Tiên Ngục


- Tại sao có thể như vậy?

- Xong đời, cái này xong đời.

- Nhanh, nhanh, mọi người nhanh nghĩ nghĩ biện pháp a.

Bảy người tất cả đều luống cuống, tiết tấu di động bộ pháp cũng bắt đầu hỗn loạn.

Bức tường vô hình co rút lại rất nhanh, bọn họ bị bức phải co lại, chỉ có thể tới gần vị trí pho tượng trung tâm kia...

- Đói, đói, đói...

Cự nhân đã tới gần một tên tầm bảo, trong lúc nguy cấp, người này chẳng những kích phát tiềm lực bản thân, đồng thời cũng bộc phát ra một mặt đen tối nhất của nhân tính, thân thể của hắn như linh xà uốn éo nhúc nhích, hóa không có khả năng thành có khả năng, vây quanh sau lưng một đồng bạn khác, hơn nữa là song chưởng phóng ra, hung hăng đẩy người kia lên phía trước.

- Không phải đói ư, lại cho ngươi một người nữa, nhìn ngươi có thể ăn no bụng hay không.

Đây cũng là suy nghĩ của hắn giờ phút này.

- A…

Người bị hắn đẩy ra kia, không kịp đề phòng bay lên trời, căn bản ngăn không được thân thể, đầu đụng vào cự nhân.

Cự nhân ôm hắn vào trong ngực, mở miệng to như chậu máu ra, lúc này ngậm lấy đầu của hắn.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc...

Lại một người sống, ba ngụm đã ăn hết vào trong bụng, hình thể cự nhân trở nên càng thêm hùng tráng, bướu thịt trên người cũng biến lớn hơn rất nhiều; Nhưng mà, không gian có thể hoạt động còn lại của sáu người tầm bảo, ngược lại là càng ngày càng nhỏ, giờ phút này, đã bị dồn đến bên cạnh tế đàn.

Những người khác chẳng quan tâm chỉ trích hành vi ti tiện của tu sĩ kia, có lẽ, nếu đổi lại là bọn họ, cũng có thể làm như vậy. Huống hồ, cục diện dưới mắt, hình như là tất cả mọi người đã không có cách nào may mắn thoát khỏi.

- Đói, đói, đói...

Hắn còn đang hô đói.

- A ta không muốn bị ăn, ta thà rằng ăn thịt người.

Một người tầm bảo bị bức đến gần như điên cuồng, trong lúc đó, hắn nhào tới tế đàn, hai tay đè chặt lấy cái hộp.

Hắn thà rằng biến thành một quái vật ăn thịt người, cũng không nguyện bị quái vật nhai nuốt vào bụng, cái loại cảm giác này, thật sự là rất đáng sợ.

Vì vậy, thân hình hắn cũng trải qua run rẩy, lật lên một đoạn quá trình khinh khỉnh như vậy, cuối cùng nhất cũng trở thành một cự nhân màu đen thân cao hơn ba trượng. Lại không nghĩ rằng, cự nhân trước kia điên cuồng hét lên một tiếng, khô héo ngã xuống đất, trong nháy mắt biến thành một đoàn khói đen, không còn lưu lại một tia dấu vết.

Tại sao lại như vậy?

Người thông minh lập tức ý thức được, trong cùng một thời gian, lúc này chỉ có thể tồn tại một cự nhân, người biến thành cự nhân sau, sẽ thay thế người trước.

- Thật đói a.

Cự nhân này đồng dạng bắt đầu gầm rú, mục quang hung tàn nhìn chằm chằm đến trên thân năm người còn lại.

Năm người tầm bảo kia hai mặt nhìn nhau, dĩ nhiên là không hẹn mà cùng lộ vẻ sầu thảm.

Một tên khàn giọng hỏi:

- Ai trước?

- Ta tới trước, không nên đoạt với ta.

Một tu sĩ dẫn đầu đến đàn tế, hai tay đồng dạng đè lên cái hộp kia.

Chết thì chết a, thà rằng biến thành quái vật, lại bị kẻ đến sau thay thế chết, cũng không nguyện ý bị chết uất ức như vậy... Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Chỉ là, một nguyện vọng thê thảm như thế, cũng không cách nào thực hiện được. Hắn vừa mới đè xuống cái hộp, còn chưa kịp hưởng thụ quá trình biến thân, đã bị tên cự nhân mới biến thân kia một phát bắt được.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc...

Thừa dịp cự nhân kia cắn xé, bốn người còn lại trừng mắt lẫn nhau, đồng thời nhào tới cái hộp...

Nắm chặt thời gian a, nếu không sẽ không còn kịp rồi.

Mặc dù là đồng thời đè cái hộp xuống, nhưng thời gian biến thân vẫn có thể phân ra thứ tự trước sau, cứ như vậy, còn lại bốn người, vừa biến thành cự nhân, lại bị thay thế, ngaysau đó, lại bị thay thế...

Đến cuối cùng, chỉ còn lại một gia hỏa trở thành cự nhân màu đen. Những người khác đã hóa thành khói đen, tiêu tán hư không.

- Đói.

- Đói a.

- Thật đói a.

Hắn bồi hồi tại nguyên chỗ, một tiếng lại một tiếng kêu to đói, đói, đói...

Trong thạch lâm, Tô Triệt bị biến hóa lần này khiến cho trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không thông, người cuối cùng này, phải nói vận khí hắn là tốt nhất, hay là vận khí kém cỏi nhất?

- Ta cảm thấy được vận khí hắn kém cỏi nhất.

Lão Hắc gặm một cái chân trâu, mơ hồ không rõ nói:

- Đói thành đức hạnh này, còn sống không bằng chết.

- Có lẽ, linh hồn của hắn đã chết rồi.

Tô Triệt âm thầm lắc đầu, mặc kệ như thế nào, cuối cùng còn lại cự nhân này, ngược lại thành chướng ngại của mình, muốn bắt được cái hộp kia, trước hết phải thu phục nó.

- Lão Hắc, ngươi xác định cái hộp kia là một pháp bảo đỉnh cấp, mà không phải là vật nguyền rủa tà ác?

Xuất phát từ cẩn thận, Tô Triệt lại hỏi một lần nữa.

- Đúng vậy chủ nhân, ta đã cảm ứng được, cái hộp kia ít nhất là bảo bối cấp linh bảo.

Lão Hắc vô cùng có kiên nhẫn giải thích nói:

- Nguyền rủa chi lực như lời ngươi nói, hẳn là một loại Vu thuật cường đại, nó cũng không có bám vào cái hộp, mà nguyên lai là ở pho tượng kia.

Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu:

- Tốt lắm, vậy thì nghĩ biện pháp đoạt lấy nó.

- Đói, đói, đói...

Khu vực trung tâm, cự nhân màu đen kia tới tới lui lui, rống lên một tiếng truyền khắp thạch lâm.

Ở bên ngoài, còn có một chút người tầm bảo phát hiện phiến thạch lâm này, chỉ là, đều bị cự nhân rống lên một tiếng dọa chạy, không ai có đảm lượng tiến đến tìm tòi.

Trong Tiểu Di Tiên Cảnh, chứng kiến một cái gì lạ đều phải lẩn rất xa, huống chi, trong thạch lâm lại có thanh âm đáng sợ như thế.

Như vậy cũng tốt, sẽ không có người chạy tới gây thêm phiền cho Tô Triệt.

Tô Triệt ẩn núp ở biên giới thạch lâm, tránh ở đằng sau một cây cột đá, chẳng những ngừng hô hấp lại, cũng triệt để phong bế khí tức cá nhân, cho dù là chó săn khứu giác linh mẫn nhất, cũng không phát giác được Tô Triệt tồn tại.

Rất nhanh, cự nhân màu đen đi dạo đến bên này, thừa dịp hắn quay người lại, Tô Triệt bắn ra một hạt châu trong suốt, cũng chính là Loạn Thần châu từng dùng qua lần thứ nhất, có thể làm cho người ta sinh ra khuynh hướng hủy diệt mình cực kỳ mãnh liệt.

Pằng

Một tiếng vang nhỏ, Loạn Thần châu vỡ vụn ra.

Cự nhân màu đen đã nhận ra một tia động tĩnh này, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, lại không có chứng kiến gì cả.

Một đoàn khói nhẹ xông vào bắp chân của hắn, rất nhanh tiến vào đại não, triệt để nhiễu loạn trạng thái tinh thần của hắn.

Uy lực của Loạn Thần châu có hạn, đối với người tu tiên trạng thái bình thường, rất khó có được tác dụng, nhưng mà Tô Triệt cho rằng, cự nhân này đã bị Vu thuật khiến cho thần trí hỗn loạn, lý tính cũng không có, nói không chừng, chỉ cần một viên Loạn Thần châu nho nhỏ cũng có thể thu phục hắn.

Chỉlà, qua một hồi lâu, trạng thái của cự nhân màu đen vẫn như trước kia, không ngừng hô đói, đi dạo khắp nơi, nhìn không ra bất luận biến hóa gì.

- Chỉ có thể nói, linh hồn người này đã chết rồi, triệt để đánh mất thần trí, Loạn Thần châu không có nửa điểm tác dụng đối với hắn.

Tô Triệt làm ra loại phán đoán này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui