Tiên Ngục


Ngọc Thanh vung tay ném tới một quả ngọc giản:

- Nội dung kỹ càng đã ghi chép trong ngọc giản, còn phải đi chỗ đại bá một chuyến, giúp ta hỏi một ít vật...

Tô Triệt yên lặng ghi nhớ, sau đó lại hỏi:

- Ngươi chuẩn bị khi nào Kết Đan?

- Gom góp mọi thứ xong xuôi, tùy thời có thể.

Ngọc Thanh thấp giọng trả lời.

- Ta cũng tính toán Kết Đan.

Tô Triệt thoáng tính toán thời gian, nhân tiện nói:

- Những vật này, nửa tháng sau ta sẽ đưa tới cho ngươi, đến lúc đó, nếu thiên kiếp của ngươi uy lực không đủ, cũng có thể góp cái của ta vào.

Ý tứ trong lời nói là, nếu thiên kiếp của bản thân Ngọc Thanh uy lực không đủ, khó có thể đạt tới mục đích dùng kiếp hóa kiếp, Tô Triệt có thể cùng một chỗ Kết Đan với hắn, cùng một chỗ Độ Kiếp, khi đó, uy lực thiên kiếp sẽ tăng lên mấy lần.

Loại lời này nếu rơi xuống trong tai bọn người Huyền Cơ Tôn Giả, nhất định sẽ đánh Tô Triệt một trận tơi bời. Lấy thiên kiếp làm trò đùa, bị điên rồi hay sao?

Tô Triệt nghĩ vô cùng đơn giản, hảo huynh đệ a, nên có nạn cùng chịu, chỉ cần chung sức đồng lòng, loại kiếp số nào cũng phân băng tan rã, phá diệt thành không.

Nhưng Ngọc Thanh lại cười cười, chỉ vào đoàn sương mù màu đen sau lưng kia, nói ra:

- Ngươi xem, Huyết Vụ Tà Viêm nguyên bản là màu huyết hồng, gặp phải ma hóa của ta, biến thành loại bộ dáng nào?

Huyết Sắc Tà Viêm sớm đã biến thành Hắc Sắc Ma Diễm, ý tứ của Ngọc Thanh là, nếu Tô Triệt ở trong này thời gian quá lâu, cũng sẽ phải chịu ma tính lây nhiễm, đến lúc đó, lại biến thành hai người chung kiếp nạn ma biến...

Tô Triệt tinh tế công nhận đoàn ma diễm này, không khỏi cười nói:

- Sau ma hóa, nó ngược lại tiến hóa thành Dị Hỏa cấp năm, tên là Hắc Vụ Ma Diễm mới đúng.

- Nếu như ngươi cần, vậy thì thu đi.

Ngọc Thanh nhàn nhạt nói ra.

Tô Triệt đương nhiên sẽ không khách khí, móc bảo hồ ra, phần phật a, rất nhanh liền thu lấy đoàn ma diễm này không còn.

Hắc Mụ Ma Diễm, Dị Hỏa cấp năm, do Huyết Vụ Tà Viêm bị ma hóa biến dị mà thành, hiệu quả không rõ, còn chờ tiến thêm một bước nghiệm chứng...

Ngọc Thanh thoáng tưởng tượng, mới lên tiếng:

- Cũng là ngươi Kết Đan trước đi, sau sẽ đưa những vật mà ta cần kia tới, thuận tiện cũng có thể hộ pháp thay ta. Lúc này, để cho ngươi đoạt trước một bước.

- Được.

Tô Triệt nhếch miệng mà cười.

Trong quá trình Kết Đan Độ Kiếp, kiêng kỵ nhất là bị người quấy rầy, Ngọc Thanh bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể Kết Đan ở dã ngoại, xác thực cần một người đáng tin hỗ trợ hộ pháp.

Tô Triệt lại là nửa chăm chú nửa vui đùa cười hỏi:

- Ở trong lúc này, nếu ngươi đã nhập ma, ta nên như thế nào?

- Này liền lẩn xa ta một chút.

Trong hắc khí lượn lờ, Ngọc Thanh tựa như Ma Thần, tiếng nói trầm thấp:

- Lục thân không nhận, ta sẽ biến thành kiếp nạn của vô số người.

***

Huyết Mạc sơn mạch cách Thiên Huyền Tông chỉ vẹn vẹn có hơn hai ngàn dặm, Tô Triệt chỉ dùng một canh giờ thì bay trở về sơn môn.

Trên đỉnh Huyền Cơ Phong, có thể chứng kiến bên ngoài ba trăm dặm, Huyền Ngục Phong cao sáu ngàn trượng đã được dựng lên, mấy ngày cuối cùng này, từng tòa kiến trúc chỉnh thể, đang bắt đầu thành hình ở trên đỉnh núi.

Trong Thiên Huyền Tông, các loại kiến trúc chủ thể, căn bản không cần đánh nền tảng, cả tòa phòng ốc sắp đặt hơn mười loại pháp trận, giống như pháp bảo, có thể tự hành huyền phù, đông ấm hè mát, cát bụi bất xâm...

Trong Huyền Cơ Kim Điện, Huyền Cơ Tôn Giả nghe Tô Triệt giảng thuật xong, không khỏi lắc đầu:

- Quả nhiên là một lò đan Linh bảo, phúc duyên của ngươi, thật là tốt đến làm người đố kỵ.

Lời nói xoay chuyển, lại nói:

- Bất quá, chuyện này đã truyền ra trong tông môn, ngươi hẳn là chủ động đi Chưởng giáo đại điện, giao lò đan cho Quảng Thành sư thúc nhìn một phen...

- Đệ tử minh bạch.

Tô Triệt cung kính trả lời.

Việc lò đan, nhất định là không thể dấu được, dù sao, lúc ấy có hơn một trăm đệ tử Thiên Huyền Tông ở đó, sau khi bọn họ trở về sơn môn, thêm mắm thêm muối miêu tả một phen, khuyếch đại lò đan này thành Tiên khí cũng có thể.

Còn nữa, mặc dù không có người chứng kiến, chuyện này, Tô Triệt cũng sẽ thẳng thắn nói với Quảng Thành Sư Tổ, bởi vì, lần phúc duyên này chính là Quảng Mậu Sư Tổ lưu cho mình.

Hơn một trăm năm trước, Quảng Mậu Sư Tổ suy nghĩ vì hậu nhân, không có thu hỏa chủng Kim Ô Thiên Hỏa, lúc này mới bỏ qua một lò đan Linh bảo thượng phẩm ở phía dưới. Một vị trưởng giả vì nhân hậu như thế, há có thể rét lạnh một mảnh từ ái chi tâm của hắn.

Chưởng giáo đại điện.

Oanh…

Đang ở trước mặt Chưởng Giáo Chí Tôn cùng tứ đại Thái thượng trưởng lão, Tô Triệt lấy lò đan kia ra.

Phần phật…

Vẫn là như vậy, vừa lộ đầu, nó liền hóa thân Kim Ô, muốn cướp đường mà chạy.

Trong điện có năm vị Nguyên Anh Lão tổ, để nó chạy thoát, chẳng phải là quá chê cười hay sao.

Ông...

Quảng Thành Sư Tổ khoát tay, liền trấn áp nó xuống, làm nó ngoan ngoãn lơ lửng ở giữa điện.

- Quả thật là một Linh bảo thượng phẩm.

Chưởng Giáo Chí Tôn cười ha ha nói:

- Quảng Thành sư đệ, trong nội tâm có cảm tưởng gì?

Quảng Thành Sư Tổ trừng mắt nhìn Tô Triệt, vẻ mặt khí thế hung ác, trầm giọng nói ra:

- Hồ lô kia của hắn, vốn là làm ta trông mà thèm vô cùng, cái này cũng chưa tính, hiện tại lại lấy ra một lò đan đến kích thích ta... Ta thật sự là... Thật muốn bắt tiểu tử thúi này, ân? Các ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ?

Vài vị Lão tổ cười ha ha, Tô Triệt cũng không khẩn trương chút nào, là người có thể nhìn ra, Quảng Thành Sư Tổ đang phát tiết oán khí trong lồng ngực hắn, nhưng càng là người nói như vậy, càng không làm những sự tình kia.

Từ đạo lý mà nói, phần phúc duyên này rơi xuống trên đầu Tô Triệt, lò đan nên quy về Tô Triệt, loại sự tình này, chỉ có thể dùng duyên phận và khí vận để giải thích. Nói lời khác đều là vô dụng.

Chỉ có điều, đổi chỗ xử lý mà nói, bất luận kẻ nào đứng ở lập trường Quảng Thành Sư Tổ, cũng sẽ cảm thấy rất tiếc hận, vô cùng buồn bực, từng có một bảo vật như vậy đứng ở trước mặt ta, đơn giản là vì một mảnh hảo tâm, lại bỏ qua nó mất.

Chẳng lẽ, đây cũng là một loại khác thuyết minh, người không vì mình, trời tru đất diệt sao?

Chẳng lẽ, làm người nên tư tâm một chút mới tốt hay sao?

- Aii…

Quảng Thành Sư Tổ thở dài một tiếng:

- Thanh Huyền sư huynh, ta có chút ít hồ đồ...

Râu tóc hoa râm Thanh Huyền sư tổ gật đầu nói:

- Vậy thì bế quan đi.

- Vâng, sư huynh. Nguồn: https://truyenfull.vn

Quảng Thành Sư Tổ cúi người hành lễ, lập tức biến mất vô tung.

- Chờ hắn xuất quan, sẽ tìm được Đạo của mình.

Thanh Huyền sư tổ mỉm cười gật đầu:

- Cái này là chuyện tốt.

Bọn người Chưởng Giáo Chí Tôn đều là gật đầu.

Trong vài vị Lão tổ, sức chiến đấu của Thanh Huyền sư tổ cũng không phải cao nhất, nhưng đạo hạnh của hắn lại sâu nhất, điểm này, mọi người đều biết.

Tử Tiêu lại hỏi:

- Đã gần một tháng, ngươi còn không có thu phục, có vấn đề gì sao?

- Cái lò đan này vùi ở dưới đất vô số tuế nguyệt, linh trí khí kinh bị hao tổn, giống như điên cuồng, hoàn toàn không cách nào hàng phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui