Đổi lại bình thường, bằng vào sự quen biết nhiều năm với Tần Đạo Biên, muốn gặp lão cũng không khó.
Lần này chẳng những không gặp, lại còn trực tiếp dẫn đi thẩm tra, có thể thấy được lửa giận trong lòng lão.
Đã không phải là vấn đề chết một số người, có người nói lão dung túng dư nghiệt tiền triều làm loạn, nơi này của lão vừa làm xong kênh trực tuyến thay mình nói chuyện, kết quả náo động ra việc này, trong vòng một đêm ba nơi trong thành bị giết sạch, hơn nữa còn có thành vệ bị giết, nếu như tra không ra kết quả, dựa vào cái gì phủ nhận không phải dư nghiệt tiền triều làm loạn?
Lão đã nói như vậy, Hoành Đào cũng hiểu được tâm tình của lão, còn có thể nói cái gì, một chút lời muốn nói cũng phải tạm thời nuốt xuống, chấp hành mệnh lệnh...
Ngoài phủ thành chủ, Tần Đạo Biên, Liễu Quân Quân, Tần Nghi và Bạch Sơn Báo đang đợi lệnh, Bạch Linh Lung cũng có mặt, vừa xong liên hệ thì gặp mặt trực tiếp với Tần Nghi ở chỗ này.
Tần Đạo Biên chợt thấy có người đến, là Hoành Đào tự mình tới, lập tức tiến lên hỏi:
"Hoành tổng quản, ta đang muốn bái kiến thành chủ."
Hoành Đào hơi lắc đầu, đáp:
"Tần huynh, hay là trước tiếp nhận thẩm tra đi."
Tần Đạo Biên khẽ giật mình, đang muốn giải thích cái gì, Hoành Đào vung tay lên, quát to:
"Mang đi."
Một đám giáp sĩ tiến lên, cũng không có quá mức vô lễ, đều biết người nhà này thân phận cùng sức ảnh hưởng trong thành Bất Khuyết, còn có Hoành Đào đệm hai chữ “Tần huynh”, cho nên không thể quá vô lễ, mời người một nhà cùng rời đi với bọn hắn.
Đợi người nhà này rời đi về sau, Hoành Đào lập tức dẫn theo người bắt đầu đi làm kế hoạch.
Muốn bắt người nào, toàn bộ bày ra rõ ràng, Hoành Đào ra lệnh một tiếng "bắt người", thành vệ cấp tốc xuất kích tứ phía...
Ầm! Thời điểm cửa bị đạp bay, La Khang An đang ở chỗ nhỏ của Gia Cát Man, hai người đang trần như nhộng ngủ say cùng một chỗ.
Cả hai khiếp sợ ngồi dậy, vừa hay thấy người của thành vệ xâm nhập.
Mặc kệ là ai, một đám đại nam nhân phá cửa tiến vào, Gia Cát Man cuống quít lấy chăn mền che kín thân thể.
La Khang An có chút ngơ ngác, chợt có chút tức giận, nói:
"Ta nói các ngươi muốn làm gì? Tiên Đình từ khi nào có pháp lệnh cho các ngươi tự ý xông vào nhà dân rồi?"
Y tuy đã bị cắt chức đá ra khỏi Tiên Đình, nhưng ban đầu vẫn là thần về của Tiên Đình, luận phẩm cấp của thần vệ xông vào tối đa cũng chỉ là cùng cấp với y mà thôi, phần lớn còn không bằng y.
Y cũng người thường thấy loại tình cảnh này, cho nên có phần nóng nảy.
Người cầm đầu viên trầm giọng nói:
"La Khang An, phụng lệnh của tổng quan, dẫn ngươi đi tra hỏi. Tổng quan đã có lệnh, người kháng lệnh giết không thương tiếc!"
La Khang An nghe được là mệnh lệnh của Hoành Đào, phản kháng biến mất ngay tức khắc, cuống họng rống lên một tiếng, hỏi:
"Nhìn chăm chú cái gì? Chưa từng thấy nữ nhân không mặc quần áo hay sao? Cũng không thể để cho lão tử trần chuồng thân thể như vậy chứ?"
Người cầm đầu viên hơi yên lặng, nghĩ tới tứ phía đã được bao vây, lập tức phất tay ra hiệu một chút, tất cả mọi người lui ra ngoài.
Hai người mặc quần áo tử tế cứ như vậy bị mang đi, Gia Cát Man cũng không có thể may mắn thoát khỏi, không còn cách nào khác, ai kêu bây giờ nàng có mối quan hệ này với La Khang An.
Dựa theo lời nói của Lạc Thiên Hà, đó chính là tất cả nhân viên liên quan đều không buông tha.
Bên này tìm tới La Khang An cũng mất chút công sức, chạy đến La Khang An chỗ kia phát hiện không có ai, may mắn là Hoành Đào bên này cũng thầm duy trì chú ý một số việc của Tần thị trong bóng tối, loại người phô trương như La Khang An, khả năng qua đêm ở đâu không tính khó tìm...
Thời điểm Lượng lớn nhân mã vây quanh Nhất Lưu quán, Trương Liệt Thần và Lâm Uyên riêng phần mình khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong phòng, cả hai đều lập tức mở hai mắt ra.
Thành vệ phá cửa xông vào, hai người cũng đồng thời bước ra ngoài đối mặt.
Người cầm đầu viên thông bố lệnh, để cho bọn họ cùng đi thẩm tra một chuyến, hai người cũng không có phản kháng, bởi vì Trương Liệt Thần ở cùng một chỗ với Lâm Uyên, cho nên cũng bị mang đi.
Lâm Uyên nhìn thấy Trương Liệt Thần cũng bị mang đi, âm thầm cảnh giác ngược lại có chút yên tâm, nói rõ không phải đến đây là vì hắn.
Chỉ là hơi khó hiểu, nếu như nói án mạng có liên lụy tới Cự Linh Thần, chỉ cần mang hắn đi là được rồi, ngay cả Trương Liệt Thần cũng không buông tha là chuyện gì xảy ra?
Chỉ vì trước mắt hắn không hiểu rõ tình huống trong thành Bất Khuyết, không cách nào biết trước mắt Lạc Thiên Hà là loại người ra sao, tự nhiên cũng không biết Lạc Thiên Hà sẽ mở rộng phạm vi điều tra đến bao xa...
"Các ngươi muốn làm gì?"
Đào Hoa sợ hãi la lối ồn ào, người của thành vệ vừa đến đã không nhìn, trực tiếp mang đi.
Quan Tiểu Bạch và Quan Tiểu Thanh cũng bị mang đi.
Nguyên nhân chỉ vì Quan Tiểu Thanh là người thuộc phòng trợ lý của Tần Nghi, Đào Hoa và Quan Tiểu Bạch xem như bị liên lụy.
Trong lúc bị mang đi, Quan Tiểu Bạch giữ sự im lặng, hồi tưởng lại trước đó Lâm Uyên đã tìm đến nói đôi lời, theo mức độ nào đó nghiệm chứng với lời nói của Lâm Uyên, quả nhiên có việc.
Những người khác trong phòng trợ lý của Tần thị cũng không may mắn thoát khỏi, còn có một chút cao tầng trong Tần thị, tất cả đều bị bắt.
Đêm nay, thành vệ xuất kích tứ phía, dáng vẻ sát khí đằng đằng bắt người khắp nơi, khiến cho cả khu thành kinh ngạc đến gà bay chó chạy, đa phần đều không biết xảy ra chuyện gì.
Ngũ Vi từng làm việc ở sàn đêm kia cũng bị tịch thu trực tiếp, nhưng mà có vài nhân viên lên quan không tìm thấy, đã mất tích.
Trước đó Tào Lộ Bình đã tuân theo ý từ làm việc của Triệu Nguyên Thân, cho nên xử lý không sai biệt lắm, không chừa lại bất kỳ đầu mối gì.
Toàn bộ nhân viên bị bắt được đưa vào trụ sở thẩm vấn, đồng thời tra theo từng nhóm.
Đối mặt với thẩm vấn, chính mình đã đi đâu đêm nay, đã làm những việc gì, Lâm Uyên hoàn toàn "Trung thực" phối hợp bàn giao.
Hỏi đến như vậy, hắn đã có thể xác nhận là vì những việc làm đêm này của mình, nhưng trên tay đối phương cũng không có chứng cứ.
Bằng vào thân phận trước mắt của hắn, có dư khả năng ứng phó, mặc kệ hắn có thành tích thế nào ở Linh Sơn, dù sao hắn vẫn là học viên của học viện Linh Sơn, chỉ cần không có chứng cứ xác thực, thành Bất Khuyết bên này không thể tuỳ tiện làm gì hắn, bối cảnh thế lực của Linh Sơn chính là Tiên Đình, mặt mũi không phải ai cũng có thể tùy tiện chà đạp.
Mà dựa theo tình hình này để phán đoán, nếu như ngay cả hắn cũng bị bắt, đoán chừng La Khang An cũng không thể may mắn thoát khỏi, đoán chừng tra xét nhằm vào La Khang An như thế, Tần thị hẳn là có thể phát giác được chút gì.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không giết Ngũ Vi và Ôn Lương, lại còn giữ người ở lại hiện trường, bằng không hắn có thể mang hai người biến mất khỏi hiện trường.
Giữ lại hai người lại hiện trường, tất nhiên là bởi vì Ngũ Vi có liên lụy với La Khang An, mà hỏi một chú sự việc giữa La Khang An và Ngũ Vi, nàng từng nhắc đến Tuyết Lan sẽ gây được sự chú ý, mặc dù hắn không muốn nhúng tay vào chuyện của Tần thị, nhưng mà vẫn là xoay chuyển gửi một lời nhắc nhở cho Tần thị.
Bất quá hắn đã đánh giá thấp quyết tâm che giấu của La Khang An, La Khang An thừa nhận mình đang theo đuổi Ngũ Vi, biết rằng chuyện này có quá nhiều người trông thấy, chẳng thể vờ như không có, nhưng mà y không thừa nhận mình phát sinh quan hệ nam nữ với Ngũ Vi, về phần một chút lời trò chuyện kín với Ngũ Vị cũng không có bàn giao.
La Khang An lăn lộn không ít năm ở Tiên Đô, cho nên biết rõ một chút phương thức thẩm tra của thẩm quan trong Tiên Đinh, chỉ cần hơi tốn sức đối kháng, tại sao phải nói ra một chút chuyện khó nghe trong lúc tán tỉnh nữ nhân? Nói ra chẳng phải là tự khiến mặt mình không thấy ánh sáng còn gì.
Thật sự cần phải đối chất, không có cách nào làm ngơ, lại nói trước đó không nhớ ra nên bàn giao bổ sung là được.
Dù cho nhân viên thẩm vấn có nhắc nhở Ngũ Vi là người của Tào Lộ Bình, y cũng không cho rằng có thể liên quan gì đến vài lời nói liếc mắt đưa tình của mình, chỉ có thể nói là hiểu rõ Ngũ Vi đã bị người khác phái tới nhắm vào y, trong lòng mắng thêm vài tiếng xúi quẩy, tùy tiện va chạm với nữ nhân thế mà dính vào loại sự tình này.
Y cho rằng mục đích của Tào Lộ Bình cho Ngũ Vi tiếp cận mình, chính là muốn xúi giục mình, ngoại trừ cái ý nghĩ này thì không còn nguyên nhân nào khác, cần phải bàn giao ra vài lời nói liếc mắt đưa tình của mình hay sao?
Bất quá ngược lại y nhắc đến một đoạn sự việc Ngũ Vi từng cầu mình hỗ trợ, hoài nghi Ngũ Vi có phải từng chịu sự uy hiếp của Tào Lộ Bình hay không, xem như cung cấp một đầu manh mối cho nhân viên thẩm vấn...
Sơ thẩm về sau, Hoành Đào lấy được bản tập hợp tình huống đã được chải vuốt, hàng lông mày nhíu lại, không có gì ngoài dự liệu, tất cả mọi người có vẻ như đều không quan hệ với hung thủ.
Đây là việc nằm trong dự liệu từ trước, nếu hung thủ đã dám làm, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện bại lộ.
Hiện trường phát hiện vụ án đi vào phương diện chi tiết vấn đề, người của thành vệ sẽ tiếp tục tra được thêm manh mối, mà trước mắt phương hương duy nhất có thể tra xét chính là vấn đề khởi nguồn từ đấu thầu Cự Linh Thần, xoay quanh vấn đề hạch tâm có thể tìm được vài điểm đáng ngờ, tự nhiên muốn tiếp tục phá giải vụ án.
"Trước mắt tập hợp sơ bộ điểm đáng ngờ nằm trên người Lâm Uyên này, trong khoảng thời gian học viên Linh Sơn tạm nghỉ học tiến vào Tần thị, trở thành trợ thủ cho La Khang An, trực tiếp liên lụy tới Cự Linh Thần, thấy thế nào cũng có chút kỳ quặc."
Hoành Đào nghe báo cáo của thủ hạ, nhíu mày.
Đối với Lâm Uyên này, từ trước khi đối phưởng trở về, Hoành Đào đã biết sự tồn tại của Lâm Uyên.
Linh Sơn tuyển nhận học viên, khẳng định phải hướng thành Bất Khuyết bên này xác minh thân phận của Lâm Uyên, vừa đưa ra xác minh này, thành Bất Khuyết tự nhiên là đã biết bên này có người thi vào Linh Sơn!
Cần biết học viên Linh Sơn vừa tốt nghiệp, trên cơ bản sẽ tiến vào nhận chức trong Tiên Đình, đưa vào tiên tịch.
Học viên Linh Sơn nhận chức trong Tiên Đình về sau, không giống với các thành vệ bình thường, vừa tiến vào chính là quan viên Tiên Đình có phẩm cấp, không phải loại thành vệ bình thường cần phải lập công hoặc tích lũy tư lịch mới có thể dần dần lên chức làm quan.
Thành Bất Khuyết xuất hiện một người như vậy, tự nhiên sẽ có sự chú ý nhất định, tự nhiên sẽ biết tình huống của Lâm Uyên.
Hoành Đào nhớ đến lúc kiểm tra đối chiếu sự thật, tình huống lúc ấy vẫn để cho gã cảm thấy ngoài ý muốn, một gã sai vặt làm việc tay chân vậy mà thi vào Linh Sơn, chuyện này thật đúng là một cái bước ngoặt vận mệnh.
Có thể về sau, thời gian dần trôi qua, thành Bất Khuyết bên này cũng không coi Lâm Uyên thành chuyện gì, trải qua 200 năm vẫn không thể tốt nghiệp, coi như đã phế đi, lãng phí một cái cơ hội tốt đệp theo một cách vô ích, còn có cái gì chú ý nữa chứ?
Lúc ấy Hoành Đào còn cảm khái, gã sai vặt làm việc tay chân chính là gã sai vặt làm việc tay chân, xem ra lúc ấy có thể thi vào cũng là bởi vì xảo hợp, cuối cùng vẫn là bụi về với bụi, đất thuộc về đất.
Người cũng đã dần chìm vào lãng quên, Tần thị chiêu mộ đúng lúc, có thể nói lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt của gã.
Bất kể nói như thế nào, rốt cục chải vuốt ra điểm đáng ngờ, Hoành Đào sẽ ngồi không yên, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, tự mình lao tới phòng thẩm vấn, tìm được Lâm Uyên.
Hoành Đào tự mình thẩm vấn, tra xét gia nhập Tần thị như thế nào.
Chuyện này, ngược lại Lâm Uyên không một chút giấu diếm, nói ra mình nợ tiền nên bị Tần Nghi dùng hình thức bá đạo đưa vào.
Hoành Đào có hơi ngoài ý muốn, hỏi:
"Trước kia ngươi thiếu Tần Nghi một triệu châu? Ngươi đã nhận biết nàng rất sớm thì phải?"
Lâm Uyên giữ sự yên lặng, nói ra sự việc năm đó mình bị Tần Đạo Biên đánh gãy chân, hắn không có nói mình muốn ăn cơm chùa, tin tưởng không cần hắn nói, đối phương cũng có thể điều tra ra một cách tự nhiên.
Chuyện này cùng với một ít lời nói không bàn giao của La Khang An, xét về ý là không có gì sai biệt lắm.
Chuyện này phù hợp với hắn thiết lập nhân vật đối ngoại.
"..."
Hoành Đào á khẩu không nói được gì.
Gã cũng ngạc nhiên không kém, phát hiện trước mắt tên này có đủ bí ẩn, thế mà từng phát sinh một đoạn tình cảm với hội trưởng Tần thị - Tần Nghi.
Nhiều năm như vậy, gã thấy Tần Nghi vẫn luôn không tiếp xúc với một nam nhân nào, mọi người đầu tiên là cảm thấy gia giáo tốt, giữ mình trong sạch.
Bên cạnh đó là vẫn luôn suy nghĩ loại nữ nhân như Tần Nghi sẽ ưa thích nam nhân hạng gì, nam nhân như thế nào mới có thể kìm chế ở bên loại nữ nhân như Tần Nghi, có ai nghĩ tới... giữ mình trong sạch cái rắm, Tần Nghi ấy vậy mà sớm đã bị một tên sai vặt làm việc tay chân đụng chạm thật đơn giản.
Hoành Đào có chút quá khó tin, cảm giác giống như đang nghe chuyện cổ tích.
Đổi lại ai cũng không dám tin tưởng, loại nữ cường khôn khéo tài giỏi cầm lái thương hội Tần thị to như vậy này, thế mà lại ưa thích một cái gã sai vặt làm tay chân, nói đùa cái gì vậy chứ?
Quan trọng là ngay cả phủ thành chủ bên này vẫn luôn chú ý Tần gia, ấy thế mà vẫn luôn không biết rõ tình hình.
Hoành Đào cũng không hỏi thêm gì nữa, lập tức đi tìm Tần Đạo Biên xác minh.