Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
” Ha ha ha ha…. Ngươi bảo vệ bọn chúng như thế nào? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với Bích Ấn ta? Nói! “
Bích Ấn vừa nói vừa túm một lão nhân Xích tộc khác, dùng quả cầu ánh sáng đánh vào trong cơ thể hắn trước mặt mọi người.
“A~~~” Lão nhân thống khổ quay cuồng trên mặt đất, quả cầu ánh sáng vẫn đang chạy trong cơ thể hắn, đi đến đâu máu phun đến đó, lão nhân giãy dụa đau đớn, khắp nơi đầy máu tươi… một lát sau không còn nhúc nhích nữa.
“Thật đáng buồn!” Bích Ấn đá văng thi thể của lão nhân ra, ” Ngươi có thể cứu người nào đây? Chỉ như một con sâu đáng thương, lại còn vọng tưởng muốn làm anh hùng. Vậy thì tốt thôi, ta hỏi các ngươi… có muốn mạng sống hay không?”
“… … …” Tất cả mọi người nhất thời đều im lặng.
“Còn sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Ta tình nguyện chết, cũng không cúi đầu cầu xin các ngươi.”
” Tốt tốt tốt, có khí phách, vậy ta sẽ thành toàn ngươi.” Tay trái của Bích Ấn duỗi ra, lập tức, người vừa nói bị một luồng khí hất tung lên không trung, Bích Ấn liền cầm đao bổ thẳng xuống đầu hắn.
“A~~~” Mọi người kêu thét lên, nhìn thấy người đó bị chém thành hai mảnh, máu tươi vẩy giữa không trung.
” Còn ai không muốn sống?”
Trừ ra Ly đang ngây như phỗng, tất cả mọi người đều sợ hãi lắc đầu.
” Lúc này mới thông minh, ta sẽ dạy các ngươi một phương pháp có thể sống sót, đó là…”
… … … … …
Lưu cùng mọi người chạy ra khỏi sơn động, chia làm ba đội nghênh đón ba đội dò đường tiên phong của Nhân tộc.
” Chắc bọn họ cũng không biết vị trí cụ thể của chúng ta, chúng ta sẽ chặn bọn họ ở sườn núi, đừng để lộ chỗ ở của chúng ta.” Lưu ra lệnh.
” Vâng a.” Tỳ Ấn nói.
” Mọi người xông ra ngoài, sinh cơ của Xích tộc tất cả đều dựa vào chúng ta.” Khí thế của các chiến sĩ tăng vọt chưa từng có.
” Còn muốn chạy!” Đột nhiện Đại pháp sư xuất hiện trước mặt Lưu.
“Ngươi?” Lưu vô cùng kinh hãi, ” Sao ngươi lại ở đây.”
” Ha ha, cái này thì phải cảm ơn đệ đệ tốt của ngươi à.” Đại pháp sư giơ thuỷ tinh cầu lên, vị trí của sơn động có một cái kim sáng loáng đánh dấu.
” Đáng lẽ ta nên một đao giết chết hắn.” Lưu phẫn hận nói, ” Các anh em, tiến lên, SÁT.”
Ánh đao loé lên, máu tươi tung toé, chiến sĩ hai bên đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Nhưng Tỳ Ấn và đại pháp sư vẫn đứng một bên lạnh lùng nhìn.
” Tỳ Ấn, ngươi…” Lưu nhìn thấy vẻ mặt của Tỳ Ấn, trong lòng vô cùng kinh hãi.
” Ly thật đáng thương a~, nhìn ngươi sắp chết, ta cũng không muốn dối gạt ngươi nữa.”
Tỳ Ấn tàn khốc nói ra chân tướng: ” Ly không hề làm cái gì hết, là ta cùng Bích Ấn sư huynh làm đấy. Đệ đệ đáng thương của ngươi, bây giờ chắc cũng đã xuống hoàng tuyền rồi.”
“… …” Trong nháy mắt, đầu óc Lưu cảm thấy trống rỗng, khuôn mặt đầy máu của Ly bắt đầu hiện lên rõ ràng trước mắt hắn, những lời Ly nói cũng giống như ma chú không ngừng xoay quanh.
Lưu như choáng váng buông đao đứng yên không động đậy. Các chiến sĩ Nhân tộc nhìn thấy thủ lĩnh Xích tộc như thế liền cầm đao xông tới.
” Thủ lĩnh~~~” Mấy vị chiến sĩ quay vội về cứu nhưng không kịp, tận mắt nhìn thấy Lưu phun ra dòng máu tươi nóng bỏng.
“Ô” Lưu té ngã trên mặt đất, người cũng đã tỉnh táo trở lại, hắn bắt đầu bò về phía trước, “Ly, xin lỗi, Ly….”
“A~~~” Lưu hét thảm một tiếng, thuỷ tinh cầu của đại pháp sư bắn ra một tia sáng vào lưng khiến cột sống hắn vỡ nát.
” Ly….” Tử vong rất nhanh tới gần, nhưng trái tim Lưu chỉ còn tiếc nuối thật sâu, đó chính là xấu hổ cùng áy náy…. với Ly.
… … …
” Lúc này mới thông minh, ta sẽ dạy các ngươi một phương pháp có thể sống sót, chính là….” Bích Ấn nheo mắt liếc Ly một cái rồi nói tiếp:
” Các ngươi giết chết hắn, ta sẽ tha mạng cho các ngươi.” Bích Ấn nói xong liền giải trừ định thân thuật.
Lại một mảnh yên tĩnh, già trẻ lớn bé đều nhìn chằm chằm vào Ly, ánh mắt cổ quái phức tạp.
“Ô” Đột nhiên Ly ôm ngực rên lên một tiếng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn như suối trên gương mặt, nhẹ giọng thì thào, ” Lưu… đã chết…”
“Ô…” Lập tức có người bật khóc thành tiếng.
“Đã chết?” Bích Ấn lộ ra vẻ vui mừng, ” Ôi, vậy thì trò chơi của chúng ta cũng nên chấm dứt, tất cả các ngươi chết hết đi.”
Bích Ấn ném mạnh thanh đao thẳng về phía một cô gái Xích tộc.
“Đừng…..” Ly từ trong đám người vọt lên chắn trước mặt cô gái, nhưng đao rất dài, dài đến nỗi đủ để xuyên thấu cả trái tim Ly lẫn trái tim cô gái, hai ngươi cứ như vậy mà bị cắm trên mặt đất.
Bích Ấn lại lần nữa tung quả cầu ánh sáng về phía mọi người….
… … …
Tại đại lục Vân Trạch, loài người sinh sống vô cùng hạnh phúc. Trong truyền thuyết của bọn họ, thần chính là thánh thiện, còn ma chính là tà ác, và người chính là sự tồn tại duy nhất trên đại lục.
~Hoàn~