"Đúng.
.
.
.
.
khi đó nghèo, khi đến sinh nhật, mẹ ngươi luôn nói phải thêm mấy quả trứng gà ăn...!ngươi giống như nàng, thích ăn giòn..."
Lạch cạch! Lạch cạch!
Giọt giọt nước mắt rơi xuống bên cạnh bếp lò nóng bỏng, phát ra tiếng vang tư tư.
Ngô chưởng quỹ vội cười nói: "Ai, người lớn như vậy mà còn khóc nhè, xấu hổ hay không a."
"Đi, chúng ta cùng bưng mì đến cho mẫu thân ngươi...!ngày xưa là một mình ta đưa đi, hôm nay chúng ta cùng nhau đi..."
"Tốt, ta bưng cho." Ngô Lan lau đi nước mắt, cẩn thận nâng chén mì trường thọ đó lên đi ra ngoài.
...
"Cha, ngươi đi ngủ sớm đi." Ngô Lan đôi mắt hoa đào sưng đỏ đứng bên ngoài cửa phòng, nhìn chằm chằm Ngô chưởng quỹ nói một câu.
Ngô chưởng quỹ khẽ vuốt cằm: "Ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, chớ khóc nữa."
"Ừm." Ngô Lan lên tiếng, thay cha khép cửa phòng lại, quay người đi về khuê phòng của mình...
Giờ Dậu ba khắc!
Có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi cho nên Ngô Lan gần như vừa nằm xuống là tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, có một cái quan đạo hẹp dài.
Ngô Lan gương mặt xinh đẹp sững sờ...!nàng chưa bao giờ nằm mộng thấy một giấc mộng chân thật như vậy, nếu như không phải là bởi vì còn nhớ rõ Cố Ninh An dặn nàng giờ Dậu ba khắc đi ngủ thì chỉ sợ mỗi một ngọn cây cọng cỏ vô cùng chân thật bên cạnh chân mình sẽ khiến cho nàng hiểu lầm là mình không phải là đang nằm mơ.
"Sao quan đạo này so với bình thường thì dài hơn và nhiều bùn hơn? Cỏ dại hai bên cũng rậm rạp hơn rất nhiều!" Nói xong, Ngô cô nương thu hồi ánh mắt, không khỏi bật cười: "Biết rõ là mộng, đương nhiên là có chút khác biệt."
Thuận theo Mộ Vân Đạo đi đến, Ngô Lan nhìn thấy một cái quán trà, chuẩn xác mà nói, đây chính là một sạp trà dùng cỏ tranh dựng lên, hai chữ đơn sơ bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng.
"Quán trà nhà ta đâu?" Lẩm bẩm mấy tiếng, Ngô Lan nhìn thoáng qua, nhìn thấy bảng hiệu quán trà đó...!giống y như là của nhà mình.
Nàng biết được cái chữ "Trà" cứng cáp hữu lực trên biển này chính là đến từ tay Cố tiên sinh, nhìn hơn hai mươi năm nàng cũng vô cùng quen thuộc với cái chữ này.
Trước sạp trà trưng bày mấy cái bàn vuông cũ kỹ, bát trà trên bàn đều là màu vàng đất, nhìn tựa như là tự mình dùng đất nung ra.
Trong sạp trà, một nữ tử thoạt nhìn hơi lớn tuổi hơn Ngô Lan một chút đang rửa sạch nồi sắt dùng xào trà.
Nàng này là ai?
Tại sao lại có dáng vẻ giống mình như thế?
Tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc với nàng như vậy?
Ngô Lan nhíu chặt đôi mi thanh tú, giấc mơ rõ ràng lại kỳ quái như vậy khiến cho nàng càng thêm nghi hoặc.
Bá ~ bá ~ bạch!
Soạt!
Nữ tử rửa xong nồi sắt, đổ nước xuống mặt đất sau lưng, sau đó nàng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Ngô Lan đang sững sờ đứng đó.
"Tam Hoa, ngươi tới rồi." Nữ tử xoa xoa bàn tay ướt át, lập tức đi ra ngoài sạp trà, kéo Ngô Lan ngồi xuống.
Lần thứ hai bị "Người xa lạ" lại quen thuộc gọi ra tên cúng cơm của mình, Ngô Lan lộ ra tương đối bình tĩnh, có lẽ là bởi vì thân phận của người trước mắt đã vô cùng sống động trong lòng nàng.
Chỉ là nàng còn không dám nói ra khỏi miệng thôi, nàng sợ vừa nói ra thì giấc mộng này sẽ tan vỡ.
"Đến, mẹ xem xem ngươi." Nữ tử dịu dàng duỗi tay ra, thay Ngô Lan vuốt vuốt sợi tóc tán loạn, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Nghe được lời nữ tử nói, Ngô Lan bá một cái, nắm lấy tay nữ tử dịu dàng, dán nó lên trên gương mặt mình, xúc cảm ấm áp từ gương mặt truyền đến khiến cho Ngô Lan càng thêm kinh ngạc.
"Trong mộng, trong mộng sao lại có cảm giác thật như vậy được?"
"Ta không phải đang nằm mơ?"
"Không! Chắc chắn là ta đang nằm mơ!"
Thấy có vẻ như là Ngô Lan lâm vào một cái vòng lẩn quẩn, nữ tử dịu dàng cười nhéo nhéo khuôn mặt Ngô Lan, nói: "Đừng đoán, đây chính là mộng..
.
nhưng mà, mẹ cũng là mẹ chân chính."
"Có nhớ Cố tiên sinh nói muốn tặng quà sinh nhật cho ngươi hay không?"
Nói xong, nữ tử dịu dàng điểm cái trán Ngô Lan một cái: "Hai mẹ con chúng ta gặp nhau trong mộng chính là quà Cố tiên sinh tặng cho ta và ngươi."