Bọn họ cũng có thể đoán được, trận cơ duyên này rốt cuộc đại biểu cho cái gì, mà ngay cả Tô Triệt cũng không có đầu mối.
Nếu chuyện này không làm cho rõ ràng lắm, vậy thì không cách nào xác định bước tiếp theo nên tiến hành như thế nào. Muốn cướp đi cơ duyên cùng số mệnh trên người Tô Triệt, đầu tiên phải biết phương pháp chính xác mới được, tuyệt không có thể lỗ mãng làm việc. Truyện Tiên Hiệp -
Như vậy, trận linh thủ hộ ở đây bảy ngàn vạn năm, hẳn là biết rõ những đáp án này...
- Ngươi là một phàm nhân?
Kim Giáp chiến tướng lại nói thầm một lần nữa, tựa hồ, đối với thân phận phàm nhân của Tô Triệt cảm thấy ngoài ý muốn.
- Thủ trận thiên tướng, người này...
Quang Khải còn muốn nói điều gì, chỉ là lúc này, lại bị Kim Giáp chiến tướng phất tay cắt ngang.
- Chớ có nhiều lời! Ta muốn nghe một chút, hắn muốn nói cái gì.
Tiếng nói của Kim Giáp chiến tướng xuyên thấu qua mặt nạ kim sắc trên mặt, giống như Lôi Minh, vang vọng bên trong thiên địa.
Lâm Cứu và Quang Khải lập tức câm miệng, hai người liếc nhau một cái, rõ ràng đang âm thầm trao đổi sự tình gì đó.
Tuy Tô Triệt đoán không được kế tiếp sẽ phát sinh loại chuyện nào, nhưng vẫn có thể bảo trì trấn định, thờ ơ lạnh nhạt trước hai người Lâm Cứu biểu diễn, không nóng không vội, bình tĩnh không có gợn sóng. Dù sao cũng không phải thiếu niên mười mấy tuổi người, một phần trầm ổn trời sập xuống cũng không sợ hãi, nhất định phải có!
- Thuận theo một loại triệu hoán không hiểu, ta mang theo những người này, mở ra Tiên Ma chiến trường.
Tô Triệt chậm rãi nói:
- Cho tới bây giờ, ta cũng không rõ ràng lắm, cơ duyên của mình rốt cuộc là cái gì, chỉ là từng bước đi đến nơi này, ngay cả Kim Dực Ma Vương trên mặt đất cũng không có ngăn trở. Giống như, hết thảy sự tình sớm đã sắp xếp xong xuôi ở bên trong sâu xa, ta chỉ là thuận theo vận mệnh chỉ dẫn, tìm đến nơi này.
Tô Triệt nhìn thẳng Kim Giáp chiến tướng, nhìn không ra bất luận khiếp đảm gì:
- Không trông nom kết quả như thế nào, ta chỉ muốn được một đáp án... Đây chính là ta muốn nói.
Nghe qua những lời nói này của Tô Triệt, Kim Giáp chiến tướng thật lâu không có lên tiếng, giống như đang suy tư cái gì đó.
Không ai dám can đảm thúc giục hắn, tất cả mọi người đều vô thanh vô tức chờ đợi.
Hồi lâu sau, lúc này Kim Giáp chiến tướng mới trầm thấp nói:
- Nhưng ngươi chỉ là một phàm nhân, rất khó được sự tán thành của nó.
Lời nói này có chút hàm hồ, nhưng Tô Triệt lại mơ hồ nghe ra một điểm gì đó, trả lời:
- Không thử một chút, sao có thể biết!
- Ý của ta là, ngươi tới sớm chút ít, tối thiểu nhất cũng phải đạt tới tu vi Thiên Tiên, lại tới nơi này cũng không muộn...
Mục quang của Kim Giáp chiến tướng chậm rãi chuyển dời đến bên Lâm Cứu cùng Quang Khải, nói:
- Mà bây giờ, một hồi cơ duyên nguyên thuộc về ngươi, rất có thể sẽ bị người khác cướp đi.
- Phải không?
Tô Triệt nhíu mày, trong lòng tự nhủ: thật là có loại khả năng này sao?
Lâm Cứu cùng Quang Khải nghe liền kinh hỉ, đều tự nghĩ thầm: Đường chủ đoán không sai, phần cơ duyên này quả nhiên có thể chuyển dời đến trên thân người khác... Đây cũng là một đáp án lý tưởng nhất mà bọn họ muốn biết!
Tô Triệt giương giọng hỏi:
- Từng bước một đi cho tới bây giờ, việc đã đến nước này, ta còn kịp đổi ý sao?
Ý trong lời nói là: bây giờ ta trở về, đợi cho sau này đạt đến tu vi Thiên Tiên lại tới một lần, có thể chứ?
- Hẳn là không được!
Kim Giáp chiến tướng trả lời:
- Ta sẽ không can thiệp bất luận quyết định gì của ngươi, bất quá, nếu như ngươi quay đầu lại, có thể còn sống rời khỏi Tiên Ma chiến trường sao?
- Đúng vậy, không thể quay đầu lại.
Tô Triệt gật đầu thở dài.
Nếu như tay không mà về, Ma tộc công chúa nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp đùa bỡn chết mình.
Hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Khởi Nguyên Ma tộc, không có khả năng nhân từ đối với ngươi, nếu không phải người kia mà bọn họ chờ mong, vậy thì đi chết đi!
- Nếu như thế, này còn có cái gì có thể do dự.
Tô Triệt cất cao giọng, bất cứ giá nào hô lớn:
- Là của ta, chính là của ta, ai cũng đoạt không được!
- Hảo!
Kim Giáp chiến tướng oanh thanh đáp:
- Nếu như ngươi quyết định như thế, ta liền cùng ngươi mở ra cánh cửa cơ duyên cuối cùng này.
Thoại âm rơi xuống, hắn vung tay lên, liền có một truyền tống quang môn rộng thùng thình ngưng hiện ở trước mắt mọi người.
- Xuyên qua cánh cửa này, là nơi các ngươi phải đi.
Tô Triệt cùng mấy người Liên Y yên lặng liếc nhau, không tiếng động nói một câu: cẩn thận một chút!
Đi qua bên kia, ai cũng không biết sẽ phát sinh loại chuyện nào.
Không có gì có thể nói, thân hình Tô Triệt vừa động, không chút do dự bay về phía trước, trực tiếp xuyên qua đạo quang môn này, biến mất vô tung.
Sưu! Sưu! Sưu...
Mấy người Liên Y theo sát phía sau.
Chuyện cho tới bây giờ, mặc dù biết rõ phía trước có nguy hiểm, vậy cũng không kịp hối hận. Tựa như Tô Triệt vừa mới nói, đều đã không có đường lui.
Trước khi tiến vào quang môn, Lâm Cứu giống như truyền âm nói cái gì đó với U Lâm.
- Không!
Thái độ của U Lâm kiên quyết chối bỏ:
- Cạnh tranh công bình không có vấn đề gì cả, nhưng mà, ta không có âm hiểm như ngươi.
- Tốt lắm, tùy ngươi, nhưng không nên hối hận!
Lâm Cứu lạnh lùng cười, liền cùng Quang Khải xuyên qua đạo quang môn này.
U Lâm ẩn ẩn thở dài, mang theo tả hữu phó sứ, đồng dạng bay vào.
Xuyên qua truyền tống quang môn, Tô Triệt đi tới bên trong một đại sảnh hình tròn có diện tích khoáng đạt.
Cả đại sảnh không có vật gì, nhưng ở trên vách tường có thể chứng kiến năm cánh cửa, thoạt nhìn cũng là truyền tống quang môn, nhưng không biết thông đi phương nào.
Phía trên mỗi cánh cửa khắc có một chữ to, theo thứ tự là: đạo, pháp, khí, đan, trận.
- Đạo, pháp, khí, đan, trận?
Trong lòng Tô Triệt suy đoán:
- Chẳng lẽ, đây là năm tàng bảo khố, phân loại cất giữ các loại bảo vật sao?
- Mặt ngoài xem ra là như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy a.
Lão Hắc thầm nói.
Bá bá bá...
Mấy người Liên Y thông qua truyền tống, liên tiếp xuất hiện ở sau lưng Tô Triệt, sau khi nhìn rõ ràng hoàn cảnh quanh mình, đều tự sinh ra các loại suy đoán trong nội tâm.
Mọi người còn chưa kịp thương nghị lẫn nhau, năm người Lâm Cứu, Quang Khải cùng U Lâm, ngay sau đó xuất hiện ở phía sau.
- Đạo, pháp, khí, đan, trận, năm cánh cửa!
Lâm Cứu nhìn khắp bốn phía, gật đầu cười nói:
- Rất tốt, rất tốt!
Tiếng cười bỗng nhiên thu lại, mục quang âm hàn chuyển đến trên mặt Tô Triệt, lạnh giọng nói ra:
- Trước đó, Thiên Vũ, chúng ta trong lúc đó có hẳn là nên có một kết thúc rồi?
- Gấp gáp như vậy sao?
Tô Triệt nhàn nhạt trả lời.
- Phải.
Lâm Cứu âm trầm cười.
- Lâm Cứu, nếu ngươi muốn động thủ với Thiên Vũ, đầu tiên phải qua cửa ải chúng ta đã!
Cước bộ Liên Y khẽ động, lập tức ngăn ở trước người Tô Triệt; Vân Phiến, Huyết Sát, Hắc Nha cùng Lão Ngưu cũng xếp thành một hàng, bảo hộ Tô Triệt ở sau người; Chỉ có Mông La là chưa hề đụng tới, vẫn đứng sóng vai với Tô Triệt.