, thiếu niên này tuổi tầm 16, vóc người cao lớn, khuôn mặt hết sức anh tuấn, mọi góc cạnh, chi tiết đều tuyệt đối hoàn mỹ, mặc dù nhìn qua còn non nớt nhưng cũng phảng phất có chút gì đó phong trần già giặn.

Lão nhân yêu chiều nhìn thiếu niên, bàn tay khô gầy ôn nhu đặt lên đầu hắn xoa nhẹ mấy cái, trách móc nói.

" Ngài là Thế Tử một nước, có thể cùng tập nhưng không thể cùng dân đen ăn uống, về sau càng không nên gọi lão nô hai tiếng gia gia, nếu để người khác nghe được, lọt đến tai Quân Thượng, tội kia, lão nô thực không gánh nổi!".

" Ta sinh ra, mệnh là Quân Vương Chi Tử, nhưng từ nhỏ bị ép sống cuộc đời phàm nhân, Vãng Sanh Quốc bá tánh ngoài gia gia mấy người đâu ai biết ta là Thế Tử? Hơn nữa Quân Phụ từ nhỏ đối với ta ghét bỏ, Trần Hiên lớn tới ngày hôm nay là do một tay Kiều gia gia dưỡng dục, ta có chút quên mất xuất thân.. Chỉ nhớ là Trần Hiên của Trần Gia Trang, hơn nữa gia gia dám đặt tay lên đầu Trần Hiên, chứng tỏ người cũng không hề xem ta là Thế Tử!".

Thiếu niên tên gọi Trần Hiên ung dung đáp, nói hết câu hắn liền nhếch môi cười một cái, ánh mắt cơ linh ôn nhu đặt trên khuôn mặt già nua của lão nhân.

Lão nhân khẽ giật mình, nhưng bàn tay không rời khỏi đầu Trần Hiên mà còn nhẹ nhàng vỗ xuống mấy cái, đối với thiếu niên này lão nhân cực kỳ yêu thích, Trần Hiên từ nhỏ là một tay lão nuôi dưỡng, phụ mẫu nuôi con khó khăn bao nhiêu thì việc để cho Trần Hiên trưởng thành lại càng gian nan gấp bội, lão xem hắn như là đứt ruột nhi tử.

" Đã lớn vậy rồi!".


Lão nhân than thầm, sau đó hướng đám thanh thiếu niên, cho gọi bọn hắn đi vào bên trong lều lấy cơm.

Bàn ăn dọn ra, chỉ một vài món ăn đơn bạc, dưới gốc đại thụ trước thôn bảy tên thanh thiếu niên sức vóc cùng một lão giả già nua vui vẻ ăn uống.

" Từ nay ta là Trần Hiên, không phải Tam Thế Tử của các ngươi!...Gia gia! Món này hơi mặn, cơm lại hơi nhão!".

" Trần Hiên! Đệ ăn cơm Kiều gia 16 năm vẫn còn chưa nhận thức được đâu là cơm, đâu là cháo? Ha ha!".

" Hôm nay có lẽ Kiều gia nhạt miệng nên món ăn mới mặn!".

" Kiều gia! Ngày mai chúng ta vào trấn mua ít lương thực, rau dưa mãi cả người xanh lét hết rồi ".

" Kiều gia ăn nhiều vào, dạo này người hơi gầy!"....

Thiên địa bất động thanh sắc, nhường chỗ cho thanh âm nói cười đàm tiếu, trên cao kiêu dương hai màu vàng kim, trắng bạc nhẹ nhàng chiếu xuống quang minh, mặt trời này tuy có chút dị biệt nhưng phàm là người Tiên Cương Đại Lục chắc chắn chưa từng ai thắc mắc: Tại sao mặt trời lại có hai màu như vậy?.

Bởi lẽ trong nhận thức nhân loại Tiên Cương, mặt trời dù cho xuất hiện ở bất kỳ đâu cũng đương nhiên phải là hoàng, ngân nhị sắc.

Mặt trời này còn gọi với cái tên: Đại Tôn Thần Chi Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận