Không bao lâu sau khi đi vào địa đạo, mọi người đi tới một huyệt động vô cùng lớn trong mặt đất.
- Động Huyệt thật lớn!
Tô Triệt đứng ở lối ra của địa đạo, chứng kiến từng khối tinh thạch ở trên vách tường của huyệt động, tản mát ra ánh sáng âm u nhàn nhàn không tức mắt. Vô số tinh thạch đem toàn bộ địa huyệt chiếu sáng, cũng liền thấy rõ, trên vách động chằng chịt cửa động, thoạt nhìn chỗ địa đạo mình đứng chính là lối ra ngoài.
- Cảm giác giống như là sào huyệt của sinh vật quần cư nào dưới này a...
Trái tim Tô Triệt rút nhanh, phỏng đoán một câu:
- Không phải là xông vào hang ổ ma thú chứ?
Giờ khắc này, mấy người Tô Triệt, Thiên Âm trên mặt coi như tốt, lại nhìn đám người Man Chi, Trác Lỵ, Hào Tư ánh mắt đều kinh ngạc, biểu lộ phức tạp đến cực điểm, rõ ràng nói với Tô Triệt: rất không may, ngươi đoán đúng rồi!
Ầm ầm!
Địa đạo sau lưng truyền tới tiếng vang một hồi đá lở, đường lui ở đằng sau đã bị lực lượng nào đó phong kín. Hơn nữa, âm thanh sụp xuống này, giống như có mục đích làm kinh động đến toàn bộ ma thú trong sào huyệt, ngay sau đó, đủ loại tiếng thú gào thét từ từng cái cửa động truyền ra.
Căn bản không cho đám người Tô triệt thời gian thương lượng đối sách, sau đó liền chứng kiến, các quái thú có hình dáng khác nhau từ cửa động chui ra.
Bốn chân đấy sáu chân đấy, hơn mười chân đấy, còn không có chân đấy. Lông lá đầy người đấy, gai nhọn đầy người đấy, toàn thân đầy cục đấy... Há miệng đấy, hai miệng đấy, có con có hơn mười cái miệng há mồm bên trong rất cả đều là răng nanh sắc nhọn đấy...
Tô Triệt có thể thấy mấy trăm đầu ma thú, không có trùng lặp đấy, không có hai con nào giống nhau đấy. Thoạt nhìn đều tương đối cổ quái, tương đối hung tàn. Nhưng chúng đều có chung một điểm, chính là : đều có một cái đuôi dài kéo sau phía mông, hơn nữa cái đuôi này lại là ở bên trong tầng đất.
Cái đuôi không có ở phía ngoài tầng đất, những thứ ma thú này đều tương liên chặt chẽ cùng Ma Ly đảo, cũng không có cách nào thoát đi khỏi Ma Ly đảo. Điểm này, thông qua trí nhớ linh hồn của Cự Nhân Hổ Văn, Tô triệt đã sớm biết.
Hơn nữa, còn biết một cái kiến thức cơ bản: Mỗi một lữ hành giả hỗn độn, tối đa cũng chỉ có thể đồng thời đối chiến với hai đầu ma thú, đối mặt với ba đầu trở lên, nếu không muốn chết, vậy nhất định phải quay đầu chạy trốn để khỏi chết.
Cự nhân Hổ văn thân thể phòng ngự quái thai đứng trước mặt ma thú tại đây, cũng trải qua mấy vòng cắn xé, sẽ táng thân miệng thú.
Giờ khắc này, mười ba người Tô Triệt đang ở huyệt động trong mặt đất này, sắp sửa đối mặt với bao nhiêu đầu ma thú?
Tuyệt đối không ít hơn một nghìn đầu!
Mỗi người nếu ứng phó gần trăm đầu ma thú, điều này có thể sao?
Đánh đều không cần đánh, chết chắc rồi!
Nguyên nhân chính là như thế, bọn người Man Chi, Trác Lỵ mới xám mặt như tro, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
- Chết tiểu tử!
Hào Tư đi tới vài bước, chỉ vào Tô Triệt truyền âm mắng:
- Vừa rồi ngươi vì sao phải dẫn đầu xuống? Ngươi đã có được năng lực hòa tan tầng băng, nên rời đi từ phía trên mới đúng, tại sao lại lựa chọn con đường dưới này? Chúng ta đều bị ngươi hại chết!
Cùng với hắn một đội cũng có hai người khác trợn mắt nhìn nhau, thậm chí, trong đội ngũ của Trác Lỵ cũng có ba người biểu lộ thần thái ý tứ cũng không sai biệt lắm, thoạt nhìn, đều cực kỳ hận đầu sỏ Tô Triệt gây nên cái này.
Tô Triệt thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt trả lời:
- Ta nguyện ý đi xuống dưới, ta nguyện ý tự tìm lấy cái chết, đây đều là lựa chọn của ta, cùng các ngươi có quan hệ gì đâu? Mà các ngươi, mỗi một cái đều là người lão luyện nhiều năm, tại sao phải đi theo sau mông mấy nhân vật mới như chúng ta?
Đám người Hào Tư không phản bác được, chẳng qua là hận không thể lập tức xông lên xé nát bấy Tô Triệt. - .
Đương nhiên, ai cũng biết thời khắc này, nói nhảm những điều này đều không có nửa điểm tác dụng, chỉ là một loại phát tiết tâm tình khi thời điểm lâm vào tuyệt cảnh mà thôi.
- Đừng nói những thứ vô dụng này rồi.
Trác Lỵ nhẹ giọng thở dài:
- Hiện tại lui về cũng không biết có thể lui được hay không nữa rồi.
Lui về?
Chính cô ta cũng biết, loại thuyết pháp này rất không sự thật, đường lui đã bị phong kín, đất đá ở Ma Ly đảo bởi vì trọng lực áp súc, một khối đất đã đều có sức nặng trăm vạn cân, cực kỳ cứng rắn, bất luận một loại thuật độn thổ nào đều hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Nếu muốn lui về, cũng chỉ có thể đào móc từng tí tạo thành một cái thông đạo mới được.
Tuy nói, tất cả mọi người đều là cường giả hỗn độn, tốc độ đào đất cũng rất nhanh, nhưng mấu chốt là, hơn một nghìn đầu ma thú đang bao vây kia có cho chúng ta thời gian hay không.
Những ma thú này hòa thành một thể với Ma Ly đảo, đi lại trên hay dưới mặt đất đều tự nhiên, trên mặt đất cùng chúng so đấu tốc độ cũng không chiếm ưu thế, tại dưới mặt đất, ngươi còn có thể trông cậy vào cái gì? Hình như là, chết chắc rồi. Lui vào trong địa đạo, nhất định là vô dụng, bất quá, trừ cách đó ra cũng không còn lựa chọn tốt hơn, cũng không thể lao ra, trực tiếp vọt tới trong vòng vây của hơn một ngàn ma thú a.
Trác Lỵ, Hào Tư là hai chi tiểu đội đầu tiên lui lại, lúc này cũng chẳng quan tâm đến việc đề phòng lẫn nhau rồi, trong không gian hẹp của địa đạo, tất cả mọi người đều phải kề vai sát cánh, cùng nhau tựa lưng đối mặt.
Tám người Trác Lỵ đang thương nghị, người nào chịu trách nhiệm đào đất, người nào chịu trách nhiệm phòng ngự, tóm lại là có thể tính toán chống đỡ trong chốc lát, cho dù tuyệt vọng thế nào cũng không thể tự mình buông tha....
Tô Triệt mấy người tuy nhiên cũng lui lại theo, nhưng lại không có tính toán chạy lại đằng sau để đào đất, làm như vậy cũng không được, còn không bằng nghĩ biện pháp khác đâu.
Thiên Âm nói ra:
- Ta có thể thử dùng Âm Ba hóa thành binh khí, chặt đứt những cái đuôi kia của ma thú, một khi chặt đứt liên hệ của bọn chúng nói không chừng có khả năng giết chúng nhẹ nhõm hơn đấy.
- Có thể thử một chút.
Tô Triệt nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng không có quá lớn hi vọng. Lúc trước, Cự nhân Hổ văn sở dĩ theo dõi Thiên Âm cũng cho rằng Âm ba thần thông
khó lòng phòng bị của Thiên Âm, có lực lượng thuộc tính tương đối đặc thù, có khả năng chặt đứt đuôi ma thú.
Man Chi cũng có được đồng dạng suy đoán, nhưng ai cũng không dám xác định, loại việc này nhất định có thể có thể thành công. Căn cứ vô số kinh nghiệm của những lữ hành giả đã tranh đấu cùng ma thú mà nhìn, các ma thú vô cùng để ý cái đuôi của bọn nó, bảo hộ cực kỳ nghiêm mật với cái đuôi của mình, ai cũng biết, đây nhất định là nhược điểm lớn nhất của chúng, nhưng đến nay đều không có nghe nói qua, có người thực sự chặt đứt cái đuôi của ma thú. Lại càng không hiểu được, chặt đứt sau khi. Sẽ phát sinh loại chuyện nào.
Không kịp thương nghị thêm nữa, đã có một vài ma thú chui vào địa đạo, ngoài cửa động, đám người Tô Triệt còn có thể nghe thấy bên trong tầng đất chuyền ra loáng thoáng âm thanh lạ, rất hiển nhiên, đây là có thêm ma thú xuyên qua tầng đất, từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến.