Tiền Nhiệm Vô Song

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ---------------------

Chu Mãn Siêu không hiểu, không biết cháu mình hỏi vậy có ý gì, nghiêng đầu nhìn về phía trợ lý Mạnh Túc đứng bên cạnh thấu vẻ mặt của hắn cũng vô cùng nghi hoặc, hiển nhiên cũng không biết nguyên cớ.

Bành Hi.

- Không biết La Khang An thật giả thì cũng thôi đi, chiêu mộ loại phế vật như Lâm Uyên này tiến vào Tần thị làm phụ tá cho La Khang An tham gia đấu thầu Cự Linh Thần lại nói thế nào? Hai tên phế vật tham gia đại sự, quan hệ đến sinh tử tồn vong của Tần thị, chỉ sợ không phải Tần Nghi bị lừa, mà Tần Nghi rõ ràng không có trông cậy vào hai người này có thể phát huy ra tác dụng gì trọng yếu.

Chu Mãn Siêu giật mình, từ từ đứng lên, trầm giọng nói.

- Ý của ngươi nói đây có thể là chướng nhãn pháp Tần Nghi bày ra cho chúng ta xem?

Bành Hi.

- Không phải có thể là, mà là chắc chắn! La Khang An cùng Lâm Uyên căn bản không phải người tham dự đấu thầu, đây là ngụy trang Tần Nghi dùng để bảo hộ nhân vật mục tiêu chân chính!

Hai tay Chu Mãn Siêu nhấn lên bàn, cười lạnh liên tục.

- Hay cho một chiêu đánh đường vòng, thật xa tìm đến La Khang An từ Tiên Đô lại chỉ để lừa gạt người, lòng dạ nữ nhân này thật đủ sâu, kém chút lừa gạt Chu thị chúng ta cùng Phan thị. May mắn có ngươi nhắc nhở, nếu không thì còn không biết đến lúc nào mới có thể biết rõ chân tướng.

Quay đầu nói với Bành Hi.

- Có thể tìm ra nhân vật mục tiêu chân chính hay không?

Bành Hi.

- Đây là cơ mật quan hệ đến sinh tử tồn vong của Tần thị, không thể nắm giữ tiếp xúc đến tất cả tình huống Tần thị tham dự đấu thầu Cự Linh Thần, rất không có khả năng điều tra ra, Tần Nghi nhất định có phương thức giữ bí mật chu toàn.

Ầm! Chu Mãn Siêu vỗ bàn một cái.

- Vậy đặt mục tiêu lên La Khang An này! Nếu hắn không phải cao thủ làm cho người ta kiêng kỵ, sự tình ngược lại đơn giản, giải quyết La Khang An bức ra mục tiêu chân chính phía sau màn. Ngươi làm việc ta yên tâm, việc này ngươi tự mình chấp hành đi!

Bành Hi hơi trầm mặc một hồi, lại lắc đầu.

- Cậu, ta không tán thành làm như vậy.

Mạnh Túc đứng một bên nhìn Chu Mãn Siêu phản ứng.

Chu Mãn Siêu nhíu mày.

- Ngươi có ý nghĩ gì?

Bành Hi.

- Giết La Khang An, coi như bức ra mục tiêu phía sau màn, Tần thị cũng tất sẽ lấy phương thức vạn toàn tiến hành bảo hộ đối với mục tiêu, lại tiếp tục động thủ với mục tiêu thì chỉ sợ rất khó tuỳ tiện thành công. Nếu như đã nắm giữ tình huống, chúng ta đã chiếm được tiên cơ, không ngại thuận nước đẩy thuyền!

Chu Mãn Siêu có chút theo không kịp suy nghĩ của cháu trai này nhưng cũng đã quen, biết đầu óc cháu trai giống cha nó, IQ rất cao, hỏi.

- Làm sao thuận nước đẩy thuyền?

Bành Hi.

- Chỉ cần chúng ta không động La Khang An, Tần Nghi sẽ không biết rõ tình hình của chúng ta. Nếu Tần Nghi thích bày La Khang An ra trên mặt bàn, vậy để nàng bày biện tốt đi, chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, chỉ cần âm thầm phá liền có thể. Có thể liên hệ Phan thị, hai nhà âm thầm động viên quan hệ tại Côn Quảng Tiên Vực, tại thời khắc sống còn để phía quan phương xuất ra quyết nghị để Tần Nghi không có cách nào thay người thì được rồi!

Ánh mắt Chu Mãn Siêu lấp lóe ánh sáng, gật đầu, minh bạch, đã hiểu, đây là muốn giúp Tần Nghi biến thành đùa giả làm thật, đến lúc đó phế vật La Khang An kia sẽ khống chế Cự Linh Thần ra sân, thu thập hắn thì không khỏi quá đơn giản.

Bành Hi tiếp tục nói.

- Kế hoạch Tuyết Lan để Phan thị bên kia tiếp tục, hai kế hoạch đồng thời âm thầm tiến hành. Dạng này coi như Tần Nghi phát hiện sự tình Tuyết Lan cũng có thể che giấu một kế hoạch khác của chúng ta, để Tần Nghi cho rằng chúng ta toan tính không gì hơn cái này. Nếu như không có phát hiện, thì đồng thời tiến hành hai hạng kế hoạch, trên trận đấu thầu, Tần thị tất thua không thể nghi ngờ!

Chu Mãn Siêu nghe thế hai mắt càng sáng, khen lớn một tiếng.

- Tốt! Ta lập tức tự mình chạy tới Thiên Cổ thành mật đàm cùng Phan Khánh.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

Một màn sáng, Lạc Thiên Hà đứng trước màn sáng, màn sáng lóe lên ba đạo quang mang sau đó khôi phục bình tĩnh, chỉ thấy trong quang ảnh có một người đang ngồi.

Trên bảo tọa, một nam tử mặc trường bào cổ xưa màu xanh ngồi ngay ngắn, một nam tử nhìn như rất trẻ trung, nhìn rất nhã nhặn, bạch bạch tịnh tịnh, trên đầu còn đội một khối khăn tiêu dao, nhìn qua thì giống thư sinh văn nhược.

Lạc Thiên Hà lại hơi khom người đối với người kia.

- Vực chủ.

Nam tử trong màn sáng chính là vực chủ Côn Quảng Tiên Vực Nam Như, người chưa thấy qua chỉ sợ sẽ rất khó tin được.

Nam Như đứng lên, đi xuống bảo tọa, ôn hòa cười nói.

- Lão sư, không có người ngoài, ngươi ta không cần như vậy.

Lạc Thiên Hà đứng thẳng, vuốt râu nói.

- Gọi lão phu gặp mặt nói chuyện, có gì chỉ giáo?

Nam Như.

- Trước mặt lão sư nói gì mà chỉ giáo. Nghe nói thành Bất Khuyết liên tiếp phát sinh đại án, có một hung đồ dưới sự vây quét của thành vệ, còn có người tự mình xuất thủ vẫn để hung đồ không tổn hại mảy may thậm chí không lộ chân dung toàn thân trở ra?

Lạc Thiên Hà.

- Ngươi là đang trách ta sao?

Nam Như khoát tay áo.

- Không đến mức đó, muốn vấn trách cũng không nhất thời vội vã, dù sao cũng phải cho thành Bất Khuyết một chút thời gian để điều tra. Hôm nay gặp mặt nói chuyện là muốn nói cho lão sư biết, việc này đã khiến cho Tiên Đình bên kia chú ý.

Lạc Thiên Hà.

- Bọn hắn phải chú ý, ta còn có thể che khuất ánh mắt của bọn hắn sao? Cứ tùy bọn hắn đi.

Nam Như.

- Nhận được thông tri của túc chủ, việc này đã kinh động Dương Chân, Dương Chân sai tâm phúc, sợ rằng sẽ chạy đến thành Bất Khuyết, để túc chủ nghênh đón phối hợp.

Lạc Thiên Hà rõ ràng không vui.

- Tiên giới lớn như vậy, chợt có hung sát xuất hiện có gì không bình thường, thành Bất Khuyết ta cũng không phải duy nhất! Các nơi tự có mệnh quan Tiên Đình tọa trấn xử trí, đến phiên Dương Chân hắn để ý tới? Tay Dương Chân có phải duỗi quá dài hay không? Tay hắn hiện tại đang nắm Tiên Đình trọng binh còn không vừa lòng, chẳng lẽ còn muốn nhúng tay vào các nơi khác?

Nam Như lộ ra bộ dáng có chút bất đắc dĩ.

- Lão sư, ngài cũng biết chức trách Dương Chân là cái gì, hắn nắm trọng binh trong tay chuyên điều tra tiêu diệt dư nghiệt tiền triều, thân nhận trách nhiệm trừ ma, bảo vệ trật tự Tiên giới, chuyện hắn muốn nhúng tay, ngài hẳn rõ ràng có ý nghĩa như thế nào chứ.

Lạc Thiên Hà.

- Chỉ sợ hắn đang ngụy trang, làm quá mọi chuyện lên mà thôi. Ta vẫn có ý kia, trọng binh Tiên Đình để một người cầm giữ rất không thích hợp, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Nam Như thở dài.

- Lão sư, ngài vì chuyện này đứng ra can gián Đế Quân mới bị giáng chức đến nơi này, tội gì còn quá chấp niệm như vậy, tiếp tục đối nghịch cùng Dương Chân, không có chỗ tốt gì đối với người, người cũng không có thực lực đối nghịch cùng với hắn. Có một số việc không phải người hoặc ta có thể quản.

Hắn nhớ mang máng chuyện vị lão sư này của mình năm đó chống đối Đế Quân, lại nói ra một câu bởi vì Dương Chân là cháu trai ngươi…chọc giận Đế Quân ngay tại chỗ, bởi vậy mới bị giáng chức.

Bình thường, các thành thành chủ đều là tứ phẩm tiên quan, mà lão sư lại là nhị phẩm tiên quan lại đến đây làm thành chủ.

Lạc Thiên Hà.

- Chẳng lẽ tất cả đều phải giả bộ hồ đồ?

Nam Như.

- Đây không phải chuyện giả bộ hồ đồ hay không, sự thật chứng minh Dương Chân tọa trấn Đãng Ma cung xác thực đúng người đúng thời điểm, lúc trước không phải đã đổi qua cho người đảm nhiệm à, nhưng lại rối tinh rối mù, khiến cho dư nghiệt tiền triều hoành hành tàn phá bừa bãi, Dương Chân lại tiếp chưởng Đãng Ma cung, lập tức đánh nát sự phách lối của bọn chúng. Trước đó quần ma đánh lén Tiên Đô, nếu không có Dương Chân xử trí kịp thời, toàn bộ Tiên Đô sẽ gặp phải hạo kiếp. Mười ba Thiên Ma hung danh hiển hách bị Dương Chân tru diệt tám tên, bắt sống hai tên, một đám dư nghiệt gặp phản áp chế chịu tổn thất nặng nề, nếu không có Dương Chân, ai có thể làm đến như vậy dưới tình huống đột nhiên bộc phát? Người lúc này vẫn còn ý nghĩ này, tránh không được việc bị người cô lập?

Lạc Thiên Hà khẽ nói.

- Chuyện của thành Bất Khuyết, ta tự sẽ xử trí, không cần Nhị gia hắn đến đây làm thay!

Nam Như nhíu mày.

- Tinh tú túc chủ đã lên tiếng, ngài muốn ta nuốt lời trở về hay sao? Lão sư, đừng để ta khó xử.

Lạc Thiên Hà không lên tiếng...

Nên tới không ngăn được, chung quy là sẽ tới.

Giữa dãy núi phía sau phủ thành chủ có mảnh đất trống lớn hiện lên bức Âm Dương đồ án to lớn, đồ án đột nhiên phát sáng, đồ văn phát ra hào quang phóng lên tận trời.

Hoành Đào phụng mệnh đến đây đón tiếp thấy vậy, nghiêm túc đứng đấy, quan sát.

Trong Âm Dương đồ án đột nhiên xuất có tia sáng màu hồng lấp lóe, hào quang bay lên tận trời đột nhiên hạ xuống rồi biến mất, chỉ thấy một phi cầm to lớn huyễn lệ giương đôi cánh rộng đến hơn ba mươi trượng xuất hiện trong truyền tống trận, cánh chim màu hỏa hồng, xác thực mà nói, trên thân nó có hỏa diễm nhấp nhô, là một con Hỏa Phượng, vỗ cánh lơ lửng trên bầu trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui