Tiên Ngục


Bởi vì, nếu Tu Chân Giới xảy ra kịch biến gì, siêu cấp môn phái như Thiên Huyền Tông tất nhiên là đứng mũi chịu sào, chịu ảnh hưởng trước nhất. Bọn họ là người cầm quyền cao nhất cả tông môn, tất nhiên không thể trốn tránh các loại trách nhiệm.

Đến lúc này, thì làm khó Tô Triệt vắt hết óc kể chuyện xưa, còn phải hợp tình hợp lý, không thể có chỗ sơ hở gì...

Hao phí vài canh giờ, chuyện xưa mới tính nói xong, vài vị Nguyên Anh Lão tổ yên lặng trầm tư một chút, lẫn nhau không tiếng động gật gật đầu, cũng không biết đạt thành loại chung nhận thức nào.

Kế tiếp, chính là thời khắc đưa thu hoạch ra.

Tô Triệt cầm túi càn khôn lên, rầm a, tất cả gì đó bên trong đều đổ ra, kể cả một ít đồ dùng tư nhân thông thường, không hề giữ lại, dùng để bày ra trong sạch.

Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng

Năm vật phẩm trọng yếu nhất, bị Tô Triệt bày để qua một bên, lúc này mới bẩm báo nói:

- Lúc này vào tầm bảo, đệ tử tổng cộng thu hoạch năm loại bảo vật, nhưng mà, hai kiện trong đó, thứ cho ánh mắt đệ tử vụng về, thật là không nhận ra tác dụng của chúng nó...

Năm vật vật phẩm này, phân biệt là: một quả tiên tinh, hai khối tài liệu luyện khí thượng cổ đỉnh cấp, một khối Thạch Đầu không biết tên, một mộc phù màu nâu.

Kỳ thật, Tô Triệt chỉ là không rõ ràng lắm miếng mộc phù này rốt cuộc là giá trị bao nhiêu, về phần khối Thạch Đầu không biết tên kia, thì chỉ là một hòn đá tiện tay nhặt được trong Tiểu Di Tiên Cảnh mà thôi.

Tô Triệt cố ý lấy khối Thạch Đầu kia ra như vậy, chính là vì chứng minh mình thẳng thắn thành khẩn, mặc dù là một thứ như vậy, cũng không hề giữ lại giao ra. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Đương nhiên, vì khối Thạch Đầu này, Tô Triệt cũng phải nghĩ ra một chuyện xưa, nói nó được đặt lên một đàn tế nào đó, đặt song song cùng vài món pháp bảo thượng cổ. Vài món pháp bảo kia đều là đụng một cái hư nát, hóa thành tro tàn, duy chỉ có khối Thạch Đầu này là hoàn hảo, vì vậy mói coi nó trở thành bảo vật thu vào...

Vài vị Nguyên Anh Lão tổ nhàn nhạt quét mắt qua khối Thạch Đầu này, đều là khẽ lắc đầu, không khỏi cười nói:

- Hài tử, nó chỉ là một khối Thạch Đầu không có giá trị, chỉ có điều, không biết bởi vì duyên cớ nào, bị bỏ vào trên đàn tế kia mà thôi.

- Nha.

Tô Triệt học động tác của lão Hắc, gãi cái đầu, mặt có chút đỏ lên, một bộ xấu hổ vô cùng.

Nhưng mà kế tiếp, vài vị Lão tổ cùng một chỗ chú ý tới miếng mộc phù này, thoáng nhìn một chút, đều là mục quang sáng ngời, thậm chí chưởng giáo Chí Tôn toát ra sợ hãi lẫn vui mừng rõ ràng.

- Đây mới là một kiện bảo vật chính thức a.

Sưu…

Chưởng giáo Chí Tôn giương một tay lên, thu mộc phù kia qua, tinh tế nhìn chữ "Trấn" điêu khắc nhạt nhẽo trên mặt kia, trầm ngâm một chút, cuối cùng chắc chắn nói:

- Đúng vậy, thượng cổ Trấn Sơn Phù, chư vị sư huynh đệ xem qua đi...

Nói xong, chưởng giáo Chí Tôn giao miếng mộc phù này cho một vị Thái thượng trưởng lão gần nhất.

- Xác thực là thượng cổ Trấn Sơn Phù.

Bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng nhất trí xác định.

- Vận khí tiểu tử ngươi không tệ a, một kiện bảo bối như vậy cũng có thể bị ngươi tìm được. Trấn Sơn Phù này, mặc dù không phải pháp bảo, nhưng mà giá trị của nó, có thể so sánh với linh bảo cực phẩm, gần với đạo khí.

Cái gì?

Tô Triệt rất là giật mình, cánh cửa kia biến thành một tấm mộc phù, dĩ nhiên là bảo bối gần với đạo khí?

- Ai nha nha…

Trong Tiên Ngục, lão Hắc vô cùng đau lòng, lại là hối tiếc:

- Mắt chó của ta bị mù a, một kiện bảo bối như vậy đáng giá, cứ như vậy chắp tay tặng người.

Tựa như Tử Tiêu nói, cái mộc phù này cũng không phải một kiện pháp bảo, cho nên, lão Hắc không có thể cảm ứng ra phẩm chất của nó, cái này mới đưa đến Tô Triệt đánh giá thấp giá trị của nó. Cho nên, lão Hắc áy náy không thôi, cảm giác mình phụ tín nhiệm của chủ nhân.

Tô Triệt cũng là hối tiếc không thôi, hận mình hận đến ngứa hàm răng, trong lòng tự nhủ:

- Quả nhiên là không biết đáng sợ nhất a, vốn tưởng rằng, nó chỉ là một cánh cửa nho nhỏ, chỉ có điều vì nó liền làm một thể với tòa Tiên phủ, lúc này mới có thể giữ lại... Không nghĩ tới, nó lại là một kiện bảo bối trân quý như thế.

May mắn là, chưởng giáo Chí Tôn nói tiếp một phen, lại để cho trong nội tâm Tô Triệt thoải mái một chút.

Trên mặt Chưởng giáo Chí Tôn cười nói:

- Tô Triệt, chỉ bằng cái Trấn Sơn Phù này, ngươi đã lập nên đại công. Chớ cảm thấy ba chữ Trấn Sơn Phù không uy phong thế nào, mà ngươi xem thường nó. Phải biết rằng, người tu tiên thượng cổ mệnh danh cho bảo vật, không có chú ý nhiều như vậy, không có đa dạng nhiều như vậy, đều so sánh rất tùy ý.

Chưởng giáo Chí Tôn giơ mộc phù lên, vui vẻ nói ra:

- Nó có thể trấn trụ, không chỉ là một ngọn núi, mà là cả một sơn mạch, coi như là Thiên Huyền sơn mạch của chúng ta, cũng đủ để trấn được.

Tô Triệt thầm giật mình, phương viên Thiên Huyền sơn mạch mấy vạn dặm, núi non trùng điệp, không biết bao nhiêu mà kể, nhưng một cái mộc phù thô sơ như vậy, là có thể trấn thủ cả một tòa sơn mạch hay sao?

Chưởng giáo Chí Tôn lại nói:

- Bất quá, loại bảo vật này đối với cá nhân mà nói, tác dụng lại không lớn, chỉ là dùng để trấn thủ trụ một chỗ nhỏ, thật là quá mức lãng phí, chỉ có tông môn đại phái như Thiên Huyền Tông chúng ta, phối hợp hộ sơn đại trận, mới có thể phát huy tác dụng của nó.

Tô Triệt giờ mới hiểu được, loại Trấn Sơn Phù này, tác dụng đối với cá nhân mà nói không lớn, tâm lý vừa mới hối tiếc liền dễ chịu hơn rất nhiều. Kể từ đó, nộp lên cho môn phái đổi thành một phần công lao, đó cũng là rất thích hợp.

Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão gật đầu nói:

- Đúng vậy a, có Trấn Sơn Phù này, hộ sơn đại trận của phái ta, hiệu quả phòng hộ ít nhất có thể đề cao ba thành. Một bảo vật như vậy, nếu so với vài món linh bảo, còn có giá trị hơn. Tô Triệt, lúc này ngươi xác thực lập công lớn.

- Đa tạ chư vị sư tổ, có thể làm ra một chút cống hiến cho tông môn, đệ tử cảm thấy rất vinh hạnh.

Tô Triệt cực kỳ khiêm tốn thi lễ nói ra.

Tô Triệt cũng đã hiểu, Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão rất che chở mình, hắn nói một quả mộc phù này, so với vài món linh bảo cũng có giá trị hơn, rõ ràng là tranh công giúp mình.

Chưởng giáo Chí Tôn cũng gật đầu đồng ý:

- Không sai, đối với cá nhân mà nói, một quả Trấn Sơn Phù như vậy, tác dụng cũng không lớn. Nhưng mà đối với một tông phái mà nói, giá trị của nó xác thực vượt qua vài món pháp bảo cùng phẩm cấp. Tô Triệt, công lao của ngươi tạm thời ghi nhớ, lát nữa sẽ nói sau. Kế tiếp, nói ba bảo vật khác mà ngươi thu hoạch.

- Khởi bẩm chưởng giáo sư tổ.

Tô Triệt quỳ rạp trên đất, cung kính nói ra:

- Những thứ khác đều không sao cả, chỉ là một quả tiên tinh này, là một thu hoạch mà đệ tử coi trọng nhất, ta muốn lấy nó hiến cho sư tôn đại nhân, thỉnh cầu chưởng giáo sư tổ cho phép.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui