Sáng hôm sau, tám mươi sáu người cùng nhau lên đường.
Trong đó có tám mươi đệ tử mới nhập môn, năm đệ tử nội môn, một đệ tử chân truyền.
Không khí lần đầu ra ngoài lịch luyện rất nghiêm túc mà không kém phần vui nhộn.
Mặc Nghiên ngự không đi trước, năm vị nội môn đệ tử ngự kiếm theo sau.
Tiếp đến là các thế gia hậu duệ, những người này tu vi hùng hậu, trong thời gian ngắn đã luyện thành Phi Kiếm Thuật cũng bám sát theo tới.
Cuối cùng là những đệ tử tu vi yếu nhất, nhìn cảnh này bất giác đứng ngây ra như phỗng.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thấy đám người có tu vi cao ngự kiếm đi trước, những người có tu vi thấp cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đương nhiên xấu hổ là việc của xấu hổ, không có ai muốn công khai chấp nhận sự thật rằng mình kém cỏi hơn người khác cả.
- Chẳng qua hơn nhau ở cái may mắn trời sinh thôi, có gì đâu mà khoe khoang.
Một thanh niên tầm hai bốn hai lăm tuổi có đôi mắt vừa dài vừa hẹp nheo mắt nhìn về phía đám thế gia hậu duệ thốt lên một câu.
- Á, cái mông của ta.
Ui da, đau chết ta rồi.
Một tên ngoại môn đệ tử vừa leo lên phi kiếm còn chưa bay được bao xa đã ngã từ trên cao xuống, mông đáp đất đánh phạch một tiếng rõ to.
Phía sau cùng, Tuyết Liên, Phá Thiên và Tử Phục đang chậm rãi từng bước bám theo.
Thấy một màn này, Tuyết Liên bất giác che miệng cười haha nói:
- Các ngươi mau nhìn xem, đó chẳng phải là tên béo Ngô Điền sao?
Nhìn Tuyết Liên cười, Phá Thiên có chút ngây dại.
- Nàng lại đẹp như vậy?
Mấy tháng qua hai người không gặp nhau, bây giờ gặp lại, cảm thấy nàng đã chính chắn hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn xưa.
Bất quá khi thấy sự tình Ngô Điền gặp phải, Phá Thiên muốn cười nhưng không dám cười.
Mấy ngày qua hắn cũng chẳng khác gì Ngô Điền kia, ngã lên ngã xuống không biết bao nhiêu lần.
Cũng may những lần đó chỉ có Tử Phục nhìn thấy, cũng không cười chê hắn, còn động viên hắn cố gắng hơn.
Thậm chí đến bây giờ hắn cũng không dám nói bản thân đã thành thạo khống chế phi kiếm, có thể ngự kiếm bay đi mà không rơi xuống giữa chừng.
Bản thân không bằng ai còn đi chế nhạo người, khác gì tự vả mặt mình cơ chứ.
Mặc Nghiên cùng mấy đệ tử ưu tú ngự kiếm phi hành đằng trước, khí thế hoành tráng, thần thái tiêu diêu tự tại như thần tiên giáng trần.
Ở đằng sau nhất thời chỉ còn lại những người tu vi yếu, không biết phải làm thế nào.
Ngô Điền chính là đại biểu cho lớp người này, cũng vì miễn cưỡng học theo nên mới bị rơi từ trên cao xuống.
Cũng may bọn họ bay không quá cao, bằng không hậu quả không đơn giản chỉ là bầm mông thôi đâu.
Phạch phạch phạch, lại có mấy tiếng rơi nữa phát ra, tiếng kêu la oai oái không ngừng vang lên.
Cả đám ba bốn chục người thử sức leo lên phi kiếm, gần như ngay lập tức tạo thành cục diện hỗn loạn như cái chợ.
Có kẻ cảm thấy bản thân không thể làm được, nhất quyết chạy bộ đuổi theo.
Nhìn cảnh này Phá Thiên có hơi chột dạ, hắn đang lo lắng bản thân có phải bị bỏ lại như những người khác hay không.
- Tiểu Hành, ngươi tu luyện thế nào rồi, thử phi hành một đoạn cho ta xem?
Tuyết Liên đưa ánh mắt tò mò nhìn Phá Thiên, lập tức khiến hắn toàn thân run rẩy.
- Ta ư? Vẫn là thôi đi, tốt nhất là ta chạy bộ theo thôi.
Dù sao mấy tháng nay gánh nước lên núi, chân tay của ta cũng không đến nỗi nào, khẳng định có thể theo kịp mọi người.
Nghe lời Phá Thiên nói, Tuyết Liên cười quyến rũ, trong đầu lại nghĩ rằng Phá Thiên sợ bị nàng chê cười nên không dám thử sức.
Bất quá dù suy nghĩ này có đúng đi chăng nữa nàng cũng muốn Phá Thiên biểu diễn một lần, xem xem tiến bộ của hắn thế nào.
Tuyết Liên còn chưa kịp mở lời thuyết phục thì Tử Phục bên cạnh đã lên tiếng trấn an:
- Tiểu Hành, đừng lo lắng.
Có ta ở đây, đệ có thể tự tin phi hành.
Ta sẽ theo sát bên cạnh, yên tâm.
- Ngươi vừa nói cái gì? Tiểu Hành, hắn có thể ngự kiếm phi hành được rồi sao?
Tuyết Liên kinh ngạc hỏi, hoàn toàn không tin chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi mà Phá Thiên có thể từ một phàm nhân học được khả năng ngự kiếm phi hành.
Dù nàng một thân bản lĩnh bốn tháng qua cũng mất không ít thời gian mới có thể hoàn toàn khống chế được Phi Kiếm Thuật, nàng không tin Phá Thiên cũng làm được như nàng và những thế gia hậu duệ kia.
Đây không phải nàng khinh thường hắn, mà thực sự quá khó để một người như Phá Thiên có khả năng đạt đến.
- Hì hì, không có gì, chỉ đi được một đoạn thôi.
Nghe Tuyết Liên hỏi, Tử Phục không đáp, ngược lại muốn Phá Thiên chứng minh cho nàng thấy bằng hành động thực tế.
Phá Thiên thì gãi đầu gãi tai đáp gọn một câu.
Bị một câu nói vu vơ này của Phá Thiên rơi vào tai, Tuyết Liên như có cảm giác bị vạn lôi oanh kích tâm hồn nhỏ bé mỏng manh của mình.
- Một đoạn thôi ư?
Một đoạn trong lời của Phá Thiên nói đối với ai có thể không hiểu, đối với nàng không thể không hiểu.
Tu vi không đủ, muốn đạp lên kiếm cũng khó, huống hồ ngự kiếm bay đi.
Trong lòng Tuyết Liên như dậy sóng, càng lúc càng tò mò về tu vi của Phá Thiên, cũng tò mò về thân phận của nam tử che mặt này.
Không biết trong thời gian qua hai người họ đã trải qua chuyện gì, làm sao Phá Thiên có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Được Tử Phục lên tiếng nhắc nhở, Phá Thiên cũng lấy lại sự tự tin vốn có.
Phá Thiên nhìn qua Tử Phục rồi gật đầu một cái, ra hiệu đã chuẩn bị xong.
Tử Phục nói:
- Đi thôi.
Dứt lời mộc kiếm sau lưng tự động bay ra, Phá Thiên mạnh mẽ nhảy lên thân kiếm, đạp gió mà đi.
Tử Phục cũng ngay sau đó đạp lên kiếm bám sát theo sau lưng.
Thấy một màn này, Tuyết Liên chết đứng tại chỗ.
- Cái gì, Tiểu Hành, hắn, hắn làm sao làm được?
- Hắn, hắn chẳng phải là tiểu tử nhà quê đó sao? Chẳng phải nói hắn xuất thân thấp kém, tư chất tầm thường ư? Tại sao hôm nay hắn có thể ngự kiếm phi hành được chứ?
Mặc kệ Tuyết Liên đang ngây ra ở một góc, gần đó có vô số âm thanh bất mãn vang lên, có người buồn bực, có người phẫn nộ, không có ai nhìn cảnh này mà không ganh tỵ đến nôn ra máu.
Nhìn đám đệ tử ngoại môn có xuất phát điểm tương tự Phá Thiên người chạy bộ, kẻ cưỡi ngựa, có người còn đang ngã lên ngã xuống vì không cách nào đạp lên phi kiếm, Tuyết Liên vẫn không tài nào hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với Phá Thiên.
Ban đầu là thuận lợi lọt vào đệ tử ngoại môn, bây giờ là ngự kiếm phi hành.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, nàng không phải đang nằm mơ chứ? Thấy bóng dáng Phá Thiên và Tử Phục đã khuất ở đằng xa, Tuyết Liên không chần chừ thêm nữa, nhanh tay quăng ra mộc kiếm rồi đạp gió mà đi, mặc kệ vô số âm thanh gào khóc phía sau.
Hắc Yêu Động cách Ứng Thiên Tông không xa, chỉ tầm một trăm dặm, nhưng thế núi hiểm trở, đường đi đến đó cũng không dễ dàng, mọi người đều phải men theo các sườn núi, khe suối để đi.
Đoạn đường để mọi người có thể cưỡi ngựa không dài, một đoạn sau tất cả đều phải bỏ ngựa lại để đi tới.
Ngoại trừ những người có thể ngự không phi hành, không bị địa hình địa mạo ảnh hưởng đến tiến độ mới có thể an nhàn đi đến điểm tập kết.
Còn lại những người khác đều rơi vào tình cảnh vô cùng thê thảm.
Đường đi gập ghềnh trắc trở, bọn họ không thể phi hành, chỉ có thể dựa vào sức mình để đi qua từng đoạn một.
Mỗi lần leo núi vượt sông đều vô cùng tốn sức, khiến cho người có tu vi thấp bị bỏ lại mỗi lúc một xa.
Đáng tiếc Mặc Nghiên thấy vậy cũng không nói gì, để mặc mỗi người tự thân vận động.
Chỉ dặn dò năm đệ tử nội môn chú ý phương hướng của những người phía sau tránh thất lạc bọn họ mà thôi.
Trên đoạn đường này, Phá Thiên cũng xuýt ngã không biết bao nhiêu lần, như thường lệ Tử Phục luôn theo sát hắn để hứng hắn rơi xuống.
Mỗi lần như vậy tu vi của hai người sẽ suy giảm, cả hai sẽ cùng ngồi xuống vận công điều tức dưỡng khí.
Đoạn nào dễ đi thì hai người sẽ đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện tu hành.
Đoạn nào khó đi thì ngự kiếm phi hành, cưỡi gió vờn mây chiêm ngưỡng sơn lâm hùng vĩ.
Cứ luân phiên như vậy, tuy tốc độ không bằng đám người Đằng Thiếu Quân hay Chu Cảnh Nghi nhưng cũng không bị tụt lại ở phía cuối đoàn.
Tuyết Liên cùng Phá Thiên và Tử Phục phi hành nửa ngày, đến lúc này thì căn bản không biết nói gì hơn nữa.
Ở trong mắt của nàng, Phá Thiên chính là yêu nghiệt, chỉ có yêu nghiệt mới có thể có tốc độ tu luyện khủng khiếp như vậy.
Chỉ là nàng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, hơn nữa bên cạnh hắn lúc nào cũng có Tử Phục theo sát như hình với bóng, khiến nàng không tìm ra cơ hội mở lời.
Đoàn người tập trung nghỉ chân ở một thác nước cách Ứng Thiên Tông hơn mười dặm.
Đây là địa điểm Mặc Nghiên cố tình lựa chọn, ngoài mục đích nghỉ chân ăn cơm uống nước ra còn để đợi những người tu vi yếu kịp thời đuổi đến.
Nơi đây là đầu nguồn của một con suối nhỏ, nước suối chính là từ trên thác nước cao gần đó đổ xuống.
Nhìn từ xa, dòng nước giống như một thanh đao lớn chia đôi dải núi, dòng nước trắng xoá như tuyết, bọt nước tung bay, cây cối xung quanh tươi tốt như ngọc, phong cảnh đẹp đến nao lòng.
Nghe Mặc Nghiên đưa ra hiệu lệnh, tức thì đám người vui mừng ra mặt, có người còn nói lời cám ơn không ngừng.
Từng đám từng đám tiếp cận bờ suối, người uống nước, người rửa mặt, người lại lấy hồ lô đeo bên hông đổ thật đầy.
Đằng Thiếu Quân, Chu Cảnh Nghi và các thế gia hậu duệ cùng với Mặc Nghiên là những người đến sớm nhất.
Sau đó mới đến ba người Phá Thiên tới nơi.
Thấy Phá Thiên cùng với Tử Phục và Tuyết Liên hiện diện cùng một chỗ, ánh mắt của Đằng Thiếu Quân bỗng loé lên hung quang.
- Tiểu bần tiện, thì ra ngươi cũng ở đây.
Hôm nay không dạy cho ngươi một bài học, Đằng Thiếu Quân ta không phải họ Đằng.
Đằng Thiếu Quân nghiến răng nhủ thầm một câu, trong đầu lại hiện lên một ý tưởng xấu xa điên rồ.
Ầm một tiếng, một viên đá to lớn từ trên trời rơi tõm xuống nước phát ra chấn động ầm ầm.
Mặt nước đang yên tĩnh bỗng nhiên sóng nước xôn xao, vô số tia nước bắn tung toé ra xung quanh, cá tôm đang tung tăng bơi lội bỗng lặn mất tăm dạng.
Địa phương tảng đá rơi xuống cách nơi Phá Thiên rửa mặt không ra, nhất thời khiến toàn thân hắn ướt đẫm như chuột lột.
Nghe tiếng động, mấy chục đệ tử đều hướng mắt nhìn sang, thấy phía đó có một thiếu niên toàn thân ướt sũng, từng dòng nước tí tách không ngừng từ trên người chảy xuống mặt đá dưới chân.
Không khó để bọn họ nhận ra thiếu niên đó chính là Phá Thiên, tên tuổi của hắn đã nổi như cồn trong một đoạn thời gian, muốn không bị nhận ra cũng khó.
Cách đó không xa, Tử Phục và Tuyết Liên cũng bị nước suối vấy lên y phục, trên người chỗ ướt chỗ ráo, trông rất khó coi.
Khẽ đưa mắt về phía xa, Đằng Thiếu Quân lúc này đang phủi phủi hai tay, cố làm sạch bụi bẩn bám lại trên bàn tay mình, vẻ mặt kệch cỡm khó coi.
- Ối, mọi người xem xem, nhìn con chuột nước họ Dự kìa, haha, thật đúng là họ hàng nhà chuột.
- Tiểu tai tinh, ngươi cũng trốn kĩ thật đấy chứ.
Để bổn thiếu chủ vất vả tìm ngươi không thấy.
- Nếu ngươi sợ thì mau gọi một tiếng gia gia, từ nay đi theo hầu hạ bổn thiếu chủ ta, ta sẽ tha cho ngươi không bị đánh.
Giọng Đằng Thiếu Quân oang oang, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Đến giờ này thì không cần nói cũng biết chuyện vừa nãy là do hắn làm ra.
Bất quá Đằng Thiếu Quân không hề có ý giấu diếm, ngược lại còn công khai khiêu khích Phá Thiên, thậm chí bao gồm cả Tử Phục và Tuyết Liên bên cạnh.
Thời gian gần đây thực lực của Đằng Thiếu Quân tăng mạnh, tính tình kiêu căng của hắn càng bộc lộ rõ ràng, càng lúc càng không xem ai ra gì.
Tử Phục trước đây ra tay ngăn cản hắn, lần này hắn muốn nhân cơ hội so chiêu một chút.
Tuyết Liên cũng không khá hơn, nàng không để hắn vào mắt mà lại xem trọng Phá Thiên và Chu Cảnh Nghi, đối với hắn chính là một sự xỉ nhục.
Cho nên dù thấy cả ba người đứng đó, Đằng Thiếu Quân không ngại ném đá cho ướt cả ba.
Ý tứ của hắn quá rõ ràng, một mình hắn có thể đánh cả ba người, hắn tự tin như vậy.
Bị nước vẩy lên người, Tử Phục không vội xem bản thân thế nào mà nhìn qua Phá Thiên, hỏi:
- Tiểu Hành, đệ không sao chứ?
Haiz, Phá Thiên thở dài một hơi chán nản, đáp gọn:
- Đệ không sao.
Xem ra thù cũ nợ mới hôm nay phải tính toán một lượt rồi.
- Ngươi, Đằng Thiếu Quân, ngươi có ý gì?
Tuyết Liên lúc này một tay chỉ thẳng mặt Đằng Thiếu Quân, một tay khẽ chỉnh lại mớ tóc rối, nói như quát.
- Không có ý gì cả, ta lỡ tay ném đấy, thì sao nào?
Bỗng ầm một tiếng, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại thấy một tảng đá lớn khác bị ném xuống hồ.
Tảng đá lớn bị Phá Thiên ném xuống bờ hồ sát cạnh chỗ Đằng Thiếu Quân đứng.
Hành động này của Phá Thiên quá nhanh và bất ngờ khiến Đằng Thiếu Quân không kịp phản ứng, tức thì bị nước văng khắp người.
Đến khi cảm nhận được da mặt mát rượi, Đằng Thiếu Quân đang hất mặt lên ở đằng xa mới kịp nhận ra chuyện gì vừa phát sinh.
Nhất thời gã bừng bừng lửa giận, nộ khí xung thiên, ánh mắt trừng trừng về chỗ Phá Thiên.
Thấy Phá Thiên cũng dùng hai tay phủi phủi, sau đó cúi xuống hồ rửa cho sạch sẽ mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Tiểu tử thối, muốn chết.
- Tiểu hải mã, không muốn sống.
(Mã là ngựa, tiểu mã ý chỉ ngựa non háu đá.
Hải mã là ngựa nước, ý nói con ngựa non háu đá cũng bị ướt.)
Nghe câu trả lời này của Phá Thiên, Đằng Thiếu Quân thực sự đã bị chọc giận, giận đến mức hơi thở cũng nóng như lửa.
- Khá lắm, khá lắm.
Hôm nay không đánh ngươi thành đầu heo, bổn thiếu chủ quyết không bỏ qua.
- Vậy thì còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.
Nghe ra trong lời nói của Phá Thiên có mười phần khiêu khích, Tuyết Liên bụng dạ nôn nao, hỏi:
- Tiểu Hành, ngươi định làm gì?
- Đánh chết hắn!
- Ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, đến ta còn không là đối thủ của hắn, ngươi làm sao đánh thắng hắn được.
Phá Thiên giọng điệu chắc nịch đáp:
- Không đánh lại cũng phải đánh, không đánh làm sao biết đánh không lại?
Tử Phục nghe vậy khẽ nhìn sang Tuyết Liên lắc lắc đầu ý bảo nàng ta đừng nói gì cả.
Tuyết Liên thấy thế cũng đè xuống lời muốn nói ở trong bụng, buồn bực đứng nhìn.
Phía đối diện, Trần Bá Giang thấy thế cũng nói xen vào:
- Xem ra hôm nay huynh sẽ ăn no đòn rồi Thiếu Quân a.
Đằng Thiếu Quân lại cười cười đắc ý đáp:
- Ta cũng hy vọng là thế.
Tất cả mọi người nhìn một màn này, ai cũng biết sắp có kịch hay để xem, nhanh chóng tạo thành vòng vây xung quanh hai người.
Mặc Nghiên thì đứng trên một mỏm đá cao nhìn xuống, tâm thái mặc kệ, đứng xa xem trò vui.