Nhị phẩm pháp binh tự bạo hình thành một cỗ lực lượng trùng kích ngay tại trên tay hắc y nhân trực tiếp nổ tung, lực lượng này mặc dù không lớn nhưng có thể so với một kích toàn lực của Ngưng Khí hậu kỳ tu sĩ, dĩ nhiên hắc y nhân không dám chủ quan đành phải buông tha bạch y nữ tu.
Thanh âm oanh minh tại bên trong thôn trang quanh quẩn, cả người bạch y nữ tu ném mạnh về phía sau rơi trên mặt đất, vừa rồi nàng bị hắc y nhân khống chế không thể động thân, dưới lực lượng tự bạo cuốn vào cũng hết sức chật vật, bạch y nữ tu phun ra thêm một ngụm máu tươi, mấy cái hơi thở về sau mới dần dần khôi phục thần sắc.
Diệp Bất Phàm tự bạo trường kiếm lúc này hai tay trống trơn, cảm giác giống như hài tử vừa mới nghịch dại làm mất đi đồ chơi quý, ít ra thì với nhị phẩm pháp binh Diệp Bách Phàm đã thành công vạch xuống mông hắc y nhân một kiếm, lúc này tay không tấc sắt, đừng nói dũng khí chiến đấu, thậm chí hắc y nhân có đứng im cả ngày Diệp Bất Phàm cũng không thể gây ra thêm chút nào thương tổn.
Khi lực lượng trùng kích hoàn toàn tán đi, phía sau tấm hắc thuẫn hắc y nhân vẫn nguyên vẹn đứng lông tóc không tổn hao, chỉ có y phục trên thân giống như bị nhấc lên một chút, hắc y nhân vẻ mặt âm trầm, trong hốc mắt Minh khí lượn lờ, giờ phút này hắn thực sự điên rồi, đã triệt để động sát tâm, ánh mắt sắc bén chằm chằm nhìn Diệp Bất Phàm.
Diệp Bất Phàm vừa chạy vừa ủy khuất muốn khóc, ánh mắt hắc y nhân mang lại cho hắn áp lực cực lớn, mặc dù vừa rồi đã xác định liều mạng nhưng thời điểm này điên cuồng không thấy chỉ còn nồng đậm sợ hãi.
Hắc y nhân như Tử Thần đòi mạng, ở trong bóng đêm khí thế càng kinh thiên động địa bộc phát, u vụ bốn phía mơ hồ lấy cảm xúc của hắn làm chủ đạo vậy mà cuồn cuộn vận chuyển, phía trước hư vô lúc này hình thành một tấm lưới ma khí, tấm lưới đón gió hóa lớn bao trùm khuôn viên trăm trượng.
Tấm lưới ma khí giữa trời bỗng nhiên rơi xuống.
Bạch y nữ tu biến sắc, thời điểm này khí lực đã cạn, tu vi cũng bị bào mòn gần như sạch sẽ, hiển nhiên ở dưới thần thông Trúc Cơ không có cách nào phản kháng.
Diệp Bất Phàm nội tâm đã xoắn xuýt đến cực hạn, tấm lưới ma khí phong bế bầu trời phảng phất muốn cầm tù hết thảy tồn tại bên dưới, lấy Diệp Bất Phàm làm trung tâm, một cỗ áp lực khủng khiếp ngang nhiên bộc phát.
Diệp Bất Phàm bị ép cực kỳ chật vật tại chỗ phun ra mấy ngụm máu tươi, vẻ mặt liền trở nên ảm đạm thất sắc, ánh mắt mang theo bất cam, nhưng khuôn miệng thình lình nhếch lên một nụ cười, thời điểm tưởng chừng cùng đường mạt lộ thì bạch y nữ tu bỗng nhiên hét lớn.
"Lấy ra lệnh bài thân phận, đồng thời bóp nát!" Bạch y nữ tu cực kỳ gấp gáp, trong tay nàng lóe hiện ngọc quang, Thiết Trụ, Sở Vân Thiên cùng Vũ gia huynh đệ cũng đã xuất ra lệnh bài thân phận của mình.
Diệp Bất Phàm mặc dù không hiểu nhưng không có nhiều thời gian suy nghĩ, tại bên trong túi trữ vật nhanh chóng lấy ra lệnh bài thân phận, Diệp Bất Phàm nhìn bạch y nữ tu một cái, sáu người lẫn nhau gật đầu sau đó đồng thời bóp nát lệnh bài.
Sáu tấm lệnh bài thân phận toái thành phấn bụi, gần như ngay lập tức thần quang bạo phát, ở giữa thiên địa vô cùng vô tận những điểm sáng li ti lấy tốc độ siêu việt mắt nhìn cuồn cuộn ngưng tụ, rốt cuộc một tấm màn ánh sáng giăng cao, tấm màn này phảng phất nối liền trời đất tràn ra mãnh liệt lực lượng truyền tống.
Diệp Bất Phàm nhất thời hiểu ra lệnh bài thân phận ngoài là thứ dùng để chứng minh thân phận còn là tác nhân dẫn động truyền tống trận, mà thôn trang này thuộc về phạm vi Bát Cực Đạo Tông tự nhiên vẫn nằm trong ảnh hưởng của đại trận tông môn.
"Chỉ có mười hơi thở!" Bạch y nữ tu gần như gào thét.
Thiết Trụ, Sở Vân Thiên cùng Vũ gia huynh đệ đứng gần truyền tống trận nhất, thời gian bức bách chỉ kịp nhìn Diệp Bất Phàm cùng bạch y nữ tu một cái, sau đó đồng loạt nhảy vào bên trong tấm màn ánh sáng, không phải bọn hắn sợ chết mà ở dưới cực hạn nguy cơ vô phương chọn lựa này, nếu vẫn có người sống sót đi ra đã xem như một lần may mắn, ai sống không quan trọng, tất cả cùng sống càng tốt.
"Diệp Bất Phàm! Còn không chịu đi?" Bạch y nữ tu đứng ngay bên cạnh Diệp Bất Phàm, khi nàng muốn kéo hắn tiến nhập truyền tống trận thì tấm lưới ma khí đã bao trùm xuống, đồng thời hắc y nhân cũng gào thét, điên cuồng giết tới.
"Không kịp..Cuối cùng vẫn chết! Nếu vậy một mình ta chết là được rồi!" Diệp Bất Phàm gầm nhẹ, ánh mắt tóe lên âm lãnh biểu cảm, vẻ mặt càng nghiêm túc cực kỳ, biểu cảm dạng này trong đời hắn tuyệt đối hiếm gặp, là cuối đời chỗ tàn sinh mệnh bộc phát một lần lựa chọn.
Lập tức song thủ vươn ra bắt lấy eo bạch y nữ tu, nhấc bổng nàng lên hướng truyền tống trận ném mạnh.
"Diệp Bất Phàm!".
Truyền tống trận khởi động, quang mang Thần Thánh ngập trời quay cuồng, đám người ở bên trong lạc giọng gào thét, ai nấy đều đã đỏ mắt, Thiết Trụ nhấc lên đại kiếm điên cuồng chém loạn.
Truyền tống trận giá trị như một cái phao cứu sinh, bọn hắn xuống phao trước, tưởng đồng bạn đều sẽ được an toàn, nhưng không ngờ rốt cuộc cũng phải có kẻ hy sinh tính mạng làm đại giá.
"Chúng ta sẽ báo thù cho ngươi!" Không biết ai là người lên tiếng, cũng có thể tất cả cùng đồng thanh.
Phía sau tấm khăn che mặt bạch y nữ tu biểu tình thất lạc, nàng vốn là Trúc Cơ vậy mà trong hiểm cảnh lại để cho một tên Khí Huyết kỳ phải liều mạng, đối với hành động của Diệp Bất Phàm nàng không những không cảm kích mà còn sinh ra chút phẫn nộ khó hiểu.
"Không ổn!" Hắc y nhân nhìn thấy đám người có lẽ rất nhanh liền bị truyền tống trận mang đi mới điên cuồng gầm lên một tiếng, tốc độ bạo phát đến cực hạn, hắc y nhân hướng về phía trước nhấc tay đánh ra một chưởng.
Một chưởng này trống rỗng hình thành hóa một đầu quang trụ vạch phá hư vô, muốn ngăn cản lại truyền tống trận.
Tốc độ cực nhanh, mọi chuyện nói có vẻ dài dòng nhưng thực sự chỉ phát sinh trong một đoạn thời gian rất ngắn, khi cự chưởng muốn nện thẳng lên tấm màn ánh sáng truyền tống trận thì đồng thời một cái bóng đen cực tốc áp sát, bóng đen này ở giữa ý đồ ngăn lại cự chưởng nhưng liền bị cự chưởng dễ dàng đánh bay.
Cự chưởng bị ngăn cản cũng ngưng lại một chút, một chút này là vừa đủ để cho truyền tống trận hoàn hảo khởi động.
Thần quang biến mất như chưa từng hiện thế, cự chưởng nện vào bóng đêm hư vô nổ vang thanh âm trầm đục, cả người Diệp Bất Phàm bị ném về phía sau bay đi không biết bao xa, lúc này đã triệt để hôn mê bất tỉnh.
Toàn thân Diệp Bất Phàm tàn phá khủng khiếp, vùng ngực lõm sâu, máu tươi đen đục từ thất khiếu nhanh chóng tràn ra vằn vện chảy dài trên mặt đất, nhịp thở hết sức yếu ớt, Diệp Bất Phàm có lẽ còn chưa chết nhưng cũng không cách cái chết bao xa.
"Đáng không?.. Đáng a!... Chấp niệm Tu Tiên một đời này chỉ cầu vui vẻ hoạt bát, nghĩ sẽ cứ như vậy vĩnh viễn thiếu niên vô ưu...Nhưng mà nhân sinh có nhiều lần không kịp lựa chọn...Không thể lựa chọn!" Diệp Bất Phàm trước khi hôn mê giống như thở dài.
Lúc này hắn không hề đau đớn, hoặc căn bản chút khí lực còn lại là không đủ để cảm nhận được đau đớn, cả người nhẹ tênh, linh hồn bắt đầu mông lung bất định.
Vẫn con đường đó, vẫn đồ án Diệp Lục Đồ Đằng, đại lộ trắng toát màu băng tuyết, trên cao thái dương bàng bạc cao chiếu, bốn bề thiên địa là bồ công anh theo gió phiêu diêu.
Diệp Bất Phàm vùi đầu trên mặt đất, một chưởng của Trúc Cơ kỳ khiến cho lục phủ ngũ tạng đều bị chấn nát, ban đầu máu tươi chỉ là từ thất khiếu tràn ra, theo thời gian, da hắn cũng bắt đầu xuất huyết.
Hắc y nhân căn bản không thèm chú ý tới Diệp Bất Phàm, biểu tình bỗng nhiên hiện lên một tia ngưng trọng:" Để cho bọn chúng chạy thoát, rất nhanh sẽ có cường giả Bát Cực Đạo Tông hạ sơn, nếu ta tính không sai thì hai canh giờ sau là thời điểm Hỏa Thánh Ma Viên thức tỉnh, lúc đó dễ đối phó, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu là được, nhưng mà lần này mọi chuyện phải hết sức chu toàn, nhất định không được phát sinh biến số!" Hắc y nhân lẩm bẩm sau đó lướt qua Diệp Bất Phàm, có lẽ xem hắn là người đã chết.
Lúc này ở trung tâm thôn trang, trên mặt đất bỗng nhiên có liệt quang phun trào, hào quang là từ đại địa mà ra, giống như một vòng lửa lớn đốt lên hư vô muốn đi thiêu cháy thương khung đại địa, cứ như vậy hướng bầu trời chậm rãi dâng lên, nếu người Bát Cực Đạo Tông từ trên đỉnh Khâu Sơn nhìn xuống sẽ cho rằng chân núi thời điểm này bỗng nhiên xuất hiện một vầng mặt trời nhỏ.
Theo hào quang cuồng động đốt cháy bầu trời thì mặt đất cũng vang lên từng hồi thanh âm gầm gừ dữ dội, địa chấn phát sinh, cả Khâu Sơn sâm lâm ầm ầm rung chuyển, chỗ sâu mặt đất hình như có thứ gì đó đang thức tỉnh chuyển mình.
Mấy lần mặt trăng bị mây mù che Diệp Bất Phàm vẫn nằm ở đó không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ hồi tỉnh, lại thêm nửa canh giờ qua đi, khi địa chấn gần như đã đạt đến cực hạn, cả mặt đất đều bị nhấc lên, hư vô quay cuồng dữ dội, bỗng lúc này mi tâm Diệp Bất Phàm thình lình lóe sáng, vị trí chính giữa mi tâm hào quang ngưng tụ hóa thành một cái ấn ký.
Là ấn ký Diệp Lục Đồ Đằng.
Rất nhanh, cả người kịch liệt vặn vẹo, bằng mắt thường có thể nhìn thấy vùng ngực vốn lõm sâu lần nữa căng ra, nhịp hô hấp dần trở nên đều đặn, thể nội thương thế lập tức được chữa trị...
Cải tử hồi sinh.
Trong cơ thể một cỗ lực lượng kỳ dị đang chảy xuôi, theo kỳ kinh bát mạch tiến nhập Đan Điền, từ Đan Điền lại lan tỏa lục phủ ngũ tạng, như một dòng suối mát lạnh nhu hòa tẩy lễ nhục thân.
Thêm mấy hơi thở, lúc này Diệp Bất Phàm thình lình mở mắt, trong ánh mắt dày đặc lam quang, Diệp Bất Phàm thử cử động thân thể liền cảm thấy cả người phảng phất sinh long hoạt hổ, nội tâm nhất thời khiếp sợ.
"Chuyện gì? Ta còn chưa chết? Tại sao lông tóc không chút tổn hao thế kia?" Diệp Bất Phàm không hiểu, từ sau khi hôn mê cho đến thời điểm thức tỉnh đối với hắn giống như một giấc ngủ.
Diệp Bất Phàm ngồi dậy, hai tay bấu chặt lên mặt đất, lúc này mới kịp quan sát khung cảnh bốn phía xung quanh.
Địa chấn dữ dội lột xuống của ngọn Khâu Sơn vô số tảng đá lớn, trên đường đi đè bẹp hết thảy kiến trúc, mấy chục căn nhà bên trong thôn trang đã bị cày nát, mặt đất nứt toác ra tạo thành những chiếc rãnh dài, theo đó Minh khí ngùn ngụt phun trào, giống như Minh Lộ mở, yêu ma giáng thế
Diệp Bất Phàm không biết chuyện gì phát sinh nhưng trời đất cùng động khiến cho hắn hoa mắt chóng mặt, não hải lại tiếp tục dâng lên một cỗ cảm giác bất an cùng cực.
Lúc này chân trời mờ nhạt, tân dương muốn hiện xóa đi bóng đêm dày đặc, một vài vệt ánh sáng nhỏ nhoi từ phương đông chậm rãi kéo lên khiến cho Minh khí cũng dần dần tiêu tán.
Trước là tàn dạ nuốt quang, sau như sơ quang triệt dạ.
Một lúc.
Cường độ chấn động có phần giảm bớt thay vào đó là từng tràng thanh âm gầm rú rợn người, cảm giác bên dưới đại địa chôn một đầu Viễn Cổ Hung Thú đang chuẩn bị xé mở mặt đất leo lên.
Diệp Bất Phàm không dám thở mạnh, lấy gốc đại thụ làm bức bình phong che chắn, phía sau đại thụ phóng tầm mắt bốn phía nhưng tuyệt nhiên không thể nhìn thấy bóng dáng hắc y nhân.
Lúc này một tiếng nổ kinh thiên động địa nữa vang lên, mặt đất dưới chân cuộn trào dữ dội, rốt cuộc nhô cao hóa thành một ngọn núi nhỏ, ngọn núi kia vậy mà chậm rãi di động, theo chuyển động đất bụi tầng tầng rơi xuống để lộ ra một cỗ thân thể khổng lồ.
Cơ nhục khủng bố, thân thể khổng lồ, mỗi một tiếng gầm đều áp chế bát phương thanh âm...Thân thể kia bàng bạc khiếp người....