Tiên Nhân Sờ Đầu Ta Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh Dịch


"Hương trà nồng, uống vào lại ngọt, giống như chợt ấm còn xuân!" Cố Ninh An buông bát trà xuống, "Trà xuân" chi ý nhộn nhạo răng môi, khiến cho hắn hồi ức lại năm đó.

Nghe vậy, nếp uốn trên gương mặt Ngô chưởng quỹ giãn ra, cười nói: "Tốt! Tốt! Tốt! Tiên sinh có thể tới chỗ ta uống trà, khiến cho trong lòng mỗ cũng có thêm chút văn khí.

"
Những lời như vậy, năm đó Ngô chưởng quỹ cũng đã nói!
Cố Ninh An cười trêu ghẹo: "Sao thế? Trước khi ngươi xào trà, uống hai lượng mực của ta, bây giờ nhắc lại, chẳng lẽ còn muốn uống?"
Lấy lại tinh thần, Ngô chưởng quỹ khoát tay nói: "Ai, mực của tiên sinh tinh quý, uống một lần đã là vinh hạnh, sao có thể không biết xấu hổ đòi hỏi?"
"Chính là mấy ngày nữa là sinh nhật khuê nữ nhà ta, nàng lúc nhỏ ốm yếu, uống mặc trà của ngài xong! bây giờ lớn lên, không biết có phúc phận xin thêm một chén để bồi bổ thân thể hay không?"
Nói đến đây, Ngô chưởng quỹ đã mặt mo đỏ bừng.

Khuê nữ nhà hắn bởi vì sinh non, sinh ra chỉ nhẹ không đến bốn cân, lại thêm mẫu qua đời, không có sữa mẹ uống, thể chất càng kém! hắn đoán chừng nếu không nhờ hiệu quả của "Mặc trà" của Cố Ninh An thì sợ khuê nữ hắn sẽ chết yểu !
Lại thêm Ngô chưởng quỹ nghĩ đến mình một tháng phong hàn không khỏi, đương nhiên không muốn để cho nữ nhi bị khổ như vậy.

Bởi vậy, hắn mới mặt dạn mày dày muốn một bát "Mặc trà", bồi bổ thân thể cho khuê nữ.

Cố Ninh An nhiều hứng thú nhìn Ngô chưởng quỹ trước mắt, đến tuổi này rồi, da mặt cũng dày không ít.

Nhớ năm đó thanh niên thật thà chất phác đó, nói chuyện gì cũng phải suy đi tính lại nhiều lần.


"Sinh nhật Tam Hoa, ta sẽ tặng quà cho nàng! còn mặc trà, uống một lần thì có tác dụng, uống nhiều thì vô dụng.

" Nói đến đây, Cố Ninh An thoáng nhìn con mắt đang híp lại của Ngô chưởng quỹ, ngữ khí giương lên: "Sao vậy? Ngươi cho là ta đang giận đúng không?"
Ngô chưởng quỹ ngượng ngập cười nói: "Không phải không phải, tiên sinh đại khí, từ trước đến nay tiên sinh đại khí! "
"Ngươi a ngươi!" Cố Ninh An điểm Ngô chưởng quỹ một cái, tiếp tục nói: "Già rồi, đứng đấy làm gì, qua nói cho ta một chút những năm này ngươi làm như thế nào mà kinh doanh quán trà này đến huy hoàng như vậy?"
"Nếu nói hay, mặc trà này cũng không phải là không thể cho.

"
Nghe nói như vậy, Ngô chưởng quỹ động tác cực nhanh, hai bước hóa thành một bước, ngồi bên cạnh Cố Ninh An, hắng giọng một cái bắt đầu chậm rãi nói!
Ngoài đình bát giác mưa rơi dần dần nhỏ, những thương nhân vân du bốn phương tính tình gấp bên trong quán trà đều đã khoác áo đội nón lá đi ra ngoài.

Ngô cô nương ở trong quán trà, tâm tư lại nằm ở đình bát giác phòng sau, nàng ngóng trông mưa sớm ngừng, nàng có thể đóng cửa quán trà, đi nghe một chút xem cha và Cố tiên sinh đang nói cái gì!
!
Mộ Vân Đạo ngừng mưa, trời cũng tối xuống, bầu trời đầy sao như cát sỏi xuất hiện khắp chân trời.

Cửa quán trà đã đóng chặt, sau khi Cố Ninh An và hai cha con Ngô gia ăn cơm tối xong, trở về phòng của mình nằm ngủ.

Hậu phòng quán trà có không ít phòng trống, không đến nỗi để Cố Ninh An ngủ ngoài đường hay là chen chung một phòng với Ngô chưởng quỹ.

Uống đến say bí tỉ, Ngô chưởng quỹ có thể nói là tiếng ngáy như sấm, cho dù cách hai mặt tường, Cố Ninh An ngồi bên giường cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải vận dụng chú thuật ngăn cách thanh âm ngoại giới.

Khoanh chân ngồi ở bên giường, Cố Ninh An tâm niệm vừa động, một sợi Hồng Trần Khí hiện lên ở đầu ngón tay của hắn.

Hồng Trần Khí như sợi tơ vờn quanh tại đầu ngón tay, tựa như một con "Tinh linh" bướng bỉnh.

Du lịch giang hồ năm năm, hắn từng bái kiến hương hỏa chi lực, chúng sinh nguyện lực, các loại pháp lực.

Cái Hồng Trần Khí này lộ ra khí tức lại là hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Huyền ảo siêu nhiên, vô cùng phù hợp phương thế giới này.

Đây chính là thứ hắn có thể cảm nhận được từ Hồng Trần Khí.


Tay trái lấy Đạo Đồ từ trong ngực ra, Cố Ninh An không có lật nó ra mà là tay phải làm kiếm chỉ, dẫn dắt Hồng Trần Khí xẹt qua Đạo Đồ.

Trên Đạo Đồ cũng không có dị tượng gì xuất hiện, nhưng không biết có phải là do ảo giác hay không, hắn phát hiện sau khi Hồng Trần Khí đó đến gần Đạo Đồ thì trở nên có chút "Nhảy cẫng".

Tu luyện Đạo Đồ hơn ba mươi năm, hắn có thể nói là nhớ kỹ trong lòng đối với nội dung ghi lại bên trong Đạo Đồ.

Trước lúc hắn chưa phát hiện ra cuốn sách này là "Giả" thì hắn cũng không phát hiện ra dị thường, dù sao nội dung trong sách quả thật làm cho hắn học được một ít bản lĩnh giữ mệnh.

Kỳ danh là "Sắc ngự pháp": Nhắm mắt quan tưởng, câu thông thiên địa, tâm niệm mà thay đổi, vạn vật có thể ngự!
Phương pháp này trong lần đầu tiên Cố Ninh An chiến đấu thực tiễn thì chém giết một con phệ nhân mãnh hổ.

Phương pháp này trong sách giải thích rất sơ lược, rất là giản lược, nhưng thật sự có thể bảo vệ một cái mạng.

Về phần sau này khi hắn du lịch giang hồ, "Sắc ngự pháp" càng biểu hiện ra tác dụng của nó rộng rãi như thế nào!
Cho đến khi phát hiện ra Đạo Đồ là "Giả", sau đó Cố Ninh An quay đầu, mới có cảm giác như bị Nhất Diệp Chướng Mục.

(*) Nhất diệp chướng mục: ý chỉ bị che mắt, mông lung khó hiểu.

Cái gọi là "Đạo Đồ", nội dung ghi lại bên trong giải thích phân tích thuật pháp cực ít, mà câu chuyện chân chính lại xoay quanh một người giống như tiên mà không phải là tiên du lịch giang hồ.

Cho nên nó bị mọi người xưng là "Tiểu thuyết", chuyện này cũng không phải là chuyện lạ.

"Tiểu thuyết này có thể tu hành, nói ra chỉ sợ sẽ khiến cho người ta cho là mình bị động kinh.


" Cố Ninh An bất đắc dĩ tự giễu đồng thời trong đầu lại hồi tưởng lại cảm nhận kì dị trong trạng thái "Quy Tịch" ngày đó lần nữa.

Khi đó, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình "Bành trướng" từng ngày, nói cho đúng hơn thì là "Thần hồn" của hắn đang thay đổi từng ngày.

Đêm trước khi tỉnh lại, hắn quan sát phía dưới, đúng là cả phiến thiên địa, mà tâm hắn cũng vì vậy mà nhiều hơn một cái suy nghĩ không hiểu thấu: Chỉ cần hắn muốn thì có thể thôn phệ tất cả mọi thứ trước mắt mình!
Nếu không phải "Hồng Trần Khí" đột nhiên xuất hiện làm rối loạn hắn "Quy Tịch" thì chỉ sợ bây giờ hắn không phải chết rồi thì cũng đã biến thành "Quái vật" đáng sợ gì đó!
Không suy nghĩ nữa, Cố Ninh An buông Đạo Đồ xuống, lấy "Ngự sắc pháp" điều khiển một sợi Hồng Trần Khí đó.

Chỉ thấy Hồng Trần Khí mảnh như dây tóc đó bắt đầu quay tròn quay vòng.

Chỉ khống chế nó một cách đơn giản như vậy nhưng lại làm cho Cố Ninh An cảm thấy pháp lực trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao, Hồng Trần Khí nhìn có vẻ nhẹ như sợi tóc mà khống chế nó còn tốn sức hơn cả khống chế một phương cự thạch ngàn cân nữa!
Bạch!
Cố Ninh An vung tay phải lên, bay ra kiếm chỉ, Hồng Trần Khí cũng kéo căng thẳng tắp, giống như một cái lưỡi dao, thuận theo phương hướng hắn huy động trảm phá không khí!
Tiếng xé gió bén nhọn vang lên đồng thời nơi mà Hồng Trần Khí xẹt qua để lại một đạo "Bạch ngấn"!
Hô!
Thở dài ra một hơi, Cố Ninh An tâm niệm vừa động, lập tức thu hồi Hồng Trần Khí vào trong cơ thể.

Trải qua lần ngự sử Hồng Trần Khí này, hắn nhận ra được nếu như dùng vật này cho sát phạt thì lực sát thương cũng sẽ vô cùng đáng sợ!
Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở trên cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, Cố Ninh An bình ổn nằm xuống, trong đầu có muôn vàn nghi vấn, hắn dứt khoát không nghĩ nhiều nữa! đắp chăn, linh đài không minh, sau đó dần dần thiếp đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận