Tiên Nữ Nhân Thiết Không Thể Băng


Hoàng đế nói: "Trẫm hôm nay liền hạ chỉ, tứ hôn cho con cùng Hoa gia thiên kim."

Tần Tranh lập tức đứng dậy quỳ xuống, "Nhi thần cho tới nay chỉ đem Hoa tiểu thư xem như muội muội đối đãi, cũng không nửa phần tình yêu nam nữ, còn thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Hoàng đế tựa hồ không để bụng, hắn nói: "Chỉ xem như muội muội, lại không phải thân huynh muội, chờ các con thành hôn, cảm tình cũng có thể chậm rãi bồi dưỡng. Huống hồ từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, rất nhiều phu thê mặt cũng không gặp qua, không phải vẫn tôn trọng nhau như khách à?"

Tần Tranh ánh mắt kiên định, dập đầu nói: "Hoa tiểu thư ngàn dặm xa xôi đi Ninh Châu, chỉ là tưởng niệm ngoại tổ, đều không phải là vì nhi thần. Còn thỉnh phụ hoàng minh giám."

Hoàng đế nhìn khuôn mặt kiên định của hắn, chậm rãi nói: "Phụ thân của Hoa tiểu thư là Hàn Lâm Đại Học Sĩ, có danh vọng trong các quan văn, ngoại tổ Dương gia, trấn thủ biên cương, trong tay có 50 vạn binh quyền. Con nếu cưới nàng, về sau liền không có người dám coi khinh con, trẫm không tin con không biết điểm này."

Tần Tranh như cũ không dao động, lặp lại nói: "Cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Hoàng đế ánh mắt nặng nề mà nhìn hắn, "Xem ra, con đã có trong lòng có người, chính là Hoài An quận chúa?"

Tần Tranh môi ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn là thừa nhận, "Đúng vậy."

Hoàng đế nói: "Các ngươi đã thệ hải minh sơn?"

Tần Tranh thanh âm có chút khàn khàn, hắn cúi đầu nói: "Cũng không."

Hoàng đế: "Nàng cũng chung tình với con?"

Tần Tranh: "Cũng không."

Hoàng đế cười lạnh, "Xem ra là con đơn phương tình nguyện."

Tần Tranh nhấp môi, không nói lời nào.

Hoàng đế lại nói: "Con có muốn cưới nàng không?"

Tần Tranh thấp giọng nói: "Nhi thần không dám."

Là không dám, không phải không nghĩ. Cho dù Tần Tranh biểu tình không có nửa phần biến hóa, hoàng đế như cũ từ trong ánh mắt hắn nhìn ra tới. Hắn xua tay nói: "Đứng lên đi, nhớ kỹ lời hôm nay con đã nói, không cần cùng Hoài An quận chúa thân cận."

"Dạ." Tần Tranh mặt ngoài kính cẩn nghe theo, trong lòng lại ngăn không được toát ra nghi hoặc, phụ hoàng vì sao nói những lời này? Chẳng lẽ phụ hoàng đã biết cái gì?

Hắn rời khỏi Tử Thần Điện, đang muốn xuống bậc thang rời đi Thái Cực cung, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến Bạch công công thanh âm.

"Bệ hạ, ngài tối hôm qua ở Sương Hoa Cungbị cảm lạnh, ngài mau uống thuốc đi!"

Tần Tranh kinh ngạc mà quay đầu lại, lại phát hiện phía sau không có một bóng người, chỉ có hai thị vệ thẳng tắp mà đứng ở ngoài Tử Thần Điện.

Lại là như vậy, không biết từ khi nào, hắn có thể từ khoảng cách rất xa nghe rõ người khác nói chuyện.

Lúc này, hắn lại nghe được phụ hoàng thanh âm. "Không ngại. Chỉ xem Tranh nhi khi nào nghĩ thông suốt, không cưới Hoa gia nữ, Hoài An quận chúa lại không chịu gả hắn.. Trẫm già rồi, bảo hộ hắn không được bao lâu.."

Tần Tranh đại chịu chấn động, mơ màng hồ đồ mà ra cung.

Trên đường cưỡi ngựa, đi ngang qua một gian cửa hàng son phấn, hắn thấy nơi đó ngừng không ít xe ngựa nhà cao cửa rộng, nguyên bản chỉ là tùy ý đảo qua, nhưng gần đây trở nên phá lệ nhanh nhạy thính giác, lại cách vô số ồn ào náo động, nghe thấy tiếng cười mềm nhẹ của các khuê tú trên lầu hai cửa hàng son phấn, nói..

"Phấn của cửa hàng này thật là không tồi, dùng lúc sau khí sắc càng giai.."

"Nữ nhân nào có không yêu son phấn a?"

"Quá mấy ngày chính là Trưởng công chúa trong phủ Bách Sủng Yến, các tiểu thư dùng tân ra Ngọc Dung Cao, nhất định có thể nét mặt tỏa sáng, đại triển phong thái."

"..."

Tần Tranh ghìm ngựa dừng lại.

Tống Chiến cưỡi ngựa đi theo bên cạnh hỏi: "Điện hạ, có chuyện gì phân phó?"

Tần Tranh do dự trong chốc lát, thấp giọng nói.

Tống Chiến nửa điểm không cảm thấy ngoài ý muốn, gật đầu trả lời rồi lập tức vào cửa hàng son phấn kia, không bao lâu, liền mang theo một hộp nhỏ ra tới, trong tiệm tân ra mấy thứ son phấn đều ở bên trong.

Tần Tranh ngồi trên lưng ngựa, mở ra nhìn thoáng qua, thấy bên trong chỉnh chỉnh tề tề bãi bốn hộp nhỏ, phân biệt vẽ trùng cá điểu thú tiểu đồ, nhìn rất phong nhã.

Hắn nhấp môi lộ ra cười tới, cưỡi ngựa trở về An Vương phủ.

Triệu quản gia như cũ ở cửa chờ hắn, thấy hắn trở về, liền bước nhanh đuổi kịp, nói: "Điện hạ, Hoa tiểu thư tới, đang cùng Thẩm cô nương ở trong phòng nói chuyện!"

Tần Tranh lược gật đầu, ôm tráp hướng sân của Thẩm Nhược Khinh đi, vừa mới vượt qua tiểu viện đại môn, nghe thấy trong phòng truyền ra Hoa Kiều Kiều thanh âm.

"Đây là Thuý Ngọc Các hôm nay mới ra son phấn, ta thử cho ngươi xem."

Tần Tranh bước chân một đốn. Trên tráp hắn ôm vào trong ngực, ba chữ "Thuý Ngọc Các" hết sức bắt mắt.

Một lát sau, Hoa Kiều Kiều buồn rầu nói: "Ai, Nhược Khinh mặt ngươi nửa điểm son phấn cũng không dùng được, người khác dùng có thể làm rạng rỡ thêm vài phân, bôi trên mặt ngươi ngược lại đem mặt ngươi biến tục khí."

Tần Tranh không nghe rõ Thẩm Nhược Khinh nói gì đó, hắn bước chân ngừng lại, đang muốn xoay người trở về, nhưng lúc này Xuân Hạnh canh giữ ở ngoài phòng Thẩm Nhược Khinh cũng đã phát hiện hắn, vội vàng tiến lên hành lễ, "Gặp qua Vương gia." Lại hướng trong phòng nói: "Quận chúa, Hoa tiểu thư, Vương gia tới."

Tần Tranh vội vàng đem tráp trong lòng ngực nhét vào trong lòng ngực Triệu quản gia, Triệu quản gia tay mắt lanh lẹ mà đem tráp giấu vào túi tay áo to rộng.

Ngay sau đó, Thẩm Nhược Khinh cửa phòng mở, hai người một bạch y một hồng y từ trong phòng ra tới. Hoa Kiều Kiều lôi kéo Thẩm Nhược Khinh đi đến Tần Tranh trước mặt, nói: "Sơn.. Vương gia ngươi nhìn xem mặt của Nhược Khinh."

Tần Tranh theo bản năng hướng tới Thẩm Nhược Khinh nhìn lại, lthấy ngày xưa không tô phấn son người, giờ phút này trên mặt làm một tầng nhàn nhạt son phấn, dường như chân trời hiện lên một tầng say lòng người rặng mây đỏ, mỹ phải gọi nhân tâm run..

Chính xác ra, Thẩm Nhược Khinh mặt mỗi ngày đều có hóa trang, bất quá trên tinh cầu này hóa trang kỹ thuật còn thập phần thô ráp, bọn họ căn bản nhìn không ra tới Thẩm Nhược Khinh hóa trang. Thẩm Nhược Khinh vừa mới đối với gương soi qua, phát hiện sau khi dùng phấn, xác thật không có đẹp như ban đầu. Nàng nhớ tới Tần Tranh sáng sớm liền đi hoàng cung, triều hắn hai chân nhìn thoáng qua, tưởng mở miệng hỏi hắn chân, đột nhiên nhớ tới hiện tại không nên biết chuyện đó.

Lúc này, Tần Tranh bỗng nhiên nói: "Đẹp."

Thẩm Nhược Khinh:.

Hoa Kiều Kiều:.

Hoa Kiều Kiều đôi tay che mặt mình, thật sâu cảm thấy Sơn Viễn ca ca muốn xong rồi.

Tần Tranh lúc này cũng phản ứng lại, vội vàng bổ sung nói: "Ta là nói, Thẩm cô nương dùng son phấn cũng đẹp."

Thẩm Nhược Khinh lặng lẽ cùng tiểu A nói: 【 Tần Tranh gần nhất biến hóa thật lớn a, chẳng những mặt càng ngày càng đẹp, miệng cũng càng ngày càng ngọt. 】

Tiểu A: 【 ngài nói đúng a, chủ nhân, hắn bề ngoài đại thể không thay đổi, nhưng là chi tiết thoáng điều chỉnh một ít, loại tình huống này cùng nhân loại muốn nẩy nở rất giống. 】

Thẩm Nhược Khinh chớp chớp mắt: 【 thật sự biến đẹp? Không phải ta chủ quan cảm giác? Má ơi, không nghĩ tới viên tinh cầu này dân bản xứ ở cái này tuổi còn có thể thực hiện lần thứ hai phát dục a! 】

Nàng cùng tiểu A nói chuyện, cũng không quên lấy ra đã sớm chuẩn bị tốt thuốc trị thương đưa cho Tần Tranh.

Tần Tranh nghi hoặc mà nhìn Thẩm Nhược Khinh đưa qua bình sứ, "Đây là?"

Thẩm Nhược Khinh nói: "Ta nghĩ, ngươi bên ngoài hành tẩu, không tránh được có chút va va đập đập, dược uống lên, đối trị liệu ứ thanh nội thương có kỳ hiệu."

Tần Tranh nguyên bản còn muốn cự tuyệt, nhưng nhớ tới chỉ còn lại có 29 ngày, có thể lưui niệm tưởng cũng là tốt. Liền thu xuống dưới, "Cảm ơn."

Hoa Kiều Kiều nói: "Đúng rồi An Vương điện hạ, huynh đột nhiên tới đây là có chuyện quan trọng gì sao?" Hiện tại là tân niên, mọi người đều vội, muốn thăm bạn xã giao, Hoa Kiều Kiều cũng sau khi đi mấy nhà xã giao mới có thể tới tìm Thẩm Nhược Khinh.

Nghe xong lời này, Triệu quản gia đứng ở bên cạnh lo lắng mà nhìn Tần Tranh, thầm nghĩ Vương gia vốn tới đây cấp quận chúa đưa son phấn, hiện tại Thẩm cô nương rõ ràng không thích hợp dùng son phấn, son phấn này tặng không được, không biết Vương gia muốn nói như thế nào.

Chỉ nghe Tần Tranh nói: "5 ngày sau, cũng chính là mùng 7, Trưởng công chúa phủ sẽ cử hành Bách Sủng Yến, ta tới hỏi một chút, ngươi hay không muốn qua đi nhìn một cái?"

"Bách Sủng Yến?" Thẩm Nhược Khinh nghi hoặc nói.

Hoa Kiều Kiều bỗng nhiên hưng phấn mà nhảy một chút, nói: "Cái này ta biết, Bách Sủng Yến chơi rất vui a. Nhược Khinh ta cùng ngươi nói một chút.."

Dưới sự tận hết sức lực phổ cập khoa học của Hoa Kiều Kiều, Thẩm Nhược Khinh đã hiểu.

Nguyên lai Trưởng công chúa, cũng chính là hoàng đế thân muội muội phi thường thích dưỡng sủng vật, vì thế, nàng từ ba năm trước đây bắt đầu, mỗi cách mấy tháng đều sẽ cử hành một lần Bách Sủng Yến, trên Bách Sủng Yến, nữ quyến các gia hoặc là lang quân đều có thể qua đi thấu cái náo nhiệt, thích dưỡng tiểu sủng vật, liền có thể mang theo chính mình sủng vật qua đi cùng nhà người khác đua đòi một phen, không có dưỡng sủng vật, cũng có thể đi xem các loại tiểu sủng chọc người trìu mến, trong công chúa phủ cùng các nhà quan to hiển quý giao lưu giao lưu. Mà Bách Sủng Yến, liền định ở mùng 7 tháng giêng.

Hoa Kiều Kiều hứng thú bừng bừng nói: "Nhược Khinh ta cùng ngươi giảng, tiểu sủng vật trong công chúa phủ rất xinh đẹp! Ngươi nhưng nhất định phải đi kiến thức kiến thức."

Thẩm Nhược Khinh liên tục gật đầu.

Tần Tranh thấy hai người nói đến vui vẻ, liền nói: "Ta còn là chút chuyện, cáo từ."

Hoa Kiều Kiều hồn không thèm để ý mà xua xua tay, nói: "Vương gia huynh đi nhanh đi!"

Tần Tranh:.

Trong tay hắn nắm dược Thẩm Nhược Khinh cho, lại triều Thẩm Nhược Khinh nhìn thoáng qua, liền rời đi.

* * *

Mà lúc này, trong thư phòng Đông Cung Thái Tử, Hoàng Hậu đang tận tình khuyên bảo mà khuyên bảo Thái Tử.

"Contuổi cũng không nhỏ, năm đó phụ hoàng con ở tuổi này, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử đã sinh ra.."

Thái Tử đang cúi đầu lật xem phía dưới trình lên tới công văn, nghe vậy cũng không quay đầu lại, "Phụ hoàng khi tuổi trẻ, hoàng thất con nối dõi đơn bạc, Hoàng tổ phụ lên tiếng ai có con trước sẽ là Thái Tử, cô lại không cần dựa con nối dõi củng cố địa vị."

Hoàng Hậu bị nghẹn một hồi, nàng nhéo khăn tay xoa xoa ngực, nói: "Con coi thường ấu nữ của cữu cữu con, ngại nàng tuổi quá nhỏ. Vậy con cảm thấy Hoa gia như thế nào?"

Hoa gia? Thái Tử suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ tới ngày đó cùng Hoài An quận chúa ngồi cùng nhau chính là Hoa Kiều Kiều.

Chỉ nghe Hoàng Hậu nói tiếp: "Hoa gia mãn môn thanh quý, đời đời đều là quan văn thanh lưu, ở thiên hạ văn nhân danh vọng pha cao. Hoa Kiều Kiều ngoại tổ Dương gia tay cầm trọng binh, con nếu là nạp nàng vì phi, chẳng khác nào đồng thời thu nạp trong triều hơn phân nửa quan văn võ tướng, với con trăm lợi mà không một hại."

Thái Tử rốt cuộc ngẩng đầu xem nàng, khi Hoàng Hậu cho rằng việc này định rồi, Thái Tử bỗng nhiên nói: "Nếu là Hoa gia tiểu thư đẹp hơn Hoài An quận chúa, cô lập tức cưới nàng."

Hoàng Hậu:.

Nàng cau mày, "Nói bậy, con là Thái Tử, chỉ có quý nữ gia thế tốt nhất mới.."

"Mẫu hậu." Thái Tử buông bút son, nói: "Ngươi cũng nói cô là Thái Tử, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử. Hoa gia mãn môn thanh lưu, nguyện trung thành chính là lịch đại quân vương, Dương gia năng thủ chưởng trọng binh, cũng là phụ hoàng cấp quyền lợi. Nếu cô không thể làm tứ hải thanh bình, đó là cô vô năng, cùng nữ tử nhu nhược có quan hệ gì đâu. Nghênh thú Hoa Kiều Kiều, những người đó liền sẽ nguyện trung thành với cô?"

Thái Tử nghiêm mặt nói: "Mẫu hậu, ngài a, đang lẫn lộn đầu đuôi."

Hoàng Hậu á khẩu không trả lời được.

Không phải bị lời này xấu hổ đến không còn lời gì để nói, mà là.. Bị Thái Tử tức giận đến nói không ra lời.

* * *

Hoa Kiều Kiều hương bánh trái trong mắt người khác lúc này chính vô ưu vô lự mà cùng Thẩm Nhược Khinh nói chuyện, hai người vẫn luôn chơi đến hoa phủ phái người tới thúc giục, Hoa Kiều Kiều mới lưu luyến không rời mà rời đi.

Hoa Kiều Kiều đi rồi, Thẩm Nhược Khinh cảm thán một câu, "Cùng người tâm tư đơn thuần chơi chung thật dễ chịu, chuyện gì cũng không cần suy nghĩ nhiều, nàng nói cái gì chính là cái đó, cũng không cần lo lắng nhân gia giáp mặt một bộ sau lưng một bộ."

Tiểu A: 【 đúng vậy nha! 】

Thẩm Nhược Khinh gật đầu, đem tiểu bạch thỏ từ nút không gian ôm ra tới.

"Trưởng công chúa Bách Sủng Yến nha, xem ra tiểu bạch thỏ nhà ta là nhất định phải tỏa sáng rực rỡ, C vị xuất đạo lạp!"

Tiểu bạch thỏ lớn bằng bàn tay, lỗ tai dài giật giật, phảng phất nghe hiểu Thẩm Nhược Khinh đang nói gì, ở trên người nàng quyến luyến mà cọ lại cọ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui