Tiên Ngục


Pháp bảo cao cấp đã ngoài Linh bảo, thường thường đều có đủ khí linh, hoặc là sinh ra linh trí, có đủ năng lực tự mình sinh tồn, có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí, dưới tình huống không có ngoại lực phá hư, nghe nói là có thể cùng thiên địa cùng thọ.

- Thử lại vài món khác xem...

Tô Triệt yên lặng chờ mong, hi vọng vận khí của mình không quá kém, trong vài món vật trang trí khác, nếu như có một pháp bảo còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì, nói rõ nó ít nhất cũng là cấp bậc Linh bảo, vậy thì lợi nhuận lớn.

Bá, lại nát một kiện vật trang trí hình búa.

Tô Triệt nhẹ nhàng lắc đầu.

Bá a, lại nát một kiện….

Bá a, lại nát một kiện...

Bang bang

Cuối cùng một vật trang trí mặc dù hình thức khó coi nhất nhưng nó lại không vỡ.

Tô Triệt rất là mừng rỡ, tim đập cũng có chút gia tốc, vật này hắn nắm trong tay, hoàn hảo không tổn hao gì.

Chỉ là cái này có chút không đúng...

- Chủ nhân, đừng xem, nó chỉ là một cái bình, một cái bình rất thuần túy, làm không tốt chỉ dùng để ngâm dưa muối, nhưng khẳng định không phải pháp bảo.

Trong Tiên Ngục, lão Hắc nghẹn cười nhắc nhở.

- Cái gì? Như thế nào lại vậy a.

Tô Triệt chấn động, cực không cam lòng:

- Một cái bình, sao có thể hoàn hảo không tổn hao gì trong vài trăm vạn năm a?

- Chủ nhân, Viễn cổ Vu tộc làm ra vật gì đó, bình thường đều rất bền, huống hồ, nơi này là Tiểu Di Tiên Cảnh, Thánh Địa Vu tộc, phàm là những thứ gì Vu tộc đã dùng qua, đều sẽđược lực lượng kết giới bảo vệ.

Lão Hắc gãi lấy đầu nói:

- Hẳn là như vậy, ta cũng chỉ là đoán mà thôi.

Chỉ là một cái bình?

Bang bang… Tô Triệt chưa từ bỏ ý định lại gõ hai cái, cuối cùng xác định, nó thật không phải là bảo bối gì. Truyện Tiên Hiệp -

Phóng trở về chỗ cũ, mặc dù không phải bảo bối, cũng không thể tùy ý phá hư nó, miễn bị kết giới Thánh Địa trừng phạt. Vì vậy, Tô Triệt nhẹ nhàng trả cái bình trở về.

- Một động phủ lớn như vậy, dĩ nhiên là không có thu hoạch?

Tô Triệt âm thầm lắc đầu, vận khí của mình có phải là có chút...

- Cũng không phải là không có thu hoạch.

Lão Hắc nhắc nhở:

- Chủ nhân ngươi xem, ở nơi hẻo lánh kia có một đống đồ chơi, ta nhìn ra hình như là một ít tài liệu luyện khí cao cấp.

Tô Triệt vội vàng đi tới, trong ngõ ngách thấy được hơn mười món đồ chơi, có hình con gà con, nai con, tiểu viên cầu... Thoạt nhìn, xác thực rất giống món đồ chơi của tiểu hài tử.

Chỉ là, cẩn thận xem xét một chút, con gà con dĩ nhiên là do Thâm Hải Mặc Ngọc khắc thành, nai con dĩ nhiên là Xích Huyết Tinh Kim làm ra, tiểu viên cầu kim loại dĩ nhiên là khối Huyễn Cực Cương Mẫu hoàn chỉnh...

- Đều là tài liệu luyện khí đỉnh cấp giá trị xa xỉ, trách không được có thể bất hủ trăm vạn năm.

Trong nội tâm Tô Triệt đoán rằng:

- Phỏng chừng, những tài liệu luyện khí này nguyên thuộc về người tu tiên thượng cổ nào đó, sau khi bị chủ nhân động phủ diệt sát, bởi vì Vu tộc không sử dụng phápbảo, không thiện luyện khí, cũng tiện tay biến thành đồ chơi, cho hài tử chơi...

- Cũng không tệ lắm, cuối cùng là không có tay không mà về.

Tô Triệt thu tất cả những vật này vào trong Tiên Ngục, tài liệu luyện khí thượng cổ trân quý như thế, Tu Chân Giới hiện nay đã là số lượng không nhiều lắm, đương nhiên là không thể bán thành linh thạch, mà là giữ lại đến lúc thực lực của mình đủ mạnh, chính mình dùng để luyện khí, hoặc là lấy vật đổi vật cùng người khác, như vậy sẽ rất thích hợp.

Lúc này, bốn người chờ ở ngoài động, lại đang tiến hành mưu đồ bí mật nào đó.

Phỉ Vân đang lo lắng cho Tô Triệt, sợ hắn ở trong động tao ngộ nguy hiểm nào đó, đột nhiên nghe được có người truyền âm cho mình:

- Đạo hữu, vừa rồi người kia nhập động, rõ ràng có mang kỹ năng đặc biệt nào đó, có thể chung sống hoà bình cùng thực vật trong Tiểu Di Tiên Cảnh, bởi như vậy, bảo vật cũng bị hắn độc chiếm, chúng ta cái gì cũng không chiếm được.

Nghe đến đó, Phỉ Vân đã đoán được, truyền âm với mình, là một tu sĩ khoảng hai tám tuổi, cũng không phải là Thiên Huyền Tông Trịnh Dung. Hắn cũng là người Thiên Vật Phong của Thiên Huyền Tông, nàng ngược lại nhận ra Trịnh Dung, chỉ có điều, hiện nay hình dạng của mình đã đại biến, Trịnh Dung nhận không ra mình mà thôi.

Phỉ Vân truyền âm cho tu sĩ kia nói:

- Ngươi muốn như thế nào, mời nói thẳng a.

- Ý của ta là, một lát nữa chờ hắn đi ra, chúng ta xuất kỳ bất ý, liên thủ chế phục hắn, sau đó lại nghĩ biện pháp khống chế hắn, bắt hắn đoạt bảo cho chúng ta.

Tu sĩ kia trả lời:

- Hoặc là, bắt hắn dạy cho chúng ta phương pháp trao đổi cùng thực vật.

- Ta không sao cả.

Thần sắc Phỉ Vân tự nhiên truyền âm nói:

- Ngươi hỏi qua hai người khác chưa?

- Câu thông qua, hai người bọn hắn cũng đã đồng ý đề nghị của ta, chỉ còn đạo hữu ngươi.

Tu sĩ kia mục quang lập loè nói.

- Trịnh Dung cũng đồng ý?

Trong nội tâm Phỉ Vân máy động, oán hận thầm nghĩ:

- Tri nhân tri diện bất tri tâm, Trịnh Dung ở Thiên Vật Phong cũng coi như là người hiền lành, không nghĩ tới, hắn lại không để ý tình đồng môn, nguyện ý liên thủ mưu hại Tô Triệt cùng người khác.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng vẫn truyền âm trả lời:

- Tốt, vậy thì cùng một chỗ hợp tác a.

- Thật tốt quá, đạo hữu thật là sáng suốt.

Tu sĩ kia mừng rỡ trong lòng, bởi như vậy, bốn người đồng tâm hợp lực, dùng bốn đối một, xuất kỳ bất ý nắm bắt người kia, hẳn là không thành vấn đề.

Bốn người đã đồng ý, kế tiếp không cần phải truyền âm, hắn hô:

- Ba vị đạo hữu, chúng ta đi xa một ít, thương lượng một chút chi tiết cụ thể.

- Hảo.

Phỉ Vân, Trịnh Dung, còn có một thanh niên cường tráng khác cùng một chỗ gật đầu.

Xuyên qua dây leo dày đặc, Tô Triệt mới vừa đi ra ngoài động, đã nhận được hai người phát truyền âm tới, cơ hồ là đồng thời tới.

- Tô Triệt, không cần phải tới, ba người bọn hắn muốn mưu hại ngươi.

Đây là thanh âm của Phỉ Vân.

- Tô sư đệ, cẩn thận, ba người này muốn liên thủ đối phó ngươi.

Đây là Trịnh Dung truyền âm.

Phỉ Vân nhắc nhở thì hắn cảm thấy rất bình thường, Tô Triệt thật không ngờ là, Trịnh Dung cũng đạt đến một trình độ nào đó.

Chỉ có điều, Phỉ Vân và Trịnh Dung trong lúc đó sinh ra hiểu lầm lẫn nhau mà thôi.

Hai người bọn họ truyền âm cảnh báo, cũng không có làm cho Tô Triệt cảm thấy ngoài ý muốn, đã sớm nghĩ tới, mình đi ra động phủ, những người ở phía ngoài nhất định sẽ cho là mình có đại thu hoạch, tám chín phần mười sẽ động thủ.

Bởi vậy, lúc này mới đi vài bước, Tô Triệt đã đứng lại, vị trí này có vô số dây leo bảo vệ, bọn họ không có can đảm tới gần.

Tô Triệt treo vẻ mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi thăm:

- Các vị đạo hữu, có phải là muốn ta đưa ra những thu hoạch trong động phủ hay không?

Kể cả Phỉ Vân cùng Trịnh Dung ờ bên trong, bốn người đối diện đều là hơi sững sờ, thật không ngờ Tô Triệt dĩ nhiên là trực tiếp như thế.

Tu sĩ kia nhãn châu xoay động, chắp tay nói:

- Này liền xin hỏi, đạo hữu có chỗ thu hoạch hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui