Tiên Pháp Đạo Kinh


Vi vu mấy tiếng, cùng lúc này các đệ tử nội môn cũng đuổi đến nơi, tiếng phi kiếm xé gió và ánh đèn đuốc soi sáng cảnh vật kinh động cả khu rừng.

Thoáng thấy Phá Thiên bị hai nữ nhân dìu về trong trạng thái thảm không tả nổi, cả đám đệ tử nội môn đang hăm hở tìm kiếm chợt ngây ra, một số khác vừa lắc đầu vừa nuốt nước bọt, ai nấy đều ngán ngẩm nói chẳng nên lời.

Chỉ cần nhìn qua cái bộ dáng tàn tạ của Phá Thiên cùng với thảm trạng mà sơn viên này gánh chịu thì đến kẻ ngu cũng biết vừa rồi đã xảy ra đại chiến kịch liệt thế nào, còn cần phải hỏi gì nữa.
Đáng lẽ ra trong trường hợp khác thì bây giờ là lúc truy cứu trách nhiệm của người gây ra sự phá hoại đối với cảnh quan trong sơn môn, sau đó áp giải về Giới Luật Đường lãnh hình phạt tương ứng.

Chẳng qua thấy người trong cuộc đã rơi vào thảm cảnh vậy rồi thì bọn họ cũng không thể làm gì khác, đành để cho Tuyết Liên và a Đào dìu người trở về, chuyện khác thì để sau mới nói.
- Các vị sư huynh, bên kia vẫn còn một người, phiền các vị sư huynh giúp đỡ.
- Ừ, Tuyết Liên sư muội không cần khách sáo, ba người cứ về trước đi, chuyện còn lại để chúng ta lo liệu.
Tuyết Liên chán nản thốt ra một câu rồi quay đầu đi thẳng, phía sau đồng thời có hai đệ tử nội môn cũng nhanh chóng cầm đuốc tiến về phía Đằng Thiếu Quân đang ngồi khuất sau bụi rậm không xa.
- Cái đám trẻ này thật là quá quắt, bọn chúng còn sợ chúng ta làm việc chưa đủ mệt đây mà.
Một đệ tử phụ trách canh gác sơn môn buồn bực thốt lên một câu, thế mà vô tình nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người khác.
- Cũng may không chết người.

Bằng không người chết đã đành, các trưởng lão còn đổ cho chúng ta tội lơ là nhiệm vụ, để xảy ra hậu quả nghiêm trọng nữa.
Lúc này thì Đằng Thiếu Quân đã được mang ra từ trong đống quả xanh, chỉ là dáng vẻ của gã tốt hơn Phá Thiên rất nhiều.

Mặc dù Đằng Thiếu Quân cũng bị trọng thương nhưng thương thế chủ yếu nằm bên trong da thịt chứ không lộ ra ngoài nhiều như Phá Thiên cho nên ngoại hình vẫn dễ nhìn hơn.

Một đệ tử dơ cao ánh đuốc, cố nhìn rõ người vừa bị mang ra là ai, một lúc sau đã thấy hắn ta kinh ngạc thốt lên:
- Ngươi là Đằng Thiếu Quân có phải không?
- Khiến sư huynh chê cười rồi, chính là sư đệ.

Phiền các vị sư huynh nhọc công chiếu cố, sư đệ cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
- Không có gì, không có gì.

Tên của ngươi ta có nghe một số sư huynh đệ khác nói qua.

Bất quá lần sau cũng không nên quá trớn như hôm nay nữa, hiểu chứ? Hiện tại cùng chúng ta trở về thôi, có gì ngày mai lại nói.

- Đa tạ các vị sư huynh nhắc nhở, lúc nãy sư đệ chỉ hơi mệt một chút thôi, hiện tại không sao nữa rồi.

Sư đệ muốn ở lại đây thêm lát nữa, thực không dám làm trễ nãi sự vụ của các vị sư huynh thêm.
- Được, vậy chúng ta cáo từ trước, sư đệ hãy tự bảo trọng.

Có việc gì mấy ngày sau sẽ có người đến tận nơi thông báo cho ngươi.
Dứt lời đám đệ tử nội môn cũng đạp kiếm rời đi, ai nấy tự giác trở lại vị trí làm việc của mình.

Mà Đằng Thiếu Quân sau khi xác định bọn họ đã đi đủ xa thì mới một mình cặm cụi đi tìm Trần Bá Giang không biết đã bị đánh bay đi nơi nào rồi.
- Trần sư đệ, ngươi không sao chứ?
Thấy Trần Bá Giang nằm gục trên đám đất, Đằng Thiếu Quân lay người y liên hồi.

Một lát sau Trần Bá Giang cũng tỉnh lại, chật vật mãi mới đứng thẳng người được.

Nghĩ lại chuyện xảy ra vào buổi chiều hôm nay, Trần Bá Giang khẽ nhìn Đằng Thiếu Quân một cái, buồn bực thở dài một hơi, cảm xúc bi ai hơn bao giờ hết.
- Đệ không sao.

Thiếu Quân huynh cũng không sao chứ?
- Ừ.
- Tiểu tử kia thật đáng chết, nhất định có một ngày đệ phải báo cái thù này.
Nhìn Trần Bá Giang nộ khí ngập đầu, Đằng Thiếu Quân cũng siết chặt hai tay, cảm xúc càng trở nên quyết liệt, nói:
- Nhất định sẽ có một ngày ta sẽ tự tay bóp chết hắn, giết cho hắn có muốn đầu thai cũng không được.

Khiến cho cả gia đình hắn, cả dòng tộc hắn phải mở tròn con mắt mà nhìn hắn bị bóp chết mà không làm gì được.

Ngày đó sẽ không lâu đâu!
Dìu Phá Thiên về đến phòng, đặt hắn nằm lên giường, Tuyết Liên lại tiến hành kiểm tra thân thể Phá Thiên thêm một lần nữa.

Sau khi xác định thương thế trên thân hắn đa phần là vết thương ngoài da, nội thương không đáng kể thì sự lo lắng trong lòng mới giảm đi đôi chút.


Tuyết Liên cùng với a Đào giúp Phá Thiên bôi thuốc bột, đồng thời không ngừng dùng vô số câu hỏi tra khảo Phá Thiên như tù nhân mới bắt được, một đoạn nói:
- Ngươi vẫn cố chấp như vậy.

Đã biết đánh không lại còn thích ăn thua đủ với hắn ta làm gì? Ta đã bảo ngươi nếu có khó khăn gì hãy đến tìm ta, ngươi cũng không thèm đến.
Bị Tuyết Liên mắng cho một tràng, Phá Thiên vẫn im lặng lắng nghe, không phản bác nửa lời.

Dù hiện tại thương thế quấn thân, ngoại hình tàn tạ nhưng hắn vẫn giữ được nét cười hồn nhiên trên mặt, đợi khi Tuyết Liên nói dứt câu liền không mảy may do dự mà đáp:
- Ta vẫn nên tự lập thì hơn.

Bây giờ chúng ta trên danh nghĩa là sư huynh muội đồng môn, không còn trong thân phận chủ tớ nữa, ta sao có thể không có cốt khí như vậy được.

Chẳng may sau này gặp lại thành chủ và phu nhân thì ta biết ăn nói thế nào? Chưa kể nếu tương lai ta trở thành chân truyền đệ tử, còn phải làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi nữa.
Phá Thiên thao thao bất tuyệt mà nói, tất cả đều nói những lời sâu tận đáy lòng, chân thật đến mức không thể chân thật hơn.

Tuyết Liên cũng lắng tai nghe, lúc nghe được câu đầu tiên thì cảm thấy chán ghét Phá Thiên vô cùng, cho rằng hắn là người cố chấp đến mức ngu ngốc, hết thuốc chữa.

Nhưng khi nghe đến câu thứ hai lại cảm thấy Phá Thiên nói có lý, cho rằng hắn cũng là người có chí tiến thủ.

Mà khi nàng nghe đến câu cuối cùng thì đột nhiên không kìm được che miệng cười nắc nẻ, lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Tiểu Hành, ngươi từ bao giờ học được cái tính khoác lác đó vậy.

Ngươi tốt nhất vẫn là lo cho bản thân mình trước đi đã, bị người ta đánh cho tơi tả vẫn còn bao biện.

Chỉ mong sau này ngươi không bị người ta đánh nữa đã là tốt lắm rồi, còn bày đặt muốn tranh vị trí chân truyền đệ tử với ta sao?
A Đào nghe hai người trò chuyện gương mặt lo lắng và ủ rũ đã trở nên vui vẻ và vô tư, chốc chốc che miệng cười, cẩn thận rót cho Phá Thiên một cốc nước, nói:
- Tiểu Hành ca ca đúng là người gan dạ, có nghĩa khí.

A Đào rất là khâm phục huynh.

- Chỉ có a Đào là hiểu ta nhất thôi.

Về sau công thành danh toại ta nhất định sẽ chiếu cố cho muội.
- Vậy phải cám ơn Tiểu Hành ca ca rồi.

A Đào nhanh nhảu đáp.
Tán gẫu được một lúc thì Tuyết Liên và a Đào cũng trở về.

Trước khi về Tuyết Liên có để lại một ít đan dược và bạc vụn trên bàn Phá Thiên, mặc cho hắn từ chối vẫn không thu về.

Nàng biết Phá Thiên đang gặp khó khăn, lúc sáng còn bị Lưu lão bản đuổi việc không trả lương, hiện tại bản thân còn bị thương nặng như vậy, mấy ngày tới chắc chắn không thể lao động kiếm cơm được.

Nếu như thế thì những ngày tiếp theo sợ hắn sẽ khổ, cho nên nhất quyết để lại chút ít ngân lượng cho Phá Thiên tạm thời vượt qua cơn hoạn nạn.

Trên đường về, Tuyết Liên nghiền tới ngẫm lui mấy câu nói của Phá Thiên, càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm đáng nghi, ánh mắt thi thoảng lại hắt về chỗ a Đào như muốn dò xét điều gì đó.
- A Đào, là em nói chuyện của ta cho hắn biết đúng không?
Đối diện câu hỏi không đầu không đuôi kia của Tuyết Liên, a Đào ngây ngốc một hồi, chẳng biết đầu cua tai nheo gì, vội vàng hỏi lại:
- Tiểu thư, người nói chuyện gì cơ?
- Em còn giả vờ không biết gì sao, là chuyện ta so sánh hắn và Chu Cảnh Nghi chứ là chuyện gì?
A Đào nghe ra ý tứ của tiểu thư nhà mình, cũng chợt liên hệ với mấy lời Phá Thiên nói lúc nãy, trong đầu vô số thắc mắc dấy lên.

A Đào dùng tay gãi gãi cái đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới thẳng thừng đáp:
- Tiểu thư, em không có.

Chuyện như thế em làm sao có thể nói cho người khác biết được chứ.
- Thế thì làm sao hắn lại biết ta hy vọng hắn trở thành đệ tử chân truyền của Ứng Thiên Tông?
- Tiểu thư, người hỏi em thì em biết hỏi ai?
- Hừ, em liệu cái hồn đấy.

Lần sau còn không biết giữ mồm giữ miệng, ta cắt lưỡi của em đó biết chưa?
Tuyết Liên trừng mắt nhìn a Đào một cái rồi quay đầu đi trước, trong lòng tự nhiên xuất hiện một loại cảm xúc lâng lâng khó tả.

Giữa màn đêm buông xuống, dáng vẻ xinh đẹp của nàng lại càng trở nên mị hoặc hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này.

Trong đầu Tuyết Liên chợt nhớ đến mấy câu thơ mà hồi còn nhỏ từng đọc trong sách, ngắn gọn mà đậm tình, đơn giản mà súc tích.


Nhưng cũng chính lúc này, a Đào khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình thẹn thùng cũng chợt nhớ đến bài thơ mà nàng vẫn hay dùng để luyện chữ, vừa đi vừa đánh hai tay thật cao, miệng thì oang oang đọc lớn mấy câu:
- " Vụn hồng tơ nguyệt bà khéo nối.

Giữa vạn người vừa thấy đã quen.

Nhớ đêm trăng dưới phố sáng đèn.

Mớ tóc xanh gối đầu hẹn ước."
Tuyết Liên nghe thấy a Đào đọc lớn mấy câu thơ mà trong lòng đang ấp ủ, đôi má đã ửng hồng trở nên đỏ gắt, bước đi càng nhanh nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm xúc dạt dào phơi phới như ngày bé đi hội xuân cùng mẹ.

Chỉ một lúc, Tuyết Liên giống như bị ý thơ tác động, miệng cũng lẩm nhẩm đọc thầm mấy câu:
- "Chẳng bút nghiên, không mực nước.

Tấm lòng son một thước thấu trời.

Ngàn dặm cách biệt trùng khơi.

Đoạn tình si không rời tay áo."
Tuyết Liên quay đầu nhìn a Đào một cái, trên mặt không rõ ý tứ là gì.

Tuy nhiên sâu trong nội tâm, những chuyện không vui trong ngày tự nhiên theo mấy vần thơ cất lên mà tan biến sạch sẽ, trả lại sự yên bình và êm ả cho tâm hồn rộng lớn thênh thang.

Bỗng Tuyết Liên cũng cao giọng mà đọc lớn cùng với a Đào mấy câu thơ cuối cùng.
- "Thiên hạ vẫn thường huyên náo.

Chân ái thế gian kim tiền không mua nổi.

Đạo lữ tiên duyên không phúc phận khó cầu.

Đợi đến ngày biển cạn sông sâu.

Có phải nghĩa bạc tình phai sẽ như cau trầu đỏ thắm?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận