Tiên Ngục


Bá…

Tô Triệt từ trước đến nay vẫn cẩn thận, một kiếm cuối cùng, trực tiếp gọt đứt đầu của nó. Chết như vậy mới bảo đảm nhất.

Bên cạnh, lão Hắc và Xà Nữ liên hợp công kích một con Dạ Xoa, đương nhiên cũng là thoải mái thủ thắng.

Tô Triệt vừa mới thu hồi phi kiếm, liền thấy được một đuôi của Xà Nữ đánh bay Dạ Xoa này lên nham bích, ngay sau đó lão Hắc chém tới một búa, bổ nó dính trên mặt đất.

Xong…

Lại nhìn bên kia, Ngọc Thanh sư huynh cũng đã vừa vặn xong chiến đấu, bên cạnh của hắn, đứng một đầu Ngân Lang hình thể cự đại, thoạt nhìn thực lực hẳn là Trúc Cơ trung kỳ; còn có một nhân tượng diện mục cứng ngắc, cầm hai thanh khảm đao trong tay, tất nhiên sức chiến đấu cũng là không tầm thường.

Ngọc Thanh nhìn nhìn Xà Nữ, thấp giọng nói:

- Yêu Tộc.

Lại nhìn nhìn Tu La ma thân, lại lần nữa thấp giọng nói ra:

- Khôi lỗi.

Sau đó, cùng Tô Triệt hai mắt nhìn nhau, cười to ba tiếng, hết thảy đều không nói lời nào.

Không nghĩ tới, hai người thi triển ra thủ đoạn, dĩ nhiên là hoàn toàn giống nhau, đồng dạng đều là một Yêu Tộc cùng một cái khôi lỗi làm giúp đỡ; Nhưng mà nói thật, hai cái giúp đỡ của Tô Triệt, Tu La và Xà Nữ, thoạt nhìn càng cao cấp hơn một ít...

Còn nữa, Tô Triệt đã xác định, nhất định Ngọc Thanh sư huynh còn có một pháp bảo không gian cấp Linh bảo, mới có thể cho con Ngân Lang này không gian sinh tồn.

Bởi vì trên người Ngọc Thanh sư huynh, rõ ràng không nhìn thấy túi linh thú, cái này liền chứng minh, chỉ có pháp bảo cấp Linh bảo, mới có thể cho sinh vật sống đi vào.

Sáu thủ vệ Dạ Xoa bị giết sạch, kế tiếp, có thể mở đại môn kho hàng ra.

Ngọc Thanh trầm giọng nói ra:

- Cả kho hàng, cũng là một sát trận, cửa chính kho hàng chính là sinh môn của sát trận...

Tô Triệt yên lặng gật đầu, trong nội tâm tinh tường, trừ khi có biện pháp phá vỡ tòa sát trận này, nếu không, cũng chỉ có thể thành thành thật thật dùng phương thức bình thường mở cửa chính ra.

- Ngươi hiểu trận pháp không?

Ngọc Thanh quay đầu hỏi.

- Không hiểu.

Tô Triệt lắc đầu nói:

- Không có thời gian học những thứ này.

Trong Tiên Ngục, cũng không có một người nào, không có một cái nào am hiểu trận pháp. Đây là bởi vì, cả Tu Chân giới, người tu tiên chính thức tinh thông trận pháp, số lượng kia là cực nhỏ.

- Ta cũng không hiểu. :

Ngọc Thanh bĩu môi cười.

- Vậy thì...

Tô Triệt thông qua thần thức bản thân, quét qua thi thể của sáu tên Dạ Xoa, cũng không có phát hiện chìa khóa cửa chính, nhân tiện nói:

- Này cũng chỉ có thể bạo lực mở ra.

- Ngay từ đầu ta cũng là nghĩ như vậy.

Ngọc Thanh trả lời:

- Bất quá, đã có Vô Cực Môn Thiên Âm ở đây, động tĩnh khi chúng ta cường hành phá trận, rất có thể sẽ kinh động đến nàng, cho nên, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, phá vỡ cửa chính, lấy đi Hắc Diệu Thuỷ Tinh, lập tức rút lui.

- Tốt.

Tô Triệt gật đầu một cái, chuẩn bị động thủ.

Chỉ là, giờ khắc này lại nghe được có người nói ra:

- Không cần phiền toái như vậy, cái cánh cửa này, ta có thể đánh mở.

Tiếng nói ôn nhu, ngữ khí thanh uyển, nghe mà làm cho người ta như tắm gió xuân.

Chỉ là, Tô Triệt lại lạnh run một cái, bởi vì tiếng nói này, rõ ràng chính là nàng...

- Thiên Âm…

Tô Triệt nghẹn ngào mà hô, bất quá, rồi lại kịp thời tỉnh ngộ, xưng hô như vậy rất không thích hợp, nên thêm hai chữ:

- …Sư tổ.

Ngọc Thanh cũng cả kinh, năng lực dò xét đặc thù lập tức khuếch tán ra, nhưng không có phát hiện Thiên Âm ở nơi nào.

Tô Triệt cũng giống như vậy, biết rõ Thiên Âm nàng ở chung quanh, chỉ là, ngay cả năng lực dò xét của lão Hắc, cũng không thể xác định phương vị cụ thể của nàng.

Trong Tiên Ngục, lão Hắc vỗ đầu, xấu hổ nói:

- Tu Chân Giới có vô số kỳ nhân, xem ra, năng lực dò xét của lão Hắc ta, cũng không phải vạn năng a.

Hôm nay, đầu tiên là gặp ẩn thân thuật của Ngọc Thanh làm cho hắn không có cách nào dò xét, lúc này mới qua không đầy một lát, lại tới một Thiên Âm, liên tiếp hai lần đả kích, đối với lão Hắc mà nói, xác thực là tương đối trầm trọng.

Giờ khắc này, mặc dù Tô Triệt cực kỳ khiếp sợ, nhưng còn có thể bảo trì đủ tỉnh táo, trong nội tâm an ủi:

- Lão Hắc, cái này rất bình thường, theo thực lực chúng ta càng ngày càng cao, người tu tiên tiếp xúc đến cũng là càng ngày càng lợi hại. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trong Tu Chân giới, ai dám xưng vô địch...

Bên ngoài cửa chính kho hàng, Tô Triệt và Ngọc Thanh tinh tế dò xét, vẫn tìm không ra Thiên Âm ở nơi nào.

Bất quá, cướp bóc Hắc Diệu Thuỷ Tinh của Địa Ma, cũng không tính là chuyện sai gì, Tô Triệt và Ngọc Thanh cũng không phải sợ bị Thiên Âm trừng phạt, cùng lắm thì, bị nàng cướp đi phần nhiều, hai người mình chiếm cơm thừa canh cặn là được.

Mấy hơi qua đi, dáng người ôn nhu của Thiên Âm lặng yên hiện ra ở trước mặt hai người, giống như lăng không hiển hiện ảo ảnh. Bất quá, Tô Triệt cùng Ngọc Thanh phi thường xác định, đây không phải loại pháp thuật ảo ảnh, mà là bản thể của nàng đã đến.

- Thiên Âm sư tổ.

Nàng cũng đã hiện ra, Tô Triệt cùng Ngọc Thanh càng phải thành thành thật thật chào hỏi.

Trên mặt Thiên Âm mang theo nụ cười, tính tình vẫn là rất tốt, nhìn Tô Triệt nhẹ nói:

- Nghe bọn hắn nói, ngươi nuốt Độn Địa đan dẫn đầu rút lui khỏi, chỉ là ta ở động khẩu một mực không có thấy ngươi, ta lo lắng nên tới đây tra nhìn một chút, không nghĩ tới, hai người các ngươi...

Nàng mỉm cười:

- …bị ta bắt được.

Tô Triệt bị nàng nói rất không có ý tứ, vuốt cái mũi nói ra:

- Cảm tạ Tạ Thiên âm sư tổ bảo vệ đệ tử như thế, chỉ là, người tới nơi này, bên động khẩu kia làm sao bây giờ?

- Chút ít Dạ Xoa bên ngoài động kia, đã bị ta cưỡng chế di dời.

Thiên Âm trả lời:

- Ta phái đệ tử Trúc Cơ liên thủ làm phép, cũng có thể ngăn cản Địa Ma trong động lại. Chỉ cần viện binh Địa Ma còn chưa có giết hết, tạm thời không có nguy hiểm gì.

Tô Triệt gật gật đầu, đã liên tưởng đến những hình ảnh theo lời nàng nói kia: ngoài động có hơn một trăm Dạ Xoa, khẳng định lại bị nàng giết chết rất nhiều, còn lại tất cả đều bị dọa chạy; Bởi như vậy, mười mấy đệ tử Trúc Cơ của Vô Cực Môn tụ hợp một chỗ, chỉ là ngăn chặn hơn ba mươi Dạ Xoa cùng mấy trăm đầu Địa Sát trong động, không cho chúng nó thò đầu ra, vẫn là tương đối thoải mái.

Lúc này, chợt nghe Thiên Âm ôn nhu răn dạy:

- Hai người các ngươi cũng thật là to gan, vì chút ít tài vật, lại một mình hành động chạy tới mạo hiểm. Nếu thực xảy ra ngoài ý muốn, Vô Cực Môn hướng quý phái bàn giao như thế nào?

Ngọc Thanh khá lớn gan, mở miệng nói chuyện:

- Thiên Âm sư tổ, chỉ có mấy con Dạ Xoa, ta và sư đệ đủ sức diệt sát, chưa nói tới mạo hiểm.

Ẩn ý những lời này là: chúng ta không có việc gì, ngươi không cần quan tâm, đi bảo vệ đệ tử của Vô Cực Môn các ngươi a.

- Như thế nào?

Thiên Âm quay đầu nhìn hắn:

- Sợ ta cướp đoạt Hắc Diệu Thủy Tinh của ngươi?

Ngọc Thanh cười nhạt một tiếng, dĩ nhiên là chấp nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui