Bá!
Cổ tay Quang Khải xoay chuyển, pháp bảo Thanh Long bắn ra cực quang mộc hóa, trực tiếp chiếu xạ ở trên lồng ngực của Tô Triệt, duy trì liên tục trạng thái mộc hóa của hắn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là động tác đầu tiên mà thôi...
Thanh Long Phá Chướng Cực Quang đánh trúng lồng ngực Tô Triệt, đây là một loại đả kích trực tiếp nhất, so với lúc trước thông qua Tinh Thạch cự nhân bắn ra ánh sáng thì cường hãn hơn gấp trăm lần.
Phương pháp linh hỏa nung khô dù thần kỳ thế nào, vậy cũng gánh không được mộc hóa trực tiếp chiếu xạ như thế.
Rắc rắc rắc rắc...
Gần kề ba lượt hô hấp, linh hỏa lam tử sắc bị dập tắt triệt để, hơn nữa, theo một hồi tiếng vang Khô Mộc khô nứt quái dị, tầng Khô Mộc cứng ngắc bao trùm ở mặt ngoài thân thể Tô Triệt cũng càng biến càng dày...
Trong nháy mắt, Tô Triệt đã không có hình người, triệt để biến thành một cọc gỗ thô to, hoàn toàn nhận không ra tứ chi cùng thân thể.
Trình độ mộc hóa như vậy, quả thực quá phận, ở đâu còn có thể tránh thoát đi ra?
- Đúng vậy.
Trong lòng Lâm Cứu chợt nhẹ:
- May mắn là kịp thời đuổi tới, không có bị tiểu tử đáng chết này tránh thoát đi ra.
Tâm tình buông lỏng, đồng thời khóe mắt của Lâm Cứu cũng đang lưu ý lấy Quang Khải Thanh Long pháp bảo trong tay, trên thực tế, pháp bảo này đối với Huyền Tiên như mình cũng là uy hiếp cự đại.
Mục đích cuối cùng nhất của mình và Quang Khải, cũng là vì cướp đoạt cơ duyên cùng số mệnh của Thiên Vũ. Hiện tại, tiểu tử Thiên Vũ kia đã thúc thủ chịu trói, giống như thịt cá đặt ở trước mắt, nhưng mà, một phần thành quả này lại phải do hai người đến chia xẻ...
Chia xẻ cùng người, mình tuyệt sẽ không cam lòng, như vậy, tâm lý của Quang Khải nhất định cũng là như thế.
Rất khó nói ở trong nháy mắt, Quang Khải có thể thay đổi cực quang, phát động đột tập đối với mình hay không.
- Hắn có thể làm như vậy hay không?
Trong lòng Lâm Cứu thầm nghĩ:
- Nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ làm!
Đang nghĩ ngợi, Quang Khải xoay đầu lại, nhìn về phía Lâm Cứu cười nhạt nói:
- Cùng đi sao?
- Hảo.
Lâm Cứu mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cảnh giác vạn phần.
Quang Khải tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, hàm nghĩa rất sâu trầm giọng nói:
- Nhưng vấn đề là, đi qua đó, lại nên làm như thế nào?
Ý tứ trong lời nói chính là: Tô Triệt là một người sống, không có khả năng chia ra hai nửa, một người một phần, như vậy, tù binh này đặt ở chỗ ai mới tốt?
Nếu như nhốt Tô Triệt vào không gian của Lâm Cứu, Quang Khải chắc chắn sẽ không đồng ý; Trái lại, Lâm Cứu cũng sẽ không mắt nhìn thấy Tô Triệt rơi vào túi riêng của Quang Khải.
Cái này nên làm thế nào cho phải?
Kỳ thật trước đó, hai người bọn họ đã sớm lo lắng loại cục diện này sẽ đến, toàn bộ đều hiểu rõ. Đây là một mâu thuẫn không thể điều hòa, là một nan đề khó giải, không có bất kỳ thượng sách nào có thể giải quyết.
Càng không có khả năng cho một kẻ thứ ba nào lẫn vào làm người trung gian, loại chuyện này, căn bản không tồn người trung gian đáng giá tín nhiệm!
Biện pháp duy nhất chính là, có một phương phải chủ động buông tha cho, nếu như không như vậy, này cũng chỉ có thể là, chết mất một cái!
Đối mặt vấn đề của Quang Khải, Lâm Cứu trầm mặc không nói, thần thái biểu lộ ở mấy hơi trong lúc đó nhanh chóng chuyển biến thành ngưng trọng, thậm chí toát ra ý âm trầm. - .
- Ta và ngươi hai người, giao tình bao nhiêu năm?
Giọng nói Quang Khải thâm trầm thấp giọng hỏi.
- Hơn một trăm ba mươi vạn năm!
Lâm Cứu trả lời. Từng chữ đều là nặng như vạn quân.
- Đúng vậy a, hơn một trăm ba mươi vạn năm!
Quang Khải mắt nhìn phía trước, thở dài nói ra:
- Cha mẹ ruột, thủ túc huynh đệ, phu thê, hậu thế... Đều không có lâu như vậy a?
Lâm Cứu không tiếng động gật đầu.
Không sai, cái gì cha mẹ huynh đệ, thê tử con cái, đã sớm quên lãng ở trong năm tháng dài dòng buồn chán. Những chuyện vài trăm vạn năm trước kia, mặc dù là mỗi ngày nhớ, vậy cũng sẽ chán ghét, phiền phúc, bị thời gian cọ rửa thành vô vị, đạm bạc như nước.
- Vì trận cơ duyên này, ngươi có thể thủ túc tương tàn, phụ tử tranh chấp hay không?
Quang Khải lại cười hỏi.
- Sẽ!
Lâm Cứu gật đầu trả lời, mục quang trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Nói như vậy, giao tình giữa ta và ngươi, nên dừng ở đây đi?
Giọng nói của Quang Khải, giống như một làn gió nhẹ khó có thể nắm lấy, rồi lại ẩn chứa rất nhiều gì đó nói không rõ ràng.
- Ta cũng không muốn như vậy.
Lâm Cứu khẽ lắc đầu, nhàn nhạt cười khổ:
- Chính là, ngươi có thể nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên sao?
- Không thể!
Quang Khải cũng lắc đầu:
- Đây không phải là chuyện tình ta và ngươi có nguyện ý nhớ hay không nhớ, trận cơ duyên này, chỉ có thể tranh đoạt, không thể chia xẻ, căn bản là không tồn tại khả năng chia xẻ a, Lâm lão đệ!
- Đúng vậy.
Lâm Cứu hít một hơi thật sâu:
- Đây hết thảy, chúng ta đã sớm nhìn thấu.
Sau chuyện này, hai người thoáng trầm mặc một lát, Quang Khải lại nở nụ cười, ấm giọng nói:
- Bất quá, ta và ngươi phối hợp lẫn nhau, cộng đồng cố gắng, đã tranh thủ đến loại trình độ này, cự ly thành công, chỉ kém một bước cuối cùng, không phải sao?
Lâm Cứu cũng nói ra:
- Người vướng bận, mượn nhờ tay Thiên Vũ, nên diệt trừ, tất cả đều trừ đi, nên đi, tất cả đều đi, nơi này chỉ còn ngươi ta hai người, hết thảy đều rất viên mãn. Thắng lợi cuối cùng, chỉ ở huynh đệ chúng ta, lại nói tiếp, cũng không có cái gì tiếc nuối.
- Đúng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!
Quang Khải nhìn trời cười nói:
- Không phải ngươi, chính là ta, người chiến thắng cuối cùng kia, cần phải ở bên trong ta và ngươi sinh ra. Tối thiểu nhất một phần thành quả này, là do ta và ngươi liên thủ tạo nên.
Nhưng trong tiếng cười vang vọng không khí, phương hướng Thanh Long Phá Chướng Cực Quang trong bàn tay Quang Khải tách ra đã quay ngược trở lại, chiếu xạ về phía Lâm Cứu.
- Quang Khải!
Lâm Cứu sớm có phòng bị, hô to một tiếng, thân hình nhoáng một cái, tránh né xạ tuyến thẳng tắp, cũng la lớn:
- Nếu có khả năng, ta sẽ giữ lại một tia tàn hồn của ngươi, vạn năm sau, cho ngươi chuyển thế trùng tu.
- Đa tạ.
Quang Khải cuốn cổ tay, Phá Chướng Cực Quang theo đuổi không bỏ:
- Ta cũng như vậy.
Phá Chướng Cực Quang có thể ở trình độ nhất định xuyên thấu không gian trận pháp, Lâm Cứu muốn mược lực lượng không gian Càn Nguyên huyền trận ước thúc, tránh thoát một hai lần còn có thể, đương nhiên không có khả năng nhiều lần tránh né thành công.
Bá bá bá...
Cực quang bắn phá qua lại, không tới vài cái, Lâm Cứu liền bị nó chiếu tới.
Tuy chiếu trúng hắn, nhưng Quang Khải lại không có bất kỳ vui mừng nào, đối với lão bằng hữu này, hắn thật sự là quá mức hiểu rõ, phải nói: Lâm Cứu này, rất biết giả trang.
Mặt ngoài mà xem, tính cách của hắn giống như tồn tại điểm yếu, có đôi khi vội vàng xao động, thậm chí sẽ nóng đầu, rất dễ dàng đắc tội người khác, làm người căm hận.