Nghĩ tới nghĩ lui, cơ hồ để giải quyết vấn đề này ngoài tiến vào nội môn tu luyện loại hoả pháp đặc chủng kia ra thì chẳng còn cách nào khác.
Đắn đo một lúc, Nhạc Lãnh Pháp hít một hơi thật sâu, mạnh dạn nói:
- Chúng ta đã nghiên cứu mất năm ngày rồi, bây giờ là lúc nên tiến hành thử nghiệm.
Dù sao nếu không thử nghiệm, căn bản rất khó nắm được bản chất vấn đề.
Nếu cứ ngồi ở đây đợi đến khi tìm được biện pháp khả thi mới thực hiện, như vậy chưa biết phải đợi đến ngày nào tháng nào.
- Cũng được.
Tiểu Hành, đệ thấy thế nào?
- Được thôi, dù sao mấy người chúng ta đã mất năm ngày nghiên cứu rồi, cũng không thể cứ kéo dài mãi.
Cứ luyện thử một lần xem kết quả thế nào hẵng tính tiếp.
Thế là công cụ lần lượt được mang ra, lần này ba người hợp tác luyện đan, toàn bộ quá trình Nhạc Lãnh Pháp không cần phải kiêm nhiệm hết nữa.
Theo phân chia, Nhạc Lãnh Pháp chịu trách nhiệm thôi diễn hỏa lực, Tử Phục đảm nhiệm công việc khống chế đan lô xoay tròn và châm linh thủy vào đan lô theo từng giai đoạn, còn Phá Thiên vì không biết gì nên chỉ có thể đảm nhiệm khâu cho nguyên liệu vào lò theo đúng thứ tự, canh chừng thời gian luyện chế mỗi loại thật chuẩn xác rồi nhắc nhở hai người.
Một canh giờ lặng lẽ trôi qua, đồng hồ cát đặt cạnh Phá Thiên đã được hắn đảo chiều không biết bao nhiêu lần.
Mãi đến khi Kết Hoàn Phôi được cho vào, Phá Thiên lại đảo chiều đồng hồ cát, đợi đến khi đồng hồ cát chạm điểm cuối cùng mới nói:
- Xong rồi.
Phá Thiên nhìn vào đồng hồ đang rơi xuống hạt cát cuối cùng khẽ thốt lên một câu, nhất thời Nhạc Lãnh Pháp và Tử Phục cùng lúc thu công, đan lô chầm chậm đáp xuống bàn.
Xuyên suốt hơn một canh giờ chế luyện, ba người ai nấy trán lấm tấm mồ hôi, đầu óc căng như dây đàn, một khắc cũng không dám buông lỏng.
Đến khi quá trình kết thúc mới dám thả xuống sự cẩn trọng, phì phò thở dốc không ngừng.
Linh khí tiêu hao quá nhiều, người nào người nấy mặt mày nhợt nhạt, khí sắc ảm đạm, thấm thía được sự vất vả của các luyện đan sư, cũng hiểu được lý do giá thành Tiềm Linh Đan không rẻ.
Nhìn đan lô nằm bất động trước mặt, ba người vừa kích động vừa lo lắng, một phần muốn mở đan lô ngay lập tức kiểm tra, một phần lại không muốn mở ra vì sợ nhận lấy kết quả không như ý.
Đợi một lúc cho tinh thần trấn định lại, cả ba quyết định mở lò ra xem.
Đan lô vừa mở ra, mùi hương từ bên trong đã ùa ra khiến cho ba người cảm thấy tinh thần tỉnh táo, bụng dạ nôn nao, cảm xúc dạt dào.
Chỉ là trước tình hình tốt xấu không rõ này, ai cũng không dám nhảy lên hò hét ăn mừng, sợ rằng bản thân mừng hụt.
Tự dặn lòng kìm nén cảm xúc, cả ba cứ đứng quanh chiếc bàn hít hà hương thơm và chờ đợi.
Bất quá mùi hương này kéo dài không được bao lâu, chỉ sau một tuần trà hương thơm đã nhạt dần rồi mất hẳn, lập tức khiến ba người hụt hẫng không thôi.
- Còn không bằng Thập Lý Hương Bách Tuế Phục Vị Trà mà Liễu Nham sư huynh luyện chế.
Tử Phục tự nói thầm trong lòng, ánh mắt như xuyên qua miệng lò đan nhìn vào bên trong.
Dưới đáy đan lô lúc này đã lộ một viên linh đan rất to, nó to như ngón chân cái, tuy nhiên ngoài hình dạng to tướng đến kỳ cục ra thì không có chút nào cho thấy nó là loại đan dược quý hiếm cả.
Bất tri bất giác cả ba người đồng thời nhìn nhau, sau đó Nhạc Lãnh Pháp chậm rãi lấy kẹp sắt gắp viên đan dược từ trong đan lô đặt lên chiếc dĩa sứ trắng tinh đẹp mắt.
Đan hoàn này kích thước lớn gấp rưỡi những viên đan hoàn bình thường, có màu nâu xám, tuy nhiên màu sắc mỗi vị trí không đồng đều, chỗ đậm chỗ nhạt.
Tuy trên thân đan lúc này hoàn toàn không có vết nứt thế nhưng kích thước lớn hơn mức bình thường, chứng tỏ cốt linh đan dược bị luyện hóa quá ít, khiến cho đan hoàn luyện ra vượt quá kích thước tiêu chuẩn.
Với kích thước lớn như thế thì đối với bất kỳ ai cũng khó mà nuốt trôi được, nhiều khi còn bị mắc nghẹn ở cổ, tắc thở chết bất đắc kỳ tử nữa.
Bên cạnh đó màu sắc trên bề mặt đan hoàn không đồng đều, chứng tỏ dù đan lô đã được bọn họ cho quay đều trong suốt quá trình luyện chế nhưng chỗ dược dịch đậm đặc bên trong vẫn chưa thể hoà trộn hoàn toàn.
Nhưng đổi lại nhờ dược liệu được nghiền mịn cho nên việc đan dược bị nứt vỡ do sự kết dính bề mặt không tốt đã được giải quyết.
Mà hương thơm lúc nãy rõ ràng đã nói lên một phần dược liệu bên trong đã được hòa hợp với nhau cho ra linh khí, chính là một phần trong viên đan này đã đạt phẩm chất yêu cầu.
Quan sát đánh giá một hồi, Nhạc Lãnh Pháp không bày tỏ sự thất vọng cũng không lấy làm vui mừng, giống như đã biết trước kết quả, là người đầu tiên lên tiếng nhận xét về kết quả thử nghiệm đầu tiên này.
- Theo ta đánh giá, viên đan hoàn này không thể nói là đan hỏng.
Bất quá nếu nói là Tiềm Linh Đan thì phẩm chất chỉ dưới ba thành, hoặc nói chỉ đạt một thành cũng không oan.
Tiềm Linh Đan loại này khẳng định chỉ có thể bán với giá rẻ, thậm chí còn không có người mua, hiệu quả vô cùng thấp.
Phá Thiên chợt nhớ lại chuyện Nhạc Lãnh Pháp ăn đan hỏng đau bụng ba ngày, lúc này cũng hiểu lý do tại sao đối phương lại đưa ra kết luận như thế.
Dùng đan dược giá đã cao mà hiệu quả không bằng linh thạch, ai ngu gì mà bỏ tiền ra mua.
Chưa nói ăn vào còn có thể bị đau bụng hoặc trúng độc, thế thì chẳng phải là tiền mất tật mang còn gì?
- Đúng thế, tuy nhìn đan này không giống đan hỏng, nhưng phẩm chất quá kém.
Mùi hương khá giống Tiềm Linh Đan nhưng lại tan đi rất nhanh, rõ ràng dược tính đã ít lại không duy trì được lâu.
Đan này miễn cưỡng vì tiếc tiền mà chúng ta tự mình dùng thì còn được, chứ mang ra bán thì khẳng định là không ai mua.
Tử Phục cả buổi nghiêm túc nghiên cứu, lúc này cũng gật đầu nói:
- Hai người nói không sai, những biện pháp chúng ta tìm hiểu xác thực là có hiệu quả, phẩm chất đan dược cho ra rõ ràng đã được cải thiện rất nhiều.
Điều rõ ràng nhất là đan dược có mùi thơm của Tiềm Linh Đan, tuy không giữ mùi được lâu nhưng chứng minh linh khí bên trong đã kết tinh được một phần.
Thứ hai là bề mặt đan không bị nứt, cho thấy việc chúng ta nghiền mịn và sàng lọc kỹ kết hợp với dùng linh thủy đã chưng cất mang lại hiệu quả kết dính tốt hơn nhiều.
Bất quá phần cốt linh dược thảo và sự hoà trộn của dược dịch thì chưa ổn, cần phải tìm biện pháp cải thiện mới có thể tiếp tục thử nghiệm.
- Tử Phục sư đệ nói đúng, chỉ là việc trước mắt chúng ta cần làm không phải chuyện này.
- Thế là chuyện gì?
Phá Thiên nhìn Nhạc Lãnh Pháp hỏi với vẻ tò mò.
- Thay nhau ăn viên đan dược này?
- Cái gì?
Nghe Nhạc Lãnh Pháp đề nghị, Tử Phục và Phá Thiên lập tức ngồi phắt dậy, sợ đến tê tái da đầu.
Ăn viên đan dược bọn họ tự mình luyện chế, nghe chừng là điều vô cùng hợp lý, bất quá lúc này cả ba đều tỏ ra hoảng hốt lo sợ.
- Nhạc huynh, có thể nói lý do không? Tại sao chúng ta phải ăn nó? Lỡ như...
Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Tử Phục và Phá Thiên, Nhạc Lãnh Pháp đương nhiên biết bọn họ đang nghĩ gì.
Có thể hai người đang cho rằng mình đưa ra chủ ý này là do tiếc công tiếc của, đành phải ăn cho đỡ lãng phí, bất quá thực tế thì không phải vậy.
Nhạc Lãnh Pháp thở dài một tiếng, nói:
- Haiz, nhất định phải ăn, nếu không ăn, căn bản không biết mùi vị của nó thế nào, có bao nhiêu phần giống Tiềm Linh Đan.
Cũng không biết linh dược phối hợp thế nào, cốt linh tiêu hủy ra sao.
Nếu chỉ dùng mắt nhìn, căn bản không thể xác định được.
- Tức là ngoài ăn ra, chúng ta không thể làm gì khác?
- Đúng vậy.
Chỉ có cách đó thôi.
Ba người chia nhau mà ăn, sau đó đưa ra trải nghiệm của bản thân mình, càng tỉ mỉ càng tốt.
Dĩ nhiên, giấy lau ta cũng đã chuẩn bị rồi, nếu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhà xí ở phía kia có một cái, chỗ kia cũng có một cái, tùy thời sử dụng.
Nhạc Lãnh Pháp vừa nói vừa đưa tay chỉ trỏ, nhất thời khiến cho Tử Phục và Phá Thiên sợ càng thêm sợ, nhìn đan dược cứ như nhìn cương thi vậy.
Nhạc Lãnh Pháp là người đưa ra chủ ý, bất quá khi nhìn qua viên đan dược trước mặt cũng không khỏi rùng mình nuốt nước bọt.
Tử Phục thì miệng lưỡi khô khốc, cảm tưởng như sắp phải uống thuốc độc tự tử.
Mà Phá Thiên lại đang suy nghĩ nếu ăn xong đau bụng liệu có phải tranh nhà xí với hai người hai không, nếu tranh không lại thì phải chạy đến địa phương nào đi nhờ được.
- Nào, bắt đầu đi thôi.
Nhạc Lãnh Pháp lấy ra ba chiếc muỗng nhỏ, lần lượt phân phát cho từng người, sau đó là người đầu tiên múc lấy một phần cho vào miệng.
Tiếp theo là Tử Phục, cuối cùng mới đến Phá Thiên cho vào miệng.
Cả ba vừa ăn vừa run, chợt phát hiện ra đây mới là bữa ăn đáng sợ nhất trong đời mình.
Ngậm miếng đan dược một lúc, trong miệng Phá Thiên chợt đưa tới cảm giác mát lạnh tê tê, từng luồng linh khí như xuyên qua xoang mũi xông lên não vô cùng mãnh liệt.
Bất quá cảm giác này qua đi rất nhanh, sau đó là một vị đắng chát tràn ngập trong miệng khiến hắn không chịu được mà ôm cổ nôn thốc nôn tháo.
- Đắng, đắng quá đi mất.
Nhạc huynh, tại sao lại đắng như vậy?
Lúc này Tử Phục và Nhạc Lãnh Pháp cũng cảm nhận xong, Nhạc Lãnh Pháp nói:
- Ta thì không cảm thấy đắng, ngược lại hơi chua chua cay cay, đầu lưỡi bây giờ còn không cảm thấy gì, hình như mất đi vị giác luôn rồi.
Tử Phục lại nói:
- Ta cảm thấy ngoài miệng mồm ngoài lạnh cóng như ăn tuyết ra thì chẳng có mùi vị gì.
Sau khi nuốt xuống bụng cảm thấy bụng dưới ấm nóng, linh khí bên trong đan điền có chút dao động bất thường.
Nghe được trải nghiệm cả ba người, Nhạc Lãnh Pháp tâm tư xoay chuyển, nhanh chóng đưa ra kết luận:
- Đây là do dược dịch kết hợp không đồng đều, mỗi nơi một kiểu nên cho ra mùi vị không giống nhau.
Hai người có cảm thấy lúc đan dược tan ra còn một lớp bột mịn dính trên lưỡi hay không? Đó đương nhiên là phần cốt linh nguyên liệu chưa bị hoà tan hoàn toàn, để lại xác cốt.
Bất quá trong đan dược tồn tại linh khí phát ra, điều này nói rằng viên đan này không phải đan hỏng, chỉ có điều phẩm chất quá thấp, cho nên nồng độ linh khí bên trong không có bao nhiêu.
Theo ta thấy, lần thử nghiệm này của chúng ta chỉ có thể xem là đạt yêu cầu mà thôi.
Bất quá hiện tại mọi người đều đã mệt cả rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi dưỡng sức trước, ngày mai lại tiếp tục.