Tiên Pháp Đạo Kinh


- Trần sư đệ, rút cuộc là ngươi đang giúp ai vậy?
Đằng Thiếu Quân đang cùng Phá Thiên hăng say giao thủ, nhưng nghe Trần Bá Giang luôn miệng chỉ ra lỗi sai của Phá Thiên cũng cảm thấy bất mãn vô cùng, cuối cùng không nhịn được đành quát lên một câu.

Nghe thì những lời này giống như chỉ ra sơ hở của Phá Thiên giúp gã nhanh chóng chiếm được tiên cơ.

Bất quá gã thì biết cách làm này chỉ khiến gã phân tâm hơn mà Phá Thiên lại đoán ra ý đồ tấn công của gã để kịp thời ngăn trở, khiến gã càng khó chiếm được ưu thế.

Bản thân gã thì đang toàn lực tấn công Phá Thiên, cố kéo tu vi của Phá Thiên sụt giảm tìm cơ hội thích hợp tung một đòn trời giáng phế bỏ hắn.

Vị sư đệ này đứng xem không giúp thì thôi, đằng này còn luôn miệng chỉ điểm kiếm pháp cho Phá Thiên, giống như khua chiêng gõ trống mời ngoại nhân đánh giết người nhà vậy, bảo sao gã không tức giận cho được.
Trần Bá Giang nghe tiếng hừ lạnh cùng với câu nói đầy căm phẫn của Đằng Thiếu Quân mới phát hiện ra bản thân thất thố, sau đó cũng lập tức im bặt, trên mặt lộ ra chút ngượng ngùng.

Y nào có lòng muốn chỉ điểm kiếm pháp cho Phá Thiên, chỉ là vừa rồi quan chiến quá hăng say, nhập tâm quá nên quên béng đi mất là cả hai đang muốn chém giết kẻ thù không đội trời chung.

Bây giờ nghe Đằng Thiếu Quân nói y mới ý thức được bản thân vừa rồi giỏi quá hóa khờ, lúc này mới sinh lòng hối hận.

Chuyện này cũng không thể trách y được, y từ nhỏ đã luyện kiếm, nào đã thấy qua ai múa kiếm như thế bao giờ.

Hiện tại tận mắt chứng kiến thứ kiếm pháp trời đánh thánh đâm của Phá Thiên, y chỉ hận không thể xông lên chém chết hắn ngay lập tức ấy chứ, làm sao lại muốn giúp hắn chiến thắng sư huynh của mình.
Chướng mắt, có thể nói trong mắt Trần Bá Giang lúc này, kiếm pháp của Phá Thiên còn khó coi hơn bất cứ thứ gì.

Chẳng ai biết rằng, việc làm của Phá Thiên đã động chạm tới một đoạn ký ức không lấy làm vui vẻ gì của y trong quá khứ.

Lúc y mới tập kiếm, lúc đó từng có người chê kiếm pháp của y yếu đuối như đàn bà kháng cự trên giường vậy, giết gà gà không chết, đánh chó chó phản chủ.

Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, cảm thấy ấm ức vô cùng.

Hiện tại thấy Phá Thiên sử dụng loại kiếm pháp mèo cào gà chọi này thì cảm thấy chướng tai gai mắt nên mới thuận tiện la rầy hắn mấy câu mà thôi.

Y cũng không ngờ những lời này lại khiến cho Đằng Thiếu Quân không hài lòng mà trách mắng y như vậy.
Bất quá đối với Phá Thiên mà nói hết thảy đều không quan trọng, bởi vì một trận này hắn không phải vì tranh cái thắng thua mà chỉ muốn xem xem tu vi của bản thân đến trình độ nào, khả năng khống chế đối với linh khí của bản thân có đủ tốt hay chưa mà thôi.

Còn nếu muốn đả thương Đằng Thiếu Quân thì xem ra đó là chuyện không tưởng, bởi vì trình độ Thiết Nhân Thần Công của đối phương quá mạnh, với tu vi của hắn hiện nay không có cách nào tổn thương được.


Nhưng điều bất ngờ là đối phó với Đằng Thiếu Quân không am hiểu kiếm pháp mà nói, loại kiếm pháp chắp vá này của Phá Thiên tỏ ra rất chi hiệu quả, hết sức bất phàm, khiến cho Đằng Thiếu Quân rối tung rối mù, không biết đường nào mà lần, rút cuộc chỉ liều mạng dùng quyền cước công kích loạn xạ, cố ép Phá Thiên tiêu hao càng nhiều khí lực càng tốt.

Phá Thiên cũng không ngốc, sớm nhìn ra ý đồ của Đằng Thiếu Quân cho nên đối diện công kích mạnh bạo của đối phương hắn chỉ lách mình tránh đi mà thôi.

Bên cạnh đó phần lớn tâm tư của hắn đều đặt vào cách dùng kiếm, kết hợp với chỉ điểm của Trần Bá Giang để hoàn thiện kiếm pháp của mình.
Bên này, Trần Bá Giang lâm vào suy tư không đầu cuối, thức hải loạn thành một đoàn.

Bên kia, Phá Thiên và Đằng Thiếu Quân đang lâm vào một hồi ác chiến chưa có hồi kết.

Đằng Thiếu Quân dốc toàn lực tấn công Phá Thiên, Phá Thiên thì gồng mình dùng Bình Chướng Thuật và loại kiếm pháp mèo cào chống cự, nhất thời giữ vững thế cân bằng, không ai chịu thua ai.

Chỉ là sau hai khắc thời gian giao thủ, tu vi Phá Thiên đã có phần hao hụt không nhỏ, trên trán nhễ nhại mồ hôi, không khó phát hiện ra hắn đang gắng gượng từng giây từng phút một hòng không để bản thân bị đánh gục.

Mà đối diện đó, Đằng Thiếu Quân thân pháp tiêu dao khoái hoạt, biểu tình đắc ý trên mặt càng lúc càng rõ, dường như bộc lộ rõ sự vui sướng khi nhận thấy thời điểm bản thân gã chờ đợi sắp đến.
Trong suốt thời gian này, cảnh tượng từ bên ngoài nhìn vào chẳng khác nào hai đệ tử đang giao lưu đạo pháp, quá trình giao chiến hết sức bình thường, chỉ lấy học hỏi làm chính, không động sát cơ.

Nhưng thực tế chỉ có Phá Thiên và Đằng Thiếu Quân là biết cả hai đều đang dốc hết toàn lực không dám nửa giây lơ là.

Từ ban đầu xuất chiêu thăm dò đối phương thì càng về sau lực lượng mỗi một kích đều tăng lên mấy thành, chỉ chưa đầy một khắc quá trình giao đấu đã trở thành chém chết cật lực, mỗi một chiêu một thức đều nhắm vào yếu điểm chí mạng của đối phương mà đánh.
- Khoan đã, ta có điều muốn nói?
Phá Thiên liều mạng bứt ra khỏi Đằng Thiếu Quân truy đuổi, từ xa ôm ngực thở dốc, một tay cầm kiếm chắp sau lưng, một tay đưa ngang trước mặt ra hiệu dừng chiến, miệng thều thào mấy chữ.
- Tiểu bần tiện, đừng có phí lời? Ngươi muốn mượn cơ hội nói chuyện để điều khí dưỡng tức à, quên đi.
Đằng Thiếu Quân đáp xong một câu cũng không cho Phá Thiên có thời gian điều hòa nhịp thở, lập tức vung người nện tới một quyền khác.
- Ngươi đừng có ép ta, bằng không ta không đánh với ngươi nữa.
- Cái gì?
Đằng Thiếu Quân ngẩn ngơ, nhất thời có cảm giác mù mịt.

Một chốc sau mới hiểu được ý tứ của Phá Thiên là gì, nói:
- Haha, ngươi nói không muốn đánh thì không đánh sao?
- Tất nhiên.
- Ngươi cho rằng trước mặt hai người chúng ta, ngươi có quyền thương lượng à?
- Có thể có, cũng có thể không! Bất quá ngươi có từng nghĩ đến hậu quả khi hai người các ngươi liên thủ đối phó ta hay chưa?

- Haha, nếu như chưa, để ta nói cho một chút cho ngươi nghe nhé.

Chiếu theo môn quy, tội kết bè kết đảng mưu hại sư huynh đệ đồng môn nhẹ thì bị trục xuất tông môn, nặng thì phế đi tu vi, nặng hơn nữa thì lập tức xử tử.

Chuyện hai ngươi liên hợp đối phó ta một khi đến tai năm vị trưởng lão mà nói không chắc khiến các thế gia hậu duệ như các ngươi lập tức bị đuổi cổ, có điều đối với vị trí chân truyền đệ tử đời tiếp theo mà nói, có lẽ ngươi nên quên đi thì hơn.
- Ngươi...
Lại thêm một lần nữa bị Phá Thiên vạch trần ý đồ, lần này thì Đằng Thiếu Quân chỉ có thể ú ớ trong miệng, chữ ngươi muốn nói ra lại bị gã thu vào.

Lại một lần nữa Phá Thiên khiến cho gã phải thay đổi cách nhìn về hắn, không dám coi thường hắn như trước nữa.

Đằng Thiếu Quân dù có thông minh đến đâu cũng không thể ngờ rằng ngay cả loại sự tình này mà Phá Thiên cũng nghĩ tới.

Dù cho ý đồ tranh đoạt vị trí chân truyền đệ tử không phải là thứ mà những người có tu vi cao như gã có thể giấu diếm, nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể mang ra rêu rao cho toàn thiên hạ biết, càng không phải là thứ có thể mang ra đánh cược.

Đối với người khác, vị trí này nhìn như rất tốt nhưng cũng không đến nỗi phải liều mạng sống chết tranh đoạt cho bằng được.

Nhưng đối với cha con lão thì khác, kế hoạch xưng vương xưng đế của dòng dõi họ Đằng bao đời nay đến đời này của gã không thể dễ dàng bị phá hủy như vậy được.
Đằng Thiếu Quân càng nghĩ càng bất an, ánh mắt trầm đục nhìn Phá Thiên chất chứa vô vàn hận ý.

Gã không tin Phá Thiên mới đó còn là thằng nhà quê khờ khạo mà chỉ mất tích một hai năm lại biến thành kẻ tâm cơ khó lường như vậy.

Nghĩ thế Đằng Thiếu Quân lại chuyển dời hướng suy nghĩ lên đầu Tuyết Liên và nam tử mang mặt nạ luôn đồng hành cùng Phá Thiên.

Gã từng điều tra qua, hiện tại ít nhiều thân phận của Tử Phục gã đã nhận thức được.

Bất quá ở dưới thế cục hỗn loạn, bản thân gã cũng không tiện dính dự vào.

Trong đây còn có ẩn chứa nội tình phe phái bên trong chín đại gia tộc Cửu Chân quận, cho dù kết thù với bất kỳ ai cũng là tự gây bất lợi cho chính gia tộc mình.

Thế cho nên dù đoán sơ sơ được thân phận Tử Phục thì Đằng Thiếu Quân vẫn giữ thái độ trung lập.

Gã biết người gã muốn đối phó là Phá Thiên, cũng không phải là Triệu gia hay Hàn gia.


Hiện tại với năng lực của Đằng gia mà nói, trêu chọc vào hai thế lực này không nên chút nào.
Suy đi tính lại, Đằng Thiếu Quân cuối cùng vẫn lựa chọn đứng nguyên một chỗ nhìn Phá Thiên mà không xuất thủ, cũng không lên tiếng gọi Trần Bá Giang đến hỗ trợ.

Gã thực sự không dám đánh cược cùng Phá Thiên, không dám đem tương lai cả Đằng gia ra chỉ để giải quyết cơn giận nhất thời của mình.
- Ngươi rút cuộc muốn thế nào?
- Haha, dễ nói, dễ nói.

Có câu này của Đằng thiếu chủ thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi.

Ngươi muốn cùng ta sống mái một trận cũng được thôi, nhưng ta có một điều kiện.
- Nói đi, điều kiện gì?
- Một ngàn lượng.
- Ý ngươi là gì?
- Một ngàn lượng một chiêu, ta tiếp ngươi một chiêu ngươi phải trả ta một ngàn lượng bạc, tối đa ta sẽ tiếp ngươi mười chiêu.

Nếu trong mười chiêu ngươi không đánh bại được ta, ngươi không chỉ phải trả ta một vạn lượng bạc, trong ba năm tới cũng không được gây khó dễ cho ta.

Còn nếu trong mười chiêu này ta bị ngươi đánh chết, đó coi như là ta phúc bé phận mỏng, không trách được người khác.

Thế nào?
Đằng Thiếu Quân tâm tư xoay chuyển, lập tức phân tích thiệt hơn trong đây.

Quả nhiên với thế mạnh của gã hiện nay, chơi trò mèo vờn chuột với Phá Thiên đúng là không có mấy phần nắm chắc.

Nếu ép hắn cứng đối cứng thì xem như là mang về cho mình lợi thế cực kỳ lớn.

Một vạn lượng đối với Phá Thiên xem chừng rất lớn nhưng với gã thì chẳng đáng bao nhiêu, cùng lắm là gửi thư về nói cha gã mang thêm chút tiền tiêu vặt là được thôi.

Việc gây khó dễ hay không thì không quan trọng, vì nếu Phá Thiên bị gã phế bỏ, có kêu gã gây khó dễ gã cũng không thèm.

Lúc đó đừng nói vạn lượng kim ngân, có nằm trên núi vàng núi bạc cũng vô dụng thôi.

Gã tự tin trong mười chiêu có thể đánh gục Phá Thiên, thậm chí phế bỏ hắn.

Phá Thiên mang cho gã cơ hội tốt như vậy, gã làm sao có thể bỏ qua.

Lại nói trời sắp tối đen rồi, giờ Phá Thiên muốn rời đi thì gã căn bản cũng không biết đường nào mà lần.


Mà phía sau đó Phá Thiên còn có con bài tẩy nào chưa lật hay không thì gã cũng không biết.

Nếu bỏ qua cơ hội này chưa biết ngày nào tháng nào mới lại có cơ hội tốt như bây giờ.

Nghĩ thế nên chỉ sau vài phút ngắn ngủi đắn đo, Đằng Thiếu Quân lập tức chấp thuận yêu cầu của Phá Thiên.
- Ta đồng ý.

Bất quá một cái sinh tử khế thì vẫn phải có.

Tránh về sau tông môn không biết rõ ngọn ngành lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu hai người chúng ta.
- Đằng thiếu chủ quả nhiên đại phú đại quý, phóng khoáng rộng lượng, suy nghĩ chu toàn.

Chuyện đó là điều hiển nhiên.
Nhận được sự đồng ý của Phá Thiên, Đằng Thiếu Quân hất mặt ý bảo Trần Bá Giang thảo nhanh hai bản khế ước, sau đó đưa cho mỗi người một bản để ký vào.

Đằng Thiếu Quân vừa ký, ánh mắt đậm hơn một tầng sát khí.

Phá Thiên cũng ký, tâm tư càng cảm thấy vui mừng như thời thơ ấu đi hội trung thu.

Một vạn lượng bạc tuy không coi là lớn nhưng cũng không phải con số nhỏ.

Nếu đặt ở Ứng Thiên Tông, chỗ tiền này xem ra chẳng mua được bao nhiêu thứ tốt.

Nhưng khi mang về thế tục, chỗ tiền này có thể biến một nông dân chân đất thành một ông chủ cửa hàng lớn ngoài phố, một bước lên mây.

Đặt ở Thanh Long thành mà nói, chỗ yêu sách này của Phá Thiên chẳng khác nào công phu sư tử ngoặm, lòng tham vô đáy, đang tự chuốc họa vào thân.

Nhưng đây là Ứng Thiên Tông, thần binh bảo khí, linh đan công pháp chẳng có món nào là đồ rẻ tiền thì chỗ tiền này cũng rất bình thường thôi.

So với mang tính mệnh của một tu sĩ có tương lai dài rộng ra để đổi lấy từng ấy bạc vụn thực sự không đáng chút nào.
Thấy Phá Thiên không chút do dự mà ký vào khế ước, Đằng Thiếu Quân cũng vung tay vẽ vài nét cho xong.

Sau đó vèo vèo hai tiếng, hai bản khế ước theo Khống Linh Thuật bay ra rơi vào tay hai người, mỗi người giữ một bản.

Cầm được tờ khế ước trong tay, Đằng Thiếu Quân biết đây chính là một lá bài hộ mệnh cho mình trong sự tình chém giết Phá Thiên lần này, gã nở nụ cười thỏa mãn, nói:
- Tốt lắm, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là sơn quyền.
- Được, ta cũng muốn để cho ngươi thấy kết cục của việc xem thường người khác sẽ dẫn tới hậu quả ra sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận