Tiên Nghịch Chi Hậu

Trần Hiên nhất thời ngơ ngác, ngay vị trí mà hắn nhìn thấy lão bản cùng gian hàng đồ cổ lúc trước thình lình lại là một cái bồ đoàn hắc thạch, thậm chí trong đầu một mảnh trí nhớ cũng vô thanh vô thức biến mất, Trần Hiên chỉ nhớ hắn vừa gặp qua một lão bản bán đồ cổ, có hỏi mua một chiếc la bàn đã rơi mất kim.

" Không phải ảo giác, hoàn toàn không phải ảo giác!" Trần Hiên kinh sợ nhìn chiếc la bàn cũ đang nằm gọn trong lòng bàn tay, nội tâm nhất thời động đãng như có sóng lớn quét qua, mọi chuyện phát sinh quá mức quỷ dị.

" Nghịch Trần Định Giới!" Trần Hiên mân mê chiếc la bàn, vẻ mặt thất thần lẩm bẩm.

" Vật này không biết là thứ gì, nhưng lão bản kia đã có tâm ban tặng chứng tỏ đối với ta thực sự hữu duyên, chưa biết chừng còn là tạo hóa!" Trần Hiên nói thầm, sau đó gỡ cọng dây chuyền bạch kim xuống khỏi cổ, luồn qua chiếc móc nhỏ phía trên la bàn, lại đeo lên cổ, mặt la bàn áp vào da thịt, rơi ngay phía trên vị trí trái tim.

Thần sắc mang theo cung kính, Trần Hiên chắp tay hướng bầu trời vái ra một vái.

Ngay thời khắc này la bàn bỗng nhiên lóe hiện ngân quang, ngân quang như ngàn vạn sợi rễ ánh sáng đâm xuyên da thịt ở đó không ngừng lấp lóe, một lúc sau liền trở lại trạng thái bình thường, Trần Hiên không biết việc này, qua mấy hơi thở mới nhấc chân rời đi.

Dọc theo đại lộ là tiếng nói cười, là thanh âm mời mọc đẩy đưa, là mùi vị thức ăn, rượu ngon thơm nức mũi, là mùi son phấn khuê phòng từ những kỹ viện xung quanh cuốn vào trong gió nhàn nhạt lan tỏa, Trần Hiên hít vào một hơi thật sâu cảm thấy tâm tình vài phần thư sướng.

" Thực ra thì nhân gian rất tốt! Ở Đế Đô không được như thế này!" Trần Hiên cảm khái, dọc theo đại lộ vô thức bước đi, mãi cho đến khi bên tai hắn vang lên thanh âm cãi cọ kịch liệt, Trần Hiên mới giật mình dừng bước.

Trước mặt Trần Hiên, bên ngoài một tửu lâu nhỏ là khung cảnh lộn xộn, đang quằn quại nằm trên mặt đất một tên thiếu niên tuổi trạc Trần Hiên, thiếu niên này ăn mặc rách rưới cả người gầy trơ xương còn có chút hôi hám, hắn mặc dù quằn quại kêu gào lại bị mấy tên tráng hán liên tục dùng chân đá vào ngực, bụng nhưng miệng thủy chung gặm chặt chiếc đùi gà nướng, tựa hồ đến chết cũng sẽ không chịu buông.

Ba tên tráng hán toàn lực đấm đá, thanh âm bình bịch cùng với tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng cả một góc phố.

" Dám ăn cắp thức ăn của lão tử! Đây là lần thứ mấy rồi? Phải đánh cho ngươi cha mẹ đều nhìn không ra! " Một tráng hán ngực trần cuồn cuộn cơ bắp vừa lớn tiếng quát vừa tích cực tung cước.

" Hừ..Hừ.. Muốn đánh cứ đánh, người đói sắp chết không cần lễ nghĩa.. Hơn nữa ta làm gì có cha mẹ để nhìn!" Thiếu niên cả người bầm dập nhưng khuôn mặt không mảy may biểu hiện ra đau đớn, quanh miệng dầu mỡ bóng loáng, hai tay ôm chặt chiếc đùi gà, liên tục cắn xé như sợ kẻ khác sẽ cướp mất phần, thiếu niên vừa gặm vừa phẫn nộ phản bác.

" Dừng tay! Đánh nữa sẽ chết người!" Trần Hiên nhanh chóng đi đến trước mặt thiếu niên, ngăn cản ở phía trước, đối với ba tên tráng hán lạnh nhạt quét mắt.

" Cút! Nhóc con lo chuyện bao đồng!" Tráng hán ngực trần nhìn cũng không thèm nhìn, chán ghét quát lớn, cánh tay vung ra hướng mặt Trần Hiên đập tới.

Một tát này rất có lực, hơn nữa khoảng cách quá gần Trần Hiên không thể tránh né đành thủ thế nhấc tay ngăn cản, bàn tay tráng hán cách mặt Trần Hiên chưa đầy tấc liền ngừng lại giữa không trung, đối với hạng người không nói lý lẽ Trần Hiên cũng không nhiều lời, sau khi ngăn lại một kích thì lập tức ra chân hướng hạ bộ tráng hán hung hăng tung cước.

Thanh âm xé gió vang lên, rất nhanh, bịch một tiếng tráng hán ôm hạ bộ hét thảm, hai tên đồng bạn của hắn nhất thời giật mình nhưng cũng kịp làm ra phản kháng.

Thần sắc dữ tợn, cả hai như mảnh thú trực tiếp vọt tới, quyền cước loạn xạ, ở dưới hợp công Trần Hiên không chút biến sắc, thân pháp vừa động liền lách người tránh né sau đó phi thân liên tục tung ra hai cước, hai cước đều vô cùng chuẩn xác phân biệt nện thẳng lên mặt đối phương.

Lại thêm hai tiếng hét thảm, Trần Hiên hừ lạnh quét mắt một vòng mới đạm mạc cúi người đưa tay nắm lấy vai thiếu niên kéo hắn đứng lên.

Tràng cảnh lộn xộn liền đánh động đến bá tánh xung quanh, người qua kẻ lại nhanh chóng tụ tập, phía trước tửu lâu không ngừng chỉ trỏ bàn tán.

" Ngươi là con cái nhà ai? Dám ở Thanh Thủy Trấn lo chuyện bao đồng còn đả thương huynh đệ chúng ta? Muốn chết!" Tráng hán ngực trần chật vật đứng dậy, khuôn mặt xanh ngắt, trên trán mồ hôi lấm tấm, phía dưới hạ bộ hình như còn có máu tươi rỉ xuống đũng quần, tráng hán run rẩy nghiến răng quát, thanh âm gần như là gào thét từ trong cổ họng.

" Cái gì gọi là chuyện bao đồng? Ta không cần biết đúng sai thế nào, nhưng ba người các ngươi đều là tráng niên khỏe mạnh lại đi đánh đập dã man một tên hài tử nhỏ yếu, còn muốn đối với ta động thủ.. Hừ! Người trong thiên hạ không phải cứ nhỏ yếu liền để cho các ngươi tùy tiện ức hiếp!" Trần Hiên trừng mắt đanh giọng đáp trả.

" Tốt! Khốn kiếp một thằng nhóc không biết sống chết! Lẽ nào ngươi không biết tửu lâu này là một trong những tài sản của Chu gia?" Tráng hán nhịn đau lớn giọng quát, hai tên đồng bạn lúc này cũng chật vật đứng dậy, một cước vừa rồi khiến cho cả hai khuôn miệng méo xệch, trên mặt in xuống dấu dày nhạt nhạt.

"Thứ gì Chu gia ta còn chưa thèm để tâm, nếu hôm nay không ngăn cản các ngươi, để cho các ngươi hành hung tên kia đến chết lại thế nào? Vương pháp ở đâu? " Trần Hiên lạnh nhạt chất vấn.

" Từ bao giờ người Chu gia hành sự lại phải quan tâm nhiều chuyện như vậy! Một tên nhóc con mà thôi, cáo tri Vương tổng quan, xin nội binh Chu phủ đến giải quyết!" Tráng hán ngực trần quay sang nói nhỏ với đồng bạn, mặc dù nhỏ nhưng thanh âm cũng là vừa đủ để bốn phía chúng nhân đang quan khán rõ ràng nghe được.

" Tên kia xong đời, Chu gia xưa nay nổi tiếng độc tài càng ưa thích bao che, hắn đánh người Chu gia thành ra như vậy khó tránh Chu gia trách tội!".

" Hắn hình như là ở nơi khác đến cho nên mới không biết, nếu là người Thanh Thủy Trấn thì đã không dám can thiệp vào chuyện riêng của Chu gia".

Chúng nhân nghị luận, ai nấy khi nhắc đến hai chữ Chu gia trên nét mặt đều hiện lên sự cố kỵ, rõ ràng ở bên trong Thanh Thủy Trấn, Chu gia tuyệt đối không phải thế lực tầm thường.

" Ngươi chạy đi! Đợi nội binh Chu phủ đến coi như xong đời!" Thiếu niên kéo áo Trần Hiên, vẻ mặt mang theo bất lực, khuôn miệng khô khốc thảng thốt nói.

Dưới đủ kiểu phản ứng nhân tâm Trần Hiên có chút gấp gáp, nhưng nghĩ mình trước sau đều không làm ra điều gì sai trái liền hít vào một hơi khẩu khí duy trì tâm thế.

" Ta lại muốn đứng ở đây đợi xem, Chu gia giải quyết chuyện này thế nào! Ngươi nếu sợ có thể lập tức rời đi!" Trần Hiên lạnh nhạt xua tay, đối với thiếu niên âm trầm quét mắt.

Ba tên kia không biết dùng đến thủ đoạn gì, hình như là tín phù truyền âm, rất nhanh phía cuối con đường liền nhấc lên ngập trời đất bụi, bốn con tuấn mã nện vó gào thét hướng bên này lao đến, trên lưng bốn con tuấn mã phân biệt ngồi bốn vị đại hán thân mang giáp trụ, ai nấy nhục thân cao lớn, khí thế uy vũ, nhìn qua như tướng soái lâu năm lăn lộn chốn biên thùy mà cả người sát khí động đãng, uy áp phảng phất như hư như thực.

Bốn con tuấn mã vừa tới, dân chúng liền e sợ tản hết ra một góc, một trong bốn tên đại hán từ lưng ngựa vặn người phi thân nhảy xuống, hai chân vững vàng cắm chặt mặt đất, giáp trụ loảng xoảng, khí thế tự thân lập tức lan tỏa.

" Là kẻ nào dám ở địa bàn Chu gia làm loạn?" Đại hán gầm lớn, hung hăng quét mắt nhìn quanh, khi nhìn thấy trước mặt chỉ có hai tên thiếu niên vô hại mới nhếch môi cười gằn.

" Ta lại cứ tưởng là Thần Thánh phương nào, thì ra hai thằng oắt con, bắt lại, đưa về phủ cho Vương tổng quản xử lý!" Thần sắc cao cao tại thượng, đại hán nhìn cũng không thèm nhìn nhiều, đối với ba tên thủ hạ của mình lớn tiếng hạ lệnh.

" Vâng!" Ba tên đại hán đồng thanh đáp, lập tức phi thân nhảy xuống, hướng vị trí Trần Hiên cùng thiếu niên đang đứng nhanh chóng áp tới.

Thiếu niên lúc này đã cực kỳ sợ hãi, hai tay nắm chặt vạt áo Trần Hiên sợ rằng buông ra sẽ quỵ ngã, hắn trước kia vẫn thường xuyên vào tửu lâu trộm đồ ăn cũng rất thường xuyên bị đòn, nhưng sau mỗi trận đòn đổi lại là một lần no bụng, chịu nhục thành quen nhưng lần này vô tình gây ra đại họa, đối với hành động nghĩa khí của Trần Hiên thiếu niên nhất thời không biết nên cảm kích hay là nên ghi hận.

" Hoang đường! Thanh Thủy Trấn không xa Đế Đô, dưới chân Thiên Tử mà các ngươi còn dám tác oai tác quái, thử hỏi chốn biên ải nếu cũng xuất hiện cường hào ác bá thì dân đen phải sinh sống thế nào?" Trần Hiên bất bình quát lớn, dưới hung hăng khí thế kia cả người tương đối chật vật, liền kéo theo thiếu niên lùi lại phía sau mấy bước.

Ba tên đại hán cười gằn không thèm đáp trả, phân biệt bao vây lấy hai người Trần Hiên, bá tánh bên đường âm thầm quan khán, không ai dám lớn tiếng nghị luận, sợ khi không sẽ vướng vào tai họa.

Lúc này một trong ba tên đại hán lấy ra roi ngựa, roi ngựa từ tay vặn vẹo hướng đỉnh đầu Trần Hiên hung hăng quật tới, thanh âm lốp bốp nổ vang, không khí bên trên tựa hồ bị chặt đứt, một đạo kình phong sắc bén cách không chém xuống.

Trần Hiên chỉ cảm thấy da đầu tê dại, muốn tránh né nhưng đại hán kia có lẽ là một tu sĩ Ngưng Khí kỳ, dưới uy áp, dưới cách biệt thực lực lớn lao, Trần Hiên nhất thời không thể làm ra phản kháng, nội tâm gào thét, bất lực đứng im chịu trận.

Gần như chỉ trong chớp mắt, roi da lấy xu thế sấm sét đánh xuống đỉnh đầu Trần Hiên, mặc dù mềm dẻo nhưng mang theo lực lượng không thể xem thường, ngay lập tức Trần Hiên choáng váng, hai mắt tối sầm, đỉnh đầu dội lại một cỗ đau đớn khủng khiếp, tựa hồ dao sắc chém qua, chém đứt da thịt, từ vùng gáy đến phía trước mặt kéo dài tận ngực một đạo vết thương rỉ máu nhìn thấy mà giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui