Tiên Nghịch Nhị Bản

Mấy người Thiết Trụ, Sở Vân Thiên cũng hãi hùng khiếp vía, thì ra một đoạn đường vừa rồi đồng hành cùng Trúc Cơ cường giả, bọn hắn không suy nghĩ sâu xa như Diệp Bất Phàm, tuy nhiên ai nấy dặn lòng phải triệt để xóa đi cái ý nghĩ nam nhân phàm tục ra khỏi đầu, đừng nói Trúc Cơ cường giả mà ngay như Ngưng Khí nữ tu cũng sẽ không bao giờ xem trọng một đám Đan Đồ tầm thường.

Ở đây người có lòng tin nhất vẫn là Sở Vân Thiên, hắn cầm trong tay danh ngạch chuẩn Đan Sư, về sau chỉ cần mở ra Ngưng Khí Đan Điền tất nhiên bên trong Hạ Viện địa vị sẽ lập tức thay đổi có thể nói một bước lên trời.

Tự tin là vậy nhưng mà ở dưới Trúc Cơ khí tức vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đừng nói ý nghĩ chinh phục kiêu nữ, ngay cả lá gan đi nhìn cũng hoàn toàn không có.

Biết không giúp đỡ được gì đám người Diệp Bất Phàm liền lùi về phía sau một đoạn đảm bảo tự thân an toàn, Trúc Cơ chi chiến sức phá hoại kinh khủng tuyệt đối không thể xem thường.

"Ngươi thật Trúc Cơ kỳ? Ta vậy mà nhìn nhầm!" Hắc y nhân nhàn nhạt nói, dưới bóng đêm không thể nhìn rõ biểu tình, nhưng từ thanh âm có thể nghe ra được một chút kiêng kỵ.

"Từ khi nào Ma Tu lớn gan dám tiếp cận Thánh Địa? Người trong thôn trang này đều là tín dân Bát Cực Đạo Tông, ngươi sát hại tín dân cũng giống như đánh vào thể diện đạo tông!" Thanh âm băng lãnh rơi xuống, nữ tu cũng không tiếp tục nhiều lời mà dứt khoát động thủ.

Ngọc kiếm trên tay nàng lóe u quang, tiếng kiếm ngân chói tai giống như chuông gió từng hồi, nữ tu nắm kiếm, bộ pháp triển khai, gần như ngay lập tức thể nội linh khí, thể nội tu vi tụ tập ở phía trên ngọc kiếm, thân hình lay động hai chân lăng không lướt về phía trước cánh tay thon dài nhấc lên trực tiếp chém ra một kiếm.

Một kiếm này cách không chém lên hư vô, sát na ba đạo kiếm ảnh trống rỗng hình thành, kiếm ảnh trùng điệp gào thét cắt đứt tầng tầng u vụ, ở trong màn đêm như thiểm điện giật động, hướng hắc y nhân giết tới.

Hắc y nhân hừ lạnh, cũng không tránh né mà nhấc tay đánh ra một chưởng đối kháng, một chưởng này uy thế khai thiên phách địa, thủ chưởng vừa ra liền huyễn hóa một cái chưởng ấn màu đen, chưởng ấn cắn nuốt thiên địa linh khí nhanh chóng hóa lớn khi đạt đến cao thấp hai trượng thì ở giữa hư vô đứng im bất động, nhìn như một tấm khiên ngập tràn ma khí, túc sát đảm nhân.

Kiếm ảnh chồng chất chém lên hắc chưởng khiến cho hư vô phạm vi mười trượng xung quanh trực tiếp nổ tung, dư lực hóa thành gợn sóng quét ngang, hắc chưởng dễ dàng cản lại ba đạo kiếm ảnh, tuy nhiên bằng mắt thường có thể nhìn thấy hắc chưởng cũng bị vạch phá một đạo vết nứt, theo đó u vụ cuốn động thẩm thấu.

Hắc y nhân cảm giác cánh tay tê dại, lòng bàn tay vậy mà có máu tươi chảy xuống, hắn hừ lạnh một tiếng, toàn thân u vụ tiếp tục quay cuồng, khí thế ngay lập tức kéo lên, vừa rồi chỉ là thăm dò, hắc y nhân đã ít nhiều nhìn ra thực lực nữ tu, nàng ta quả thực là Trúc Cơ sơ kỳ, tuy nhiên có lẽ mới đột phá không lâu cho nên ở trên cường độ linh khí kém xa bản thân hắn, hơn nữa hắc y nhân dám chắc với kinh nghiệm thực chiến phong phú của mình, rất nhanh liền có thể áp chế đối phương.


Nghĩ vậy, hắc y nhân liền chủ động công kích, trước ngực hắn không biết từ lúc nào trống rỗng hình thành một cái hắc động, hắc động điên cuồng nuốt vào u vụ, ở đó tạo thành một mũi thương màu đen, mũi thương tràn ra nồng đậm khí tức chết chóc càng âm u khó tả, giống như không phải là đồ vật của thế giới này.

"Hồn thương!" Hắc y nhân hừ lạnh bắt ra hàng loạt pháp quyết, ngón tay điểm nhẹ lên mũi thương khiến cho mũi thương bỗng nhiên chấn động, một tiếng rít gào đinh tai nhức óc vang lên, hắc động phun ra mãnh liệt lực hấp xả đẩy mũi thương cực tốc xé không lao về phía trước, đích đến là bạch y nữ tu.

Bởi khoảng cách quá gần nữ tu không kịp chống trả, hơn nữa mũi thương kia mang lại áp lực khủng khiếp nàng chỉ còn cách nghiêng người tránh né.

Thân pháp động, cơ thể trở nên mờ ảo, ngay phía sau vị trí nàng đang đứng bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo tàn ảnh, mũi thương gào thét lướt qua đâm rách hàng loạt tàn ảnh, bất quá, tiếp theo liền đâm vào bóng đêm vô định.

Diệp Bất Phàm thở sâu cẩn thận quan sát, đối với thủ đoạn Trúc Cơ lần đầu tiên có nhận thức, những người còn lại cũng tương tự tạm thời quên đi sợ hãi do khung cảnh tà dị xung quanh mang lại, ai nấy hô hấp gấp rút, biểu tình cực kỳ căng thẳng.

Bên trong bóng đêm một dải lụa trắng lướt qua, nữ tu lăng không ở giữa hư vô, ngọc kiếm trên tay một lần nữa súc thế chuẩn bị chém về phía trước, tuy nhiên, không để cho nàng kịp động thủ...Sau lưng, mũi thương kia vậy mà quay ngược trở lại, giống như vật có linh tính, giống như oan hồn đòi mạng một khi đã chọn được mục tiêu, chưa hạ sát thành công còn không chịu buông tha.

Mũi thương chấn vào bóng đêm vang lên thanh âm bén nhọn, theo thủ pháp của hắc y nhân mũi thương bỗng nhiên phân tách, chớp mắt, mấy chục mũi thương tương tự ở giữa hư vô dàn thành thương trận.

"Ta xem ngươi tránh né thế nào?" Hắc y nhân gầm nhẹ, ngón tay một điểm, mấy chục mũi thương như mưa xé nát trùng điệp bóng đêm.

Nguy cơ lâm đầu, bạch y nữ tu không có nhiều thời gian suy nghĩ liền lôi từ bên trong túi trữ vật một tấm linh phù màu vàng, linh phù vừa ra liền tự động bốc cháy, gần như ngay lập tức xung quanh cơ thể nàng hào quang bạo phát, trên đỉnh đầu mơ hồ xuất hiện hư ảnh một đóa thanh liên.

Hào quang màu xanh lấy bạch y nữ tu làm trung tâm vặn vẹo chuyển động, cuối cùng hóa thành một bức Sơn Hà Thủy Mặc, bức tranh đốt lên màn đêm một vệt sáng chói mắt.


Thời khắc mấy chục mũi thương đâm tới, bức tranh Sơn Hà Thủy Mặc cũng vặn vẹo, một thanh âm trùng kích kinh thiên động địa kéo theo tiếng oanh minh ngập trời quanh quẩn, nữ tu tại chỗ phun ra máu tươi, máu tươi lại bị tấm khăn che mặt ngăn xuống, cả người nàng vô lực ngã về phía trước.

Lúc này hắc y nhân cười lạnh, thanh âm như quỷ khiếu:" Trúc Cơ cũng có nhiều loại, ta vào 10 năm trước gần như đã vô địch bên trong Trúc Cơ sơ kỳ cảnh giới, mặc dù gặp bình cảnh tu vi không tiến nhưng tuyệt không phải đối tượng để một nữ hài như ngươi có thể xem thường!".

Thanh âm vang vọng, hắc y nhân nhấc tay nắm lấy cổ bạch y nữ tu, cánh tay như gọng kìm dụng lực xiết chặt, u vụ theo đó nhanh chóng tiến nhập cơ thể nàng phong bế toàn bộ kỳ kinh bát mạch, bạch y nữ tu thời điểm này yếu ớt hơn bao giờ hết, cả người giống như vô lực muốn giãy dụa đều khó khăn.

"Nửa năm nay, mấy trăm tên đệ tử Bát Cực Đạo Tông xuống núi đều đã trở thành chất dinh dưỡng cho Hỏa Thánh Ma Viên trưởng thành, các ngươi là những kẻ tiếp theo, nhưng mà cũng nên an tâm rồi, bởi không lâu nữa toàn bộ Bát Cực Đạo Tông sẽ bị tận diệt, toàn tông cùng táng là chuyện vui hiếm gặp!" Hắc y nhân nhàn nhạt mở miệng, thanh âm lạnh lẽo ở bên trong thôn trang quanh quẩn.

Vừa nói vừa hướng đám người Diệp Bất Phàm bước tới phía sau lớp u vụ là một đôi mắt trầm đục, đôi mắt này đốt lên Minh khí, càng tà ác đến cực hạn để cho người khác nhìn phải liền muốn trầm mê bên trong hồn bay phách lạc, theo hắc y nhân bước tới, bốn bề u vụ chấn động gào thét.

Diệp Bất Phàm nội tâm xoắn xuýt, não hải dâng lên ngập trời sóng to gió lớn, mới vừa rồi hắn lấy bạch y nữ tu xem như một bức bình phong vững chắc, tuy nhiên bức bình phong kia không tồn tại được bao lâu liền sụp đổ, Diệp Bất Phàm cùng những người khác thần sắc tái nhợt, đều cảm thấy lần này chỉ e tai kiếp khó thoát.

Diệp Bất Phàm từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua nguy cơ sinh tử, ở trong chuyện kinh lịch nhân sinh càng ít ỏi vô cùng, cho nên đứng trước hắc y nhân hắn chỉ biết bất lực chôn chân.

Thiết Trụ, Sở Vân Thiên cùng hai huynh đệ Vũ gia chật vật lùi lại, thời điểm này đã không còn hy vọng trốn thoát, nhưng mà phàm là nhân loại đều ít nhiều mang trong mình một cỗ ý chí cầu sinh, vẻ mặt Triết Trụ vốn tím tái bỗng biến trắng bệch sau đó hóa đỏ hồng, rất nhanh chỗ sâu ánh mắt lóe lên quang mang điên cuồng, thân hình cao lớn run rẩy một chút, cánh tay nhấc lên, đại kiếm hoành không, Thiết Trụ cắn răng gầm nhẹ.

"Con em ngươi! Chết cũng chết, sợ gì không chặt đi vài cọng lông trước khi chết!" Dứt lời Thiết Trụ lao về phía trước, đại kiếm bổ xuống vạch vào bóng đêm hư không một đường, kiếm này tự nhiên khí lực rất lớn.

Sở Vân Thiên cùng hai huynh đệ Vũ gia như chó cùng rứt giậu, thấy vậy cũng xuất ra binh khí hướng hắc y nhân gào thét giết tới.


"Một đám giun dế!" Hắc y nhân hừ lạnh, lười nhác nhấc tay một chỉ, một chỉ tùy tiện này cuốn lên cuồng phong, chưa đợi cho đám người kịp công kích đã bị cuồng phong cuốn đi một mạch ném mạnh về phía sau, bốn tên thiếu niên đồng thời phun ra máu tươi.

Thấy đồng bạn như vậy, tâm lý bất lực hóa thành phát điên, Diệp Bất Phàm đỏ mắt, cả người vặn vẹo dữ tợn, nếu đã không thể chạy trốn thì chỉ còn biện pháp duy nhất..Sống chết một đường.

"Trúc Cơ tài giỏi lắm sao? Có giỏi đứng im nếm thử một kiếm của lão tử!" Diệp Bất Phàm hô lớn, đồng thời lấy từ bên trong túi trữ vật một tấm linh phù màu tím, đây là Tật Phong Phù, một loại linh phù phụ trợ có tác dụng gia trì tốc độ, là hôm trước Diệp Bất Phàm trước khi hạ sơn dùng điểm cống hiến hối đoái.

Tật Phong Phù dán lên đầu gối, chớp mắt hai chân Diệp Bất Phàm vặn vẹo một cái, trường kiếm trên tay, cả người hóa thành một đạo bôn lôi phích lịch gào thét công kích hắc y nhân.

Chân dẫm Tật Phong Bộ, trường kiếm nhị phẩm pháp binh lóe thiết quang, Diệp Bất Phàm dẫm lên mặt đất, bộ pháp biến ảo liên tục, không phải một đường thẳng duy nhất, Diệp Bất Phàm nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắc y nhân, trường kiếm cách không chém xuống hắn thậm chí không thèm nhìn kết quả, bộ pháp lại tiếp tục thay đổi, cả người trơn tuột như chạch, chớp mắt liền vòng qua mặt hắc y nhân, tại phía sau lưng đâm ra một kiếm.

Một kiếm này bất ngờ đâm trúng mông hắc y nhân, mặc dù Khí Huyết cảnh trên cơ bản không có khả năng làm tổn thương Trúc Cơ tu sĩ, tuy nhiên nhị phẩm pháp binh cực kỳ sắc bén, mũi kiếm dễ dàng xé rách y phục, ở trên mông hắc y nhân vạch xuống một lỗ khiến cho hắc y nhân giật mình nhảy dựng.

Mọi chuyện diễn biến rất nhanh, dưới Tật Phong Phù phụ trợ, tốc độ Diệp Bất Phàm cơ hồ đã chạm đến cực hạn Ngưng Khí kỳ, Diệp Bất Phàm thu kiếm, lại vòng qua trước mặt hắc y nhân điên cuồng chém xuống.

Đối với tốc độ rùa bò này hắc y nhân không thèm nhìn, bởi lẽ hắn là Trúc Cơ, mà nhãn lực Trúc Cơ không phải thứ để cho Tật Phong Bộ có thể qua mặt, nhưng mà Diệp Bất Phàm xảo trá, cả người như một con lươn nhỏ, hắc y nhân trên cơ bản không thể nắm bắt được quỹ tích, hơn nữa một tay hắn còn phải khống chế bạch y nữ tu.

Diệp Bất Phàm đạp chân đại địa, y phục cuốn lên bụi đất, một kiếm vừa rồi chém xuống nhưng lại bị khí thế trên thân hắc y nhân ngăn cản, Trúc Cơ khí tức như một đạo kiếm ảnh sắc bén cách mặt đất ba tấc tay quét ngang bát phương.

Nếu để cho khí tức Trúc Cơ quét trúng Diệp Bất Phàm chí ít cũng nhận lấy trọng thương.

Diệp Bất Phàm nhanh chân ngã người sát mặt đất tránh né, tay phải vỗ mạnh một cái tiếp tục lao lên, kiếm pháp lay động, đây mặc dù là một bộ kiếm pháp tầm thường nhưng cũng đánh ra được võ kỹ khí thế.

Đối với con ruồi phiền phức Diệp Bất Phàm, hắc y nhân đã cực kỳ chán ghét, chỉ muốn một tay bóp chết, rất nhanh u vụ trên cơ thể hắn cuống cuồng chuyển động, u vụ tụ tập hóa thành một tấm hắc thuẫn muốn tạm thời ngăn cản Diệp Bất Phàm.


Tật Phong Phù nguyên lý là gia trì tốc độ nhưng chỉ hiệu nghiệm trong vòng hai mươi cái hơi thở thời gian, Diệp Bất Phàm biết rõ điều đó, hắc y nhân cũng minh bạch, hắn đương nhiên không muốn chơi trò đuổi bắt mới cố tình bày ra hắc thuẫn muốn kéo dài thời gian đợi cho đối phương chạy mệt sẽ tự động chịu chết.

Thực tế, hắc y nhân có đến hàng trăm cách để giết chết Diệp Bất Phàm trong chớp mắt, tuy nhiên bản thân hắn không gấp gáp, càng đối với Diệp Bất Phàm bỗng nhiên nảy sinh hứng thú, muốn chơi đùa một chút.

"Để ta xem một tên Khí Huyết kỳ đến cùng giàu có bao nhiêu?" Hắc y nhân cười lạnh, cả người đứng im bất động, trước mặt hắn hắc thuẫn quay cuồng phun trào u vụ.

"Ta chỉ có một tấm!" Diệp Bất Phàm thở hổn hển đáp, tốc độ bỗng nhiên chậm lại.

"Vậy thì chịu chết..".

Chưa để cho hắc y nhân nói xong, Diệp Bất Phàm tiếp tục lôi từ bên trong túi trữ vật thêm một tấm Tật Phong Phù, bàn tay vỗ nhẹ dán lên đầu gối.

"Chỉ còn một tấm cuối cùng!" Diệp Bất Phàm lại chạy vòng vòng, tiếc nuối gào.

"A! Lại còn một tấm!" Diệp Bất Phàm hét lên.

"Không! Là hai tấm!" Diệp Bất Phàm vừa chạy vừa hét.

Hắc y nhân giận sôi, lúc này sát cơ động rồi, hắn muốn thực sự động thủ thì Diệp Bất Phàm bất ngờ ném ra thanh trường kiếm, trường kiếm xé gió mà đi.

Hắc y nhân nhếch miệng cười, một tay hướng hư vô chộp tới, bàn tay dễ dàng bắt lấy thanh trường kiếm.

Nhưng đúng lúc này, bên trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng:" Bạo".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận