Trong đó, tâm nhĩ trái đã từng bị chân huyết của Vu Thần chiếm qua. Chân huyết của Thôn Thiên Thử Ma Thần đến bây giờ cũng vẫn chiếm cứ tâm nhĩ phải, hôm nay, giọt tinh thần chi lệ này dĩ nhiên lại chiếm cứ tâm thất trái của mình.
- Di!
Lão Hắc ở trong Tiên Ngục gãi gãi đầu, không hề la to, mà là nhỏ giọng nói thầm:
- Vẫn là chủ nhân phán đoán chính xác, nhìn không giống như là chuyện xấu gì a.
- Sau khi Khải Nguyên Tinh hủy diệt, bên trong phiến tinh không kia, chỉ còn ta một đại địa đạo sinh từ Khải Nguyên Tinh, nhân loại trưởng thành tại Khải Nguyên Tinh; Thiên Âm chính là Đại Vu chuyển thế, cũng không tính là hài tử chân chính của Khải Nguyên Tinh. - .
Tô Triệt thì thào nói rằng:
- Do đó, một phần sinh mệnh kéo dài này, nàng lựa chọn ta...Là như thế phải không, lão Hắc?
- Khẳng định là như thế này.
Lão Hắc ra sức gật đầu.
- Hài tử có phạm sai lầm lớn như thế nào, mẫu thân cũng sẽ không thực ghi hận, cho dù nàng bởi vậy mà mất đi sinh mệnh.
Giờ khắc này, Tô Triệt đã là lệ nóng quanh tròng:
- Do đó, nàng đã tha thứ ta!
Nước mắt không chỉ có đại biểu cảm động, đồng thời, còn có thể đem rất nhiều thứ bẩn thỉu gột rửa và...Một lần khóc này, Tô Triệt thật đúng là càng khóc càng thoải mái, trong lòng càng khóc càng thoải mái.
Không đến một khắc sau, Tô Triệt lau một tia nước mắt, cao giọng hô lên:
- Được rồi, lúc này liền bổ túc hai thành xác xuất thành công cuối cùng, trùng kích Hóa Thần, liền không cần lo lắng nữa!
Đây là một loại lĩnh ngộ cùng tự tin mà giờ khắc này Tô Triệt sản sinh ra, cho dù tinh thần chi lệ tác dụng cụ thể còn chưa có hiển hiện ra, Tô Triệt cũng có thể ý thức được trùng kích Hóa Thần Kỳ, không còn bất cứ phiêu lưu gì đáng nói nữa, chắc chắn thành công!
Khải Nguyên Tinh tuy rằng đã bị hủy diệt, nhưng nàng lấy một loại hình thức tồn tại khác ở trong tim của mình. Vì chính mình quét dọn mê chướng, loại trừ tâm ma, giống như mẫu thân vô tư quan tâm và che chở...
Đây không phải hình dung, nàng thực sự đang tồn tại trong tim của mình!
Chính thức bế quan!
Tô Triệt chỉ cảm thấy tư tưởng thông đạt, trong lòng thanh minh, cả người như một thủy tinh tinh thuần thanh thấu nhất thế gian, toàn bộ đều không có tạp chất.
Loại cảm giác này, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, đây chính là một trạng thái lý tưởng, còn chờ cái gì nữa!
Tô Triệt vừa mới nhắm lại hai mắt, đó là dễ dàng nhập định, tiến vào trạng thái tâm linh không minh nhất, thậm chí, như tiến nhập trong mộng cảnh, kế tiếp toàn bộ quá trình đều không cần chính mình tận lực cưỡng cầu cái gì, hết thảy đều tự nhiên mà vậy, vô cùng thông thuận bắt đầu chấp hành.
Thế cho nên, Tô Triệt cảm giác chính mình dĩ nhiên đã xuất khiếu khỏi bản thân, biến thành một người bàng quan, chỉ cần lẳng lặng quan tâm sự tình phát triển liền được, căn bản không cần chính mình đi làm cái gì.
- Đây chính là trên con đường tu luyện, vạn năm khó có được một lần đại ngộ không linh, đại động triệt, đại tự tại cảnh giới, tất thảy đều như ở đây, lại như hư không, tựa như thần đến, mà cũng tựa như hóa phàm nhập thần...
Tô Triệt vô cùng quý trong loại cảm giác lúc này, gần như triệt để quên mất chính mình còn đang trong quá trình trùng kích Hóa Thần, có lẽ, căn bản không cần nói là trùng kích, từ này, bởi vì tất cả đều là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thuận theo tự nhiên, hoàn toàn không có đi ngược dòng vượt sóng loại cảm giác chống lại này.
Một loại cảnh giới không linh vạn năm khó gặp, hóa không Hóa Thần hình như đều đã không trọng yếu, Tô Triệt chỉ là hi vọng, chính mình chìm đắm ở trong loại cảm giác này, thời gian có thể lâu hơn một ít, càng lâu một chút, càng lâu càng ít...bên trong mật thất, Tô Triệt đang đứng ở trong hưởng thụ chí cao vô cùng trân quý trong cuộc đời tu tiên, hồn nhiên quên mất tất cả, nhưng ở ngoài mật thất, đám người Hằng Dịch cũng sống một ngày bằng một năm, cảnh giác cao độ, đều tự cầu khẩn không ngừng ở trong lòng mình: hi vọng chủ nhân trùng quan có thể tất cả thuận lợi, trong lúc này đây, nghìn vạn lần không nên có kẻ nào chạy tới quấy rối.
Thế nhưng, có đôi khi, sợ cái gì, cái đó sẽ đến. Sự tình người khác muốn làm căn bản không phải do chính mình quyết định.
Tô Triệt bế quan sang ngày thứ bảy, trong tinh không ở ngoài tầng khí quyển của Đoán Kim Tinh dần hiện ra một đạo thân ảnh.
Người này, có dung nhan mỹ lệ khiến kẻ khác hít thở không thông, danh xưng tiên tử cũng không đủ để hình dung, tuyệt thế dung nhan không đủ để đánh giá, trước khi không có nhìn thấy nàng, thực sự là tưởng tượng không ra, một nữ nhân lại có thể mỹ lệ đến loại trình độ này.
Tuyết Ngọc tiên tử!
Lúc này nàng cầm trong tay cái La bàn thần kỳ kia, thuận theo chỉ dẫn nào đó, trước hết tìm được Đoán Kim Tinh.
- Hắn ở chỗ này phải không?
Tuyết Ngọc tiên tử quay la bàn trong tay nhẹ giọng hỏi.
Ông lánh...
La bàn phát sinh tiếng ngấm xướng huyền diệu, hình như là có đủ linh trí, càng có thể đưa ra trả lời rõ ràng.
- Được, cảm tạ ngươi, Lâm nhi.
Tuyết Ngọc tiên tử ngữ khí nhẹ nhàng hướng la bàn nói lời cảm tạ.
Anh lánh...
La bàn đáp lại, tựa như âm thanh của hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ nỉ non hỗn hợp cùng một chỗ có một loại ma lực kỳ dị rung động tâm hồn.
Bá...
Tuyết Ngọc tiên tử tu vi Đại Thừa kỳ chỉ bất quá thân hình nhoáng lên, trong chớp mắt, đó là hạ xuống trên bình nguyên nào đó trong Đoán Kim Tinh, sau đó, tiếp tục thuận theo la bàn chỉ dẫn, hướng phía tây nam chậm rãi bay đi.
Bên kia ở ngoài mấy vạn dặm, vừa mới chính là vị trí của Xích Luyện Cung.
Trong Xích Luyện Cung, Lâm Phong rời khỏi cương vị, đột nhiên bay đến cung chủ đại điện, xuất hiện ở trước mặt Hằng Dịch và Xích Luyện Cung chủ.
- Lâm Phong, có chuyện gì không?
Hằng Dịch nhận thấy được thần tình của hắn không quá đúng, đó là vội vàng hỏi.
- Ta có một loại dự cảm không tốt lắm...
Lâm Phong nhíu chặt mày lại, trầm thấp mà nói:
- Ta kiến nghị, hẳn là mau chóng mở ra Xích Luyện Cung hộ sơn đại trận.
Khi nói ra lời này, trong lồng ngực của hắn trái tim mặt quỷ kia, tần suất nhảy lên rõ ràng có chút hỗn loạn, đồng thời khóe miệng mặt quỷ cũng không phải vểnh lên tươi cười như mọi người, mà là một bộ dáng thâm trầm dữ tợn.
- Dự cảm không tốt?
Nói như vậy mặc dù có chút ý tứ hàm xúc nghi thần nghi quỷ. Hằng Dịch cũng không dám coi thường, bởi vì, chủ nhân an nguy trọng yếu nhất. Thà rằng tin là có, cũng không thể sơ ý bỏ qua được.
- Đúng!
Lâm Phong chậm rãi gật đầu, thần tình ngưng trọng:
- Tuy rằng ta không có năng lực biết trước, bất quá, trong thế gian này, có một người nếu là cự ly càng ngày càng gần ta, vô cùng có khả năng, ta sẽ tâm sinh cảm ứng.
- Lẽ nào là...
Hằng Dịch biến sắc, mơ hồ đoán được hắn nói người nọ là ai, bởi vì chính mình cũng từng là thủ hạ tâm phúc của người này.
- Đúng, cha ta Lâm Thiên Quân!
Lâm Phong lần thứ hai gật đầu:
- Lúc đầu trọng tố nhục thân, mệnh hồn của ta nắm giữ trên tay hắn, do đó, xác thực mà nói, ta là đối với mệnh hồn của chính mình có cảm ứng tương đối rõ ràng.