Tiên Pháp Đạo Kinh


Ba ngày, năm ngày, một tuần êm đềm trôi qua.

Mấy ngày nay Phá Thiên không đi tìm Tử Phục hay Tuyết Liên nói chuyện mà một mình lang thang khắp nơi.

Khi thì đi tìm địa phương vắng vẻ tu luyện công pháp, khi thì đến thao trường sau núi xem các sư huynh đệ đồng môn so đấu thực lực, cuộc sống thoải mái vô cùng.

Tuyết Liên không sao nữa rồi, hắn không còn phải lo ngày sau gặp Hàn thành chủ và Hàn phu nhân khó ăn khó nói.

Dù gì thì hắn cũng nợ Hàn gia một cái ân tình, nếu tiểu thư Hàn gia gặp nạn mà bản thân không giúp được gì, dù cho mọi chuyện nằm ngoài ý muốn cũng rất khó phân bua rõ ràng.
Còn lý do tại sao hắn không đi tìm Tử Phục thì nghe có vẻ hơi củ chuối, đó là hắn sợ Tử Phục không có thời gian tiếp đãi mình.

Thử đặt bản thân vào vị trí Tử Phục mà nghĩ, hắn dám khẳng định mấy ngày nay Tử Phục hẳn là bận tối mắt tối mũi, đau đầu nhức óc suy nghĩ về việc làm sao tận dụng tốt chỗ tài nguyên kia, nhất là đám Giáng Ma Thảo vừa thu thập được từ chuyến đi vừa rồi.

Theo hiểu biết của hắn, nếu Tử Phục không gặp phải sự tình bất khả kháng thì vài ba hôm không thấy mặt hắn chắc chắn sẽ chủ động đi tìm hắn hỏi rõ lý do, còn trách móc hắn cố tình chểnh mảng việc tu luyện.

Ngược lại nếu Tử Phục không chủ động đi tìm thì chỉ có thể là đang rất bận, thậm chí còn không có thời gian để ngủ.

Biết thế nên hắn cũng không chủ động đi tìm Tử Phục, để cho Tử Phục có thời gian giải quyết việc riêng của mình.
Kể ra mấy ngày qua bản thân Phá Thiên cũng không hề rảnh rỗi.

Ban ngày thì tu luyện thể lực, một đường chạy bộ mấy chục dặm sơn lâm khúc khủy, gồng mình leo lên đỉnh dải núi thoai thoải phía biên ngoại sơn môn rồi lại chạy trở về.

Đến hậu sơn dùng tay trần chân đất chặt cây phá đá, ôn luyện võ pháp, nâng cao tu vi Phá Thể cảnh giới.


Cũng may hiện tại tu vi của hắn đã đủ cường hoành, tự tiện mượn khí trợ lực vậy mà tay không tấc sắt có thể chặt gãy cành cây, chân không đá vỡ mấy tảng nham thạch có kích thước nhỏ một cách dễ dàng, tính ra không khác biệt mấy so với những gì bên trong điển tịch đã mô tả.
Tiếp theo đó là luyện tập ngự kiếm phi hành cùng với thi triển Bình Chướng Thuật kiểm tra đánh giá tiến bộ của bản thân.

Sau mấy ngày tu luyện Bình Chướng Thuật, hắn chợt phát hiện ra trong đạo pháp môn này có rất nhiều điều hay ho và thú vị.

Bình Chướng Thuật không chỉ có thể ngăn chặn các loại công kích bất ngờ hay tăng khả năng phòng ngự đối với ma khí như đại trưởng lão từng nói mà còn có thể tăng hiệu quả tấn công kẻ địch lên đáng kể.

Một khi kết hợp cùng với Phi Kiếm Thuật sẽ khiến cho khả năng ngự phong phi hành trở nên dễ dàng hơn, an toàn hơn.

Thậm chí các loại công pháp khác đồng thời thi triển ra cũng sẽ đạt được đặc điểm công thủ toàn diện, không lo bị kẻ địch nhìn ra sơ hở đột ngột xuất thủ ám toán.
Tuy nhiên song song với lợi ích lớn lao mà nó mang lại thì hắn cũng nhận ra việc làm này tồn tại một nhược điểm chí mạng đó là khí lực tiêu hao quá nhanh, một khi rơi vào triền đấu sẽ gặp bất lợi lớn.

Bất quá mấy cái này hắn không để tâm lắm, dù sao trước mắt hắn không nghĩ sẽ giao thủ với ai cả.

Sau này khi tu vi bản thân tăng lên, tài nguyên sung túc rồi thì việc tiêu hao của loại pháp môn này sẽ không còn là vấn đề lớn nữa.

Suy cho cùng, việc hắn đánh một trận ra trò phân cái sinh tử với Đằng Thiếu Quân cũng không phải chuyện cấp bách trước mắt, cho nên việc ép buộc tu vi tăng lên quá nhanh không phải là việc làm khôn ngoan.
Ngược lại sau khi có được sự am hiểu nhất định đối với Bình Chướng Thuật, thứ có giá trị nhất theo hắn đánh giá đó là khả năng bảo hộ bản thân khi tập bay.

Trước đây hắn không dám tập ngự kiếm phi hành một mình, trọng yếu nhất đó là sợ bị ngã chết.

Mà hôm nay học được Bình Chướng Thuật rồi hắn mới ý thức được khi có bức bình chướng này bảo hộ thì mặc kệ có ngã thế nào, ngã ở đâu cũng khó mà chết nổi, nhiều lắm thì bị trầy da tróc vảy là cùng.


So với chết hoặc gãy xương đứt thịt thì việc trầy da móm trán vẫn dễ chấp nhận hơn còn gì.

Thế cho nên hắn kết luận rằng đây mới là thứ có giá trị nhất mà Bình Chướng Thuật mang lại.

Điều này sẽ giúp hắn tự tin hơn trong việc tu luyện Phi Kiếm Thuật có độ khó cao một mình mà không cần đến sự giúp đỡ của Tử Phục như trước nữa.
Đó là việc của ban ngày, còn ban đêm là thời điểm hắn dùng để tu luyện Ngưng Khí Tụ Linh Thuật và Tịch Linh Thuật.

Cứ mỗi một canh giờ tu luyện Ngưng Khí Tụ Linh Thuật thì hắn sẽ dùng nửa canh giờ tiếp theo để vận chuyển vài chu thiên Tịch Linh Thuật, luân phiên như vậy cho đến khi đi ngủ.

Chỉ qua một tuần mà việc củng cố nền móng cho cảnh giới Ngự Khí tầng bốn đã được hắn đặt xuống ổn thỏa, không còn điểm gì đáng ngại nữa.
Thực ra trong khoảng thời gian một tuần này điều đáng chú ý nhất không phải là việc Phá Thiên hay các thế gia hậu duệ thành công đánh xuống căn cơ tương đồng với đám nội môn đệ tử hay là cảm khái của đám đệ tử ngoại môn về tấm phù chiếu vừa rồi mà là quá trình so đấu quyền cước của rất nhiều ngoại môn đệ tử ở thao trường sau núi.

Tông môn một lúc phát xuống hai đạo pháp môn cùng với một loạt tài nguyên tu hành khiến cho một số đệ tử bỗng dưng trong thời gian ngắn thực lực tăng vọt.

Hơn nữa đây lại đang ở trong giai đoạn rảnh rỗi, cả đám không biết làm gì ngứa tay ngứa chân đã đành, cộng thêm sự tò mò với loại hình tăng trưởng đột biến của thực lực cá nhân khiến cho thao trường sau núi nhanh chóng trở thành một địa phương đông người qua lại.
Môn quy đã nói rõ cho phép các đệ tử bên dưới tự do giao lưu học hỏi, trong đây đã ngầm nói lên rằng việc tu luyện công pháp vốn không phải chỉ là việc mà một người một sách là xong.

Hẳn cần phải có sự giao lưu kiến thức, trao đổi kinh nghiệm giữa nhiều người với nhau mới có thể bổ sung được điểm thiếu khuyết của bản thân, đạt được lĩnh hội toàn diện đối với một bộ môn công pháp nào đó.

Bây giờ đan dược trị thương đã có, linh thạch đã có, công pháp cũng có nốt, giữa các đệ tử không phát sinh tâm tư thư hùng tranh bá mới là chuyện lạ.

Chính vì thế mà trong mấy ngày nay, số lượng các đệ tử tập trung về đây mỗi lúc một đông, lúc cao điểm có đến hàng ngàn người.


Người muốn mượn một vài trận chiến để đánh giá lại thực lực cá nhân có không ít mà người muốn mượn đây làm bàn đạp để xây dựng danh tiếng hoặc thực hiện mục đích cá nhân còn nhiều hơn.

Bên cạnh đó còn có một số kẻ bẩm sinh nhiệt tình với cờ bạc, chẳng biết từ lúc nào học được vài ba mánh khoé xem quẻ đoán cát hung, tung đồng xu cầu tài lộc của đại trưởng lão cũng muốn mượn đây làm nơi triển lộ tài năng, nhân tiện kiếm thêm đôi chút tài nguyên phục vụ con đường tu hành dài rộng và rất hao tài tốn của sau này.
Chính vì lẽ đó mà chẳng mấy chốc chốn thao trường bình thời thưa người qua lại nhanh chóng trở nên náo nhiệt lạ thường, thu hút sự góp mặt của vô số đệ tử nội môn lẫn ngoại môn tới tham gia.

Người thì muốn tham gia tranh tài thể hiện uy phong, người thì muốn đến xem náo nhiệt ra sức cổ vũ một hồi, người thì đi tìm kẻ chướng mắt phân tài cao thấp mấy chục hiệp, người thì tỉ mỉ đứng quan sát hòng học lén một chút môn đạo con nhà người ta.

Có người có chút vốn liếng lại đứng ra làm nhà cái cho người ta đặt cược, có người có chút linh thạch đan dược lại muốn tìm kiếm vận may.

Chỉ trong mấy ngày, hành vi tự phát của mấy trăm ngoại môn đệ tử cả mới lẫn cũ đã biến thao trường sau núi thành một cái sòng bạc cỡ lớn, mà diễn viên chính lại là những người đang tham gia tranh tài phía trên.

Ban đầu có một số người tỏ ra không hài lòng với sự tình mượn gió bẻ măng kiểu này, nhưng về sau khi thấy bầu không khí trở nên náo nhiệt và sôi nổi hẳn lên thì chẳng ai nói gì nữa, ngược lại chính mình cũng lao vào góp vui, cuối cùng khiến cho việc giao lưu đạo pháp giữa các đệ tử đã biến tướng thành một loại hình thái lệch lạc không cách nào mô phỏng cụ thể được nữa.
Chuyện này cũng khó trách được bọn họ, tông môn một lúc phát xuống hai đạo công pháp thâm huyền như vậy, không ai là không tò mò về năng lực mà nó mang lại, cũng không ít người mất ăn mất ngủ vì nóng lòng muốn khai thác hết chỗ huyền diệu bên trong.

Phá Thiên nghĩ như vậy, tự nhiên cũng có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy.

Sự tình này đương nhiên sẽ kéo theo quá trình giao lưu học hỏi của vô số đệ tử bên dưới phát sinh, mà chỗ thao trường kia không ngày nào vắng người lui tới xem chừng cũng là diễn tiến diễn hóa hết sức bình thường.

Tu luyện chính là như vậy, có đôi khi không thể chỉ dùng lời lẽ để trao đổi mà cần dùng đến quyền cước để chứng minh lời mình nói có đúng đắn hay không.

Việc tu hành thành tựu đến đâu, sự lĩnh hội của một người đối với loại pháp môn đạt đến bước nào chỉ cần nhìn kết quả sau cùng liền biết.

Cho nên không thể nghi ngờ rằng việc giao lưu đạo pháp này giữa các đệ tử ở một mặt nào đó có giá trị đặc biệt mà không gì có thể thay thế được.
Phá Thiên tuy không trực tiếp tham gia tranh tài nhưng không phải vì thế mà hắn không quan tâm đến kết quả của những trận chiến kia.

Hơn nữa trong đây có sự góp mặt của Đằng Thiếu Quân cho nên việc hắn bỏ qua là không có khả năng.

Từ khi xác định Đằng Thiếu Quân là kẻ thù không đội trời chung của mình, Phá Thiên luôn không bỏ sót bất kỳ một thông tin gì về sự tăng tiến thực lực của đối phương.


Hôm nay, với thực lực mà Đằng Thiếu Quân nắm giữ, nói bản thân hắn ta có thể đại biểu cho toàn bộ thế gia hậu duệ kia không sai.

Điều này có nghĩa là nếu Phá Thiên biết được tiến độ tu hành Đằng Thiếu Quân đại khái cũng có thể nhận thức tương đối với thực lực của những thế gia hậu duệ còn lại, có thể dựa theo đó điều chỉnh tốc độ tiến cảnh của mình.
Hôm nay bọn hắn đều góp mặt ở đây, như vậy mục đích cuối cùng là gì không khó nhận ra.

Bản thân Phá Thiên là người mới bước vào giới tu hành, không chỉ đối với hai đạo công pháp đặc biệt kia mà đối với tất cả mọi thứ đều là thứ vô cùng mới mẻ, nhận thức khó mà đạt được sự sâu sắc và toàn diện.

Từ đó hắn nảy sinh tâm tư muốn tìm đối tượng chỉ điểm, cần người chỉ đường dẫn lối để đẩy nhanh tốc độ tu hành.

Chẳng qua trong thân phận và cấp bậc của hắn mà nói, loại mong muốn này hình như khá viển vông, huống hồ đạo phù chiếu này chính là một bước phá hỏng môn quy, các vị trưởng lão không có khả năng sẽ làm ra nhiều hành động đi quá giới hạn mà khả năng lớn sẽ để cho bọn hắn tự động lĩnh hội, đứng phía sau xem xét đánh giá thiên tư từng người sẽ hợp lý hơn.
Nếu hắn suy nghĩ được như vậy, những người khác cũng sẽ nghĩ được như vậy.

Bọn họ cũng không ngốc đến mức không biết bản thân mình thiếu điều gì, cần đạt được điều đó ở đâu.

Trong tình huống tốt xấu lẫn lộn như hiện tại, ngay cả các thế gia hậu duệ kia cũng chưa chắc có lá gan đi tìm các vị trưởng lão hay Mặc Nghiên sư huynh nhờ giải đáp thắc mắc.

Như vậy biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề của tất cả mọi người không gì khác ngoài tìm những người đã tu luyện qua đạo pháp môn này, có thể trao đổi thì trao đổi, không thể trao đổi thì sống mái một phen.

Hôm nay đa số đều có mặt ở đây, điều này đã chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng.

Chỉ là hoàn cảnh của hắn không giống những người khác, vô cùng nhạy cảm.

Thế cho nên trước sau dù rất muốn đi lên thử sức một trận nhưng cuối cùng vẫn chỉ đứng từ xa mà nhìn những sư huynh đệ đồng môn phô diễn thực lực, nhận được lời ca tụng của vô số đồng bạn xung quanh.

Thậm chí một ít tiền tài tích cóp cũng phải tiết kiệm để nhỡ may Tử Phục có mượn thì cũng có mà đưa, không dám vì chút tham tài tiếc vận mà ném hết vào trò chơi đỏ đen kia được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận