Tiên Nữ Hạ Phàm


Bách Lý Tịnh không biết, Ngọc Băng từ nhỏ ở cạnh cha, mà cả hai phụ tử nàng đều không có thói quen cười nói hỉ hả. (Tuyết Băng: cũng đúng thôi, nhìn cái tên đi: ông cha Lãnh, cô con gái là Băng, gặp nhau không đông thành đá đã là may, cười nói nỗi gì.) Hơn nữa, Hoàng gia nhà nàng có một bảo vật là ‘Thất tuyệt cầm’. Bề ngoài nhìn như một cái đàn cổ, nhưng muốn phát huy uy lực của nó, người đánh đàn phải đoạn tuyệt được mọi loại tình cảm theo thứ tự: tuyệt hỉ, tuyệt bi, tuyệt nộ, tuyệt tâm, tuyệt ý, tuyệt niệm và tầng cuối: tuyệt tình. Ngọc Băng chỉ mất năm ngày đã sử dụng thành thạo món binh khí này. Mất mẹ khi khi mới lên năm, nàng trưởng thành khi tuổi còn quá nhỏ, phải cưu mang một đám nghĩa muội, nàng vào đời rất sớm nên đã trui luyện bản thân tâm tĩnh như nước, khống chế tình cảm cực kỳ tốt, nàng có thể duy trì bộ mặt thản nhiên trong mọi trường hợp. Nhưng khống chế tình cảm và không có tình cảm là hai chuyện khác nhau. Sâu trong thâm tâm, nàng rất coi trọng hắn,đánh giá cao tấm lòng yêu nước thương dân của hắn, trân trọng tình cảm hắn dành cho nàng, tôn trọng một chính nhân quân tử đội trời đạp đất, chỉ là không nói ra mà thôi.
Ngọc Băng trở về Phượng Nghi cung, trên đường đi nàng nhìn thấy Lữ Tiểu Uyển đi ngược chiều.
“Tiểu Uyển tham kiến nương nương.”
“Miễn lễ.” Ngọc Băng vẫn lạnh nhạt như cũ, không tỏ thái độ gì với nàng ta.
“Nương nương vừa ở chỗ của hoàng thượng về sao? Tiểu Uyển đang định đến đó.” Nàng ta lên tiếng cợt nhả.
“Tùy tiện.” Ngọc Băng phất tay, tiếp tục cất bước, không tỏ một chút thái độ nào để Lữ Tiểu Uyển có thể suy đoán.
Lữ Tiểu Uyển nhìn theo bóng lưng hoàng hậu, nàng ta vốn tự cho mình thông minh, xưa nay luôn rất giỏi nhìn mặt người đoán tâm trạng cho nên mới chiếm được nhiều cảm tình của thái hậu như thế. Nhưng hoàng hậu nương nương này lại lãnh đạm băng giá, tựa như một con khờ không có tình cảm. Nàng ta vốn muốn chọc giận Ngọc Băng hòng để Ngọc Băng ghen tị mà đụng đến nàng ta, sau đó đóng giả vai trò người bị hại đến khóc lóc với thái hậu, nhân tiện nhập cung làm phi, nhưng không ngờ hết lần này đến lần khác Ngọc Băng cứ coi nàng ta như không khí, không thèm ngó ngàng gì đến. Hừ, được thôi, cô không ghen thì ta tội gì không tiến tới, đã thế ta trực tiếp đi tìm hoàng thượng biểu ca.
——————————————————————————————————
Ngự thư phòng.
“Tham kiến Lư tiểu thư.” Đám cung nữ thái giám lập tức nịnh nọt.
“Hoàng thượng có trong đó không?” Lư Tiểu Uyển bày ra bộ dáng kẻ cả. “Vào thông báo cho ta.”
Thái giám canh cửa vào trong bẩm báo, Bách Lý Tịnh nghe thấy Lư Tiểu Uyển lại tới thì hết sức bất mãn, hắn ta còn đang nhộn nhạo vì thái độ dửng dưng của Ngọc Băng thì bây giờ hồ ly tinh lại mò đến. Hừ, nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ thì có nằm mơ hắn cũng không cho Lư Tiểu Uyển mò vào ngự thư phòng. “Có chuyện gì không?”
“Hoàng thượng biểu ca….” Lư Tiểu Uyển không đợi đồng ý đã nóng ruột nhào vào, làm nũng: “Không có chuyện thì không được đến gặp hoàng thượng sao? Người ta nhớ hoàng thượng mà.”
“Trẫm bận rất nhiều việc, ngươi không thấy sao? Rảnh rỗi thì đến Từ An cung nói chuyện phiếm với thái hậu đi.”
“Sao hoàng thượng cứ không vui vậy? Đúng rồi, lúc nãy Tiểu Uyển gặp hoàng hậu nương nương đi từ hướng này. Là hoàng hậu chọc giận hoàng thượng sao?”
“Đừng nghĩ bậy. Hoàng hậu có nói gì không?” Giọng nói đều đều nhưng thâm tâm Bách Lý Tịnh lại đang rất quan tâm.
“Không có, nhưng mà hoàng hậu nương nương lạnh lùng quá à. Tiểu Uyển sợ.”
“Không phải đâu, nếu ngươi chịu khó tiếp xúc sẽ thấy hoàng hậu rất ôn hòa.” Lời này là Bách Lý Tịnh tự nói cho mình nghe. Nhưng Lư Tiểu Uyển lại cho rằng hoàng đế thật sự thương yêu hoàng hậu, tâm ganh ghét của nàng trỗi dậy, âm thầm vạch ra một kế hoạch.
“Dạ, vậy bây giờ Tiểu Uyển sẽ đến Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu nương nương.” Nàng ta hoạch định xong, quày quả đứng dậy.
“Trưa rồi, đừng phiền nàng nghỉ ngơi.” Bách Lý Tịnh quan tâm dặn một câu, nhưng không ngờ lại khiến lửa ghen của Lư Tiểu Uyển bùng cháy dữ dội, nàng ta đi thẳng ra ngoài, bỏ ngoài tai mấy câu nói của hoàng đế.
Nhìn theo bóng lưng Lư Tiểu Uyển, đồng tử Bách Lý Tịnh co lại, hừ, không biết chết sống, muốn động tâm tư trên đầu Ngọc Băng, đầu óc của cô còn cần phải tốt hơn nhiều. Nhưng hắn vẫn không yên tâm: “Tiểu Lâm tử, nhanh chóng thông báo hoàng hậu nương nương đề phòng Lư Tiểu Uyển.”
“Nô tài tuân chỉ.” Lâm Phúc nhận mệnh lui ra, đáy lòng nhẹ nhàng thở phào, bao nhiêu năm hoàng đế phòng không gối chiếc, cuối cùng cũng có được một hồng nhan tri kỉ. Bách Lý Tịnh không biết mỗi lần nhắc đến Ngọc Băng, ngữ khí của hắn nhu hòa đi rất nhiều, ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm chăm sóc, người ngoài không nhận ra nhưng Lâm Phúc hầu hạ hắn nhiều năm thì thấy rất rõ. Chỉ đáng ghét Lư Tiểu Uyển kia lại cứ muốn xem vào chuyện tốt giữa hai người.
————————————————————————————
Phượng Nghi cung
Ngọc Băng đang ngồi trong thư phòng luyện chữ. Cẩm Tú và Trân Châu đứng hầu hai bên. Tuy nàng không thích có người cứ suốt ngày ở cạnh nhưng mà có một số chuyện tạm thời chưa thể thay đổi, nàng cũng lười chỉnh tới chỉnh lui. Dù sao Cẩm Tú và Trân Châu cũng đáng tin cậy, nàng nhìn ra được hai tiểu nha đầu này một hiền lành thật thà, một thông minh lanh lợi, đều không phải là người của Lư Ngạc.
Cẩm Tú yên lặng mài mực, còn Trân Châu thì cứ nhìn như si như ngốc theo từng nét bút của Ngọc Băng. Hồi lâu, nàng ngẩng lên, nhẹ nhàng hỏi: “Hai muội biết chữ không?”
“Nương nương, nô tỳ không biết.” Cũng không có gì lạ. Xưa nay nữ nhân chỉ lo học nữ công gia chánh, tứ đức tam tòng, học hành thi cử vốn là chuyện của nam nhân. Gia đình bình thường đã thế, huống hồ hai tiểu nha đầu này từ nhỏ đã vào cung làm cung nữ. Chỉ những thiên kim tiểu thư nhà quyền quý mới võ vẽ đôi chút chữ nghĩa mà thôi.
“Sao muội lại nhìn như vậy? Chữ viết của ta có vấn đề?” Ngọc Băng thấy được tiểu nha đầu trước mặt có tư chất cũng có khát vọng, chẳng qua nàng muốn Trân Châu chính miệng nói ra.
“Không phải nương nương, nô tỳ chỉ là… chỉ là… ngưỡng mộ…” Trân Châu ngập ngừng.
“Ngưỡng mộ?”
“Nô tỳ ngưỡng mộ nương nương có thể viết chữ.” Thanh âm càng lúc càng nhỏ.
“Muốn học không?” Ngừng một lát Ngọc Băng đột ngột hỏi.
“Dạ muốn. Ơ, dạ nô tỳ không dám, nô tỳ….muốn… không dám….không muốn..” Trân Châu bị câu hỏi đột ngột làm kinh sợ, nói năng lộn xộn.
“Không nên nói như vậy, việc học không bao giờ là thừa, có một số thứ muội học xong lại không biết dùng nó vào việc gì nhưng đụng chuyện mới hiểu được kiến thức có bao nhiêu cần thiết.”
“Nương nương, nô tỳ chỉ là một cung nữ. Trong cung chưa bao giờ có quy định dạy chữ cho thái giám và cung nữ.” Đầu Trân Châu càng cúi càng thấp.
“Ta dạy muội.”
Không chỉ Trân Châu mà ngay cả Cẩm Tú cũng mở tròn mắt nhìn nàng. Xưa nay làm gì có chuyện hoàng hậu đi dạy chữ cho cung nữ chứ. Sững một hồi, xác định nàng không phải đang nói chơi, Cẩm Tú nhanh chóng quỳ xuống: “Nương nương, nô tỳ cũng muốn học.”
“Chỉ cần muội muốn học. Ta dạy. Lại đây.”
“Tạ ơn nương nương.” Lúc này trên mặt của Cẩm Tú và Trân Châu đã tràn nước mắt.
“Đủ rồi, động một chút là quỳ, hơi một chút là khóc, để dành hơi sức đó mà học cho tốt. Nói cho các muội biết, ta không phải là lão sư nhân từ. Học không chuyên tâm không tránh được trách phạt đâu.”
“Dạ nương nương, nô tỳ nhất định cố hết sức.” Cẩm Tú, Trân Châu đồng thanh, cho dù nương nương không yêu cầu họ cũng sẽ học thật tốt, e rằng đây là cơ hội ngàn năm mới có một lần.
“Được rồi, trước khi học phải biết mình học vì cái gì. Học chữ không phải chỉ là để nhận biết chữ rồi viết lại. Nếu như thế dùng hình vẽ cũng được, cần gì phải có văn tự cho rườm rà. Chữ viết không phải chỉ để thông tin qua lại mà đồng thời cũng còn là công cụ lưu trữ tiền nhân để lại cho hậu thế. Chữ viết thể hiện bản chất, tâm tính và cả tâm tình người viết. Học chữ là học đạo lý để phân biệt cái đúng cái sai, luyện chữ là tôi luyện nhân phẩm và tính cách con người….”
Ba người một tận tậm dạy, hai chuyên chú học, đang yên lành thì đột nhiên Ngọc Băng nói sang chuyện khác: “Hai muội đáp ứng ta một chuyện, việc ta dạy hai muội, tạm thời khoan nói ra ngoài.”
“Dạ nương nương.” Hai tiểu nha đầu này bây giờ đã coi nàng như bầu trời của họ. Nàng có bảo mặt trời mọc ở hướng tây thì họ cũng gật đầu đáp ứng, không cần hỏi nguyên do.
Dứt lời, bên ngoài đã truyền đến thanh âm của thái giám canh cửa: “Nương nương.”
“Chuyện gì?”
“Lâm công công cầu kiến.”
“Cho vào.”
“Nô tài Lâm Phúc…”
“Miễn đi. Nói chính sự, hoàng thượng phái ngươi đến làm gì?” Ngọc Băng vẫn không quen nổi với cái cách cứ gặp là quỳ này.
“Nương nương, Lư tiểu thư đang trên đường tới đây, hoàng thượng lo nàng ta có dụng tâm với nương nương nên phái nô tài đến báo trước cho nương nương để đề phòng.” Lâm Phúc không thể không thừa nhận hoàng hậu nương nương tâm tư cực kỳ mẫn tiệp. Hắn cũng âm thầm vì hoàng thượng mà cao hứng.
“Được rồi, nói lại với hoàng thượng, ta biết nên làm thế nào.”
Lâm Phúc vừa lui ra, bên ngoài lại truyền vào thanh âm của thái giám canh cửa: “Nương nương, Lư tiểu thư cầu kiến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui