Thôn hồn của Vương Lâm, sau khi giết sáu tộc nhân hạch tâm của Đằng gia, với tốc độ nhanh nhất bay trở về thân thể.
Sau khi trở lại thân thể, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt, hằn trầm mặc một chút. Trong nháy mắt giết chết người đàn ông trung niên kia, hắn đã thấy được một bóng người khiến lòng chấn động.
Nếu hắn không nhìn lầm, thì người này chính là Vương Trác.
Người phụ nữ bên người Vương Trác là con gái của người đàn ông kia, nàng cùng đi với hắn, hiển nhiên giữa hai người có quan hệ nhất định. Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, thu hồi Cấm Phiên, Cổ kính, thu hồi cả ma đầu, chân khẽ nhún một cái, cả thân mình bay lên đứng trên đầu Văn thú, thần thức tỏa khắp không gian, tức khắc tìm được nơi Vương Trác và nữ tử kia.
Hướng nàng đang đi đến, không phải là Đằng gia thành, mà là về phía biên cương nước láng giềng.
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm quyết định đuổi theo.
Đằng Tú Tú hai mắt đầy bi ai, mặc dù đang chạy chối chết nhưng nước mắt không ngừng rơi lã chã. Giờ đây tình hình phụ thân thế nào nàng không biết, nhưng trong lòng nàng có một loại dự cảm xấu. Cảm giác này nàng chôn sâu dưới tận đáy lòng, nó đè nặng lên ngực nàng khiến nàng không thể thở.
Thâm tâm Vương Trác còn càng lúc càng phức tạp, nhìn thấy Đằng gia từng người từng người bị giết, tuy trong lòng dễ chịu vô cùng, nhưng lúc này, không rõ làm sao, nhưng cảm giác dễ chịu sảng khoái ấy không còn nữa, ngược lại là một mối sầu lo nặng trĩu.
Cả thân mình Vương Trác chấn động, dừng bước chân, hai mắt nhắm lại, cảnh tượng kinh hoàng toàn bộ gia tộc bị Đằng Hóa Nguyên giết thảm năm đó lại hiện lên rõ mồn một quẩn quanh lấp đầy tâm trí hắn.
Thấy phu quân dừng lại, Đằng Tú Tú cũng vội vàng dừng lại, cắn môi dưới, nhìn Vương Trác, lúc này nàng chỉ có thể dựa vào duy nhất một mình y, chỉ có người nam nhân này – trượng phu của nàng.
Một lát sau, Vương Trác mở mắt, hung hăng tự tát cho mình mấy tát thật đau. Hắn muốn tự đánh tỉnh mình, trong lòng một lần nữa lại vang lên tiếng nhắc nhở suốt bốn trăm năm nay: Đằng gia là kẻ thù! Kể cả là Đằng Tú Tú. Đối với nàng, hắn chưa bao giờ có lấy một chút cảm tình.
Chỉ cần là người Đằng gia. Đều- Đáng – Chết!
Đằng Tú Tú lo lắng bước lên phía trước Vương Trác, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Vương Trác gắng hết sức tự bắt mình phải cứng rắn hạ quyết tâm. Cánh tay vung lên, nắm tay thê tử ném sang một bên, lạnh như băng:
- Ngươi đi đi! Từ nay về sau, ngươi và ta không có quan hệ!
Ánh mắt Đằng Tú Tú tràn ngập tuyệt vọng và kinh ngạc nhìn Vương Trác, thậm chí môi dưới bị cắn nát đến chảy máu cũng không biết. Nàng lúc này cũng là một phụ nữ bình thường, bước tới muốn giữ lấy tay phu quân.
Nhưng Vương Trác lại một lần nữa lách thân tránh né, giọng nói vẫn lạnh băng:
- Ngươi không đi? Ta đi!
Dứt lời hắn xoay người, không chút lưu luyến chầm chậm bay về hướng ngược lại.
Đằng Tú Tú ngơ ngác nhìn bóng lưng phu quân giữa không trung vắng vẻ, sự tuyệt vọng lại càng đậm hơn, lòng nàng như ngàn dao băm nát, đau đớn vô hạn. Khuôn mặt đỏ nàng lên, phun ra một ngụm tiên huyết, cả thân hình run rẩy lảo đảo, sắc mặt tái nhợt cố gắng đứng vững.
Thực ra, Vương Trác vừa xoay người được một khắc, lòng hắn đã đau như bị xé rách, nhưng cảnh tượng cả tộc nhân bị chết thảm lại hiện lên trước mắt, khiến hắn không thể lựa chọn. Lúc này, lòng Tú Tú đau vô hạn, lòng hắn đau vô cùng.
Đằng Tú Tú cười bi thảm, nàng nhìn phu quân nhẹ giọng:
- Đừng đi… Cả thân hình Vương Trác run lên, hai bản tay nắm thật chặt, mạnh mẽ xoay người, quát thê tử:
- Xéo!
Dứt lời thân hình chớp động nhanh chóng bay đi, nháy mắt biến mất vô ảnh.
Khóe miệng Tú Tú rỉ máu, nàng nhìn thật sâu theo hướng Vương Trác biến mất, cười thảm xoay người, hai mắt mờ mịt.
Thiên hạ tuy lớn, nhưng nàng không biết nên đi về đâu. Hai người đàn ông quan trọng nhất đời nàng, một chết sống không rõ, một người bỏ rơi nàng lại một mình. Đối với người con gái đáng thương này, tất cả đã sụp đổ, nàng chẳng còn gì.
Vương Trác nhắm mắt phi hành một mạch hơn mười dặm không dám quay đầu lại, hai nắm tay của hắn nổi cả gân xanh chảy cả máu. Những cái chết của từng người trong tộc cứ rõ mồn một hiện ra trước mắt như mới hôm qua, lại mờ dần, hình bóng cô độc đáng thương và đôi mắt tuyệt vọng của Đằng Tú Tú dần thay thế… Hồi lâu, Vương Trác rơi xuống mặt đất, hướng về phía trấn nhỏ xưa kia của tộc nhân mà quỳ, khấu đầu đến dập máu, chua xót nói:
- Cha, mẹ, con… bất hiếu!
Dứt lời, lòng đau như cắt nhắm hai mắt, nước mắt chảy dài hai má, lặng lẽ đứng lên xoay người bây về phía thê tử.
Ngay trong một khắc khi hắn xoay người, dường như hắn nhìn thấy được cả tộc nhân, rõ nhất là cha và mẹ, đau lòng nhìn hắn, chỉ vào mặt hắn, mắng hắn là kẻ phản bội, là nghịch tử Vương gia.
Nội tâm Vương Trác bị xé tan thành hai mảnh đấu tranh mãnh liệt, ngập tràn bi thương hắn đuổi theo Đằng Tú Tú, thoáng chốc đã thấy bóng hình nàng mờ mờ ảo ảo đang yếu ớt phi hành. Như có linh tính, nàng quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn phu quân, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Chỉ có điều, trong nháy mắt hai người thấy nhau, ập đến một cỗ sát khí từ chân trời tới. Chỉ thấy một yêu thú lớn, trên đầu nó là một thanh niên tóc trằng bay lất phất, lạnh lùng chằm chằm nhìn họ lừ lừ tiến tới.
Sau lưng hắn là một núi thi thể người Đằng gia, mùi máu tanh theo người này tới gần đập vào mặt cực kỳ nồng đậm.
Sắc mặt Đằng Tú Tú tái nhợt, theo bản năng nàng trốn sau lưng Vương Trác, thân thể mềm mại run rẩy.
Vương Trác sững người nhìn nam nhân tóc trắng kia, không thể tin.
- Ngươi. ngươi là Vương Lâm!
- Vương Trác.
Vương Lâm nhún mình nhảy xuống khỏi quái thú, đứng trước mặt Vương Trác, liếc nhìn nữ tử đứng sau lưng gã.
Theo bản năng, gã cố gắng che chở cho thê tử sau lưng mình, nhìn Vương Lâm, ánh mắt vô cùng phức tạp, một lúc lâu sau hắn hạ giọng:
- Ta cũng đã sớm đoán ra, chỉ có ngươi mới có đủ thực lực báo thù cho Vương gia.
Vương Lâm trầm mặc giây khắc, nhẹ giọng:
- Vương Trác, thật xin lỗi.
Vương Trác cười cay đắng lắc đầu:
- Nếu năm đó ngươi nói với ta những lời này, ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Nhưng lúc này… Kẻ thù của chúng ta chỉ có một – Đằng Hóa Nguyên.
Mắt Vương Lâm tóe ra những tia băng lửa, chậm rãi gằn từng tiếng:
- Đằng Hóa Nguyên: hắn không chạy được. Cả gia tộc họ Đằng, cũng không ai chạy được.
Cả thân mình Đằng Tú Tú run rẩy kịch liệt, mặc dù trong lòng sợ hãi vô cùng nhưng vẫn cố nén, cắn răng nhẹ giọng hỏi:
- Ta. Cha ta… Cha ta… - Câm mồm!
Vương Trác nhướn mày chặn họng Tú Tú, cố gắng trấn định nói với Vương Lâm:
- Nàng là chị dâu của ngươi.
Không đợi Vương Trác nói xong, Vương Lâm bình thản ngắt lời:
- Cha ngươi không nên mang họ Đằng.
Cả thân thể Tú Tú càng run lên mãnh liệt, ánh mắt nhìn Vương Lâm mang theo một nỗi hận thù sâu đậm.
Nghe lời Vương Lâm nói, Vương Trác dĩ nhiên hiểu được hắn đã biết thân phận của Tú Tú, lòng hắn càng thêm rối loạn.
Vương Lâm trầm ngâm, nhìn mặt trời đang xuống thấp dần ở phía xa xa, chậm rãi:
- Vương Hạo, có còn ở Huyền Đạo Tông?
Vương Trác lắc đầu cay đắng:
- Hắn không kết đan thành công… Đã… Đã chết.
Vương Lâm nhắm mắt khẽ thở dài, nhẹ giọng:
- Ngươi và nàng hãy rời khỏi Triệu quốc.
Dứt lời không thèm liếc Vương Trác lấy một cái, xoay người nhảy lên mình quái thú.
Từ lời nói đến hành động của hắn đều thể hiện rất rõ ràng một quyết định của hắn: không giết Đằng Tú Tú.
Vương Trác nhìn theo thân ảnh Vương Lâm, ánh mắt càng thêm phức tạp, cảnh cha mẹ thân sinh cùng tộc nhân từng cái chết thảm thiết hiện ra trước mắt hắn, vẫn vướng vất trong lòng, dường như mỗi khắc đều theo dõi hắn, mỗi khắc đều chửi mắng hắn là kẻ phản bội.
Vương Trác cười thảm, xoay người nhìn thê tử, bỗng nhiên lòng hắn trùng hẳn xuống, nhìn vào mắt nàng, hắn đã thấy một tia thù hận thật sâu lẩn khuất.
Lặng lẽ, ánh mắt Vương Trác đầy yêu thương, dịu dàng lên tiếng:
- Tú Tú, chúng ta đi thôi!
Dứt lời, tay phải của hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của thê tử.
Đằng Tú Tú ngẩn người, hai hàng nước mắt lại chảy dài, nàng và hắn sống với nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng là Tú Tú.
Nụ cười của nàng chưa kịp đọng, tay phải của Vương Trác đã đặt trên thiên linh cái của nàng dụng linh lực, lập tức chấm dứt sự sống của thê tử.
Đằng Tú Tú không chết thảm, nàng được chết trong lòng người mình yêu… Ôm lấy thi thể của thê tử đã bỏ mình, ánh mắt Vương Trác ngập sự bi ai thống khổ, hắn nhìn theo hướng Vương Lâm biến mất, thầm thì lầm bẩm:
- Vương Lâm, ta sẽ không trở thành kẻ phản đồ của Vương gia, lại càng không làm con cháu Đằng gia, một chút cũng không dính dáng.
… Dứt lời, hắn hướng về phía gia hương quỳ sụp xuống, khấu đầu mấy cái thật mạnh. Một chưởng chụp mạnh vào trán mình, tự chấm dứt sự sống của bản thân, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ, đầy yêu thương nhìn thê tử trong lòng, ôm thê tử trong lòng mà ngã.
- Tú Tú, đừng sợ, ta đi cùng nàng… Vương Lâm đứng trên quái thú bỗng run bắn lên, thần thức của hắn cảm giác được rõ ràng quang điểm của Vương Trác đã biến mất. Thoáng một chút suy nghĩ, cả người lóe sáng, từ trên người Văn thú biến mất.
Hắn hiện ra cạnh thi thể vợ chồng Vương Trác, kinh ngạc nhìn hai người, trong lòng dấy lên vô vàn suy nghĩ và cảm giác phức tạp. Lựa chọn của Vương Trác đương nhiên hắn đã hiểu. Nhất định lâu này Vương Trác đã phải khổ sở giãy dụa sống trong sự đấu tranh giữa thân nhân và người yêu. Cuối cùng, chỉ có thể tự tay giết nàng để đền tội với thân nhân.
Hơn nữa, sau khi nàng chết rồi, hắn cũng chỉ có thể chết mới có thể ở bên cạnh người mình yêu, có được một kết thúc trọn vẹn.
Vương Lâm lặng lẽ điểm trên mi tâm Vương Trác, một sợi hồn hỏa mỏng manh bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan theo trán hắn bay ra, bị Vương Lâm bắt trong tay.
Thở dài, hắn biến mất.
Triệu quốc kinh thành, phía đông bắc có một tòa nhà thật lớn, nơi đây chính là Vương gia thành danh tiếng vang xa. Lúc này xuất hiện một thanh niên tóc trắng, thân thể dường như trong suốt, lững thững đi vào trong đình viện, người hầu không ai thấy hắn.
Thanh niên tóc trắng đi vào trong, lát sau tới một lầu các tận trong biệt viện, trong phòng có một nữ tử, nàng đang nằm trên giường, bụng hơi nhô cao, rõ ràng nàng đang mang bầu.
Thanh niên nhìn nàng một lát, trong tay vô thanh vô tức hiện ra một sợi bạch quang mỏng manh. Hắn than nhẹ một tiếng, tay phải vung lên, bạch quang xuyên qua lầu các tiến vào trong bụng nữ tử.
Trong bụng nàng, hồn phách này cùng với hồn phách đứa trẻ còn đang thành hình dần dần dung hợp… - Ra đời rồi, nhất định phải bước vào Tu Chân Giới. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai ta và ngươi sẽ gặp lại.
Thanh niên tóc trắng thầm thì một mình, xoay người rời đi.