Tiên Phong Đạo Thê

Sau khi rơi xuống đất,
Tiểu Bạch nằm ngửa bụng đưa bốn chân lên trời, ta cũng vẫn duy trì hình dáng
lúa nước như cũ nằm bên cạnh nó không hề nhúc nhích, đợi đến sau khi ta thở đều
đều mới quan sát chung quanh, dưới tia sáng yếu ớt, không thấy rõ mọi thứ xung
quanh mình, hay là tiên hạc kia quăng chúng ta vào cái hố sâu hay hang động nào
đó?

Lại qua thời gian một nén
nhang, đôi mắt ta mới thích ứng với bóng tối, tại một góc trong động thấy một
bộ bàn ghế, cùng với một ngọn đèn dầu. Ta hóa thành hình người đứng lên, dùng
đá lửa trên bàn để châm ngọn đèn, chờ có tia sáng mới thấy trên bàn còn có một
quyển sách. Trang sách rách nát, nghĩ là có thể đã bị chứa nhiều người lật qua
rồi.

Lúc này, ta đã biết không
ít chữ, liền cầm quyển sách kia lên đọc, kết quả mới vừa đọc, nhịn không được
cười ra tiếng. Thì ra đây là lời sám hối mà mỗi dược đồng bị phạt viết, bên
trong miêu tả tỉ mỉ đã phạm sai lầm gì, làm thế nào để bù đắp, cam đoan về sau
không bao giờ nữa phạm lỗi nữa vân vân, ta đọc mà vô cùng hứng thú.

Chỉ là cho tới bây giờ,
ta cũng chưa phát hiện có ai sai phạm hơn ta, phần lớn bọn họ là vụng trộm đem
đan dược ra ngoài cho các tiên nhân khác hoặc là bản thân ăn vụng đan dược, mà
ta, thế nhưng phá hư cái đỉnh của Lão Quân!

Cuối quyển sách viết ‘mỗi
người bị biệt giam đều phải nghiêm túc sám hối’, ta cắn cán bút lông, suy nghĩ
cuối cùng là phải viết như thế nào đây? Không nên lỡ tay làm rơi cọng lông chim
của sư phụ vào lửa? Ai hiểu được cọng lông chim của người lại lợi hại như vậy!

"Ai nha!" Nói
đến lông chim, ta mới nhớ tới lông chim của sư phụ bị ta đốt, người không liên
lạc với ta được, có phải sẽ lo lắng hay không? Lúc trước bởi vì làm phòng luyện
đan rối loạn cả lên, trong lòng kinh hoảng, thế nên đã quên mất chuyện cọng
lông chim!

Khi sư phụ muốn nói
chuyện với ta thì làm sao bây giờ?

Ta nhớ sư phụ thì làm sao

bây giờ?

Sư phụ tìm không thấy ta
sẽ lo lắng cho ta thì làm sao bây giờ đây?

...

Ta cúi đầu ngồi xếp bằng
trên bàn đá than thở, ngay cả khi nào Tiểu Bạch tìm một góc nằm bên cạnh ta mà
ta cũng không hay biết. Không biết ngồi cứng ở chỗ kia đã bao lâu, ta chỉ cảm
thấy hai chân của mình đều tê dại không động đậy được, đang muốn hoạt động chân
một chút, liền cảm giác trong hoàn cảnh không khí trầm lặng tối om, bỗng nhiên
nổi lên trận gió, thổi tắt ngọn đèn kia.

Ta hơi hơi kinh ngạc, mò
mẫm trong bóng tối, nhưng vào lúc này, một dãy ánh sáng từ trên không chiếu
xuống, thật giống như xuyên qua làm sương đen dày đặc, phá vỡ nhiều tầng ngăn
cách, mang theo những tia sáng nhiều màu rực rỡ và sự ấm áp trải đến trước mắt
ta.

Ta ngửa đầu nhìn bức màn
đen bị phá vỡ kia, giống như một tấm vải đen bị xuyên thủng phía trên, mà ánh
mặt trời, liền gian sảo xuyên qua lỗ thủng, gieo xuống nhiều vệt nắng trên mặt
đất.

Ánh sáng rực rỡ kia,
khiến cho ánh mắt ta nhìn không rõ, mà ta lại vẫn ngây ngốc ngơ ngác ngẩng đầu
nhìn, thế cho nên không cần bao lâu, trong ánh mắt đầy ắp nước mắt.

Lỗ rách càng lúc càng
lớn, giống là bị người ta dùng sức xé rách, mà sau đó, một bóng hình cao lớn
xuất hiện trong vầng sáng kia, ta trừng mắt nhìn, lau khô những giọt nước mắt,
mới nhìn rõ người đứng trước cửa động, chính là sư phụ.

Sư phụ đại nhân không
phải đi hái Phượng Ngân hoa sao, thế nào lại trở về nhanh như vậy?

"Sư phụ!" Ta
nhảy dựng lên vẫy tay với người, kết quả vừa bật dậy chân bị trật, đau đến ta

phải hít một hơi lạnh.

Mà sư phụ còn chưa trả lời
ta, ta liền nghe được tiếng gầm gừ của Thái Thượng Lão Quân truyền đến.

"Đầu tiên là đồ đệ
của ngươi phá tung cái đỉnh của ta, bây giờ ngươi người làm sư phụ này lại trực
tiếp phá hủy kết giới của ta, hai người thầy trò các ngươi, quả thực là yêu tinh
hại người!"

Sư phụ phá hủy kết giới
của Thái Thượng Lão Quân?

Ta lo lắng vô cùng, chẳng
lẽ bởi vì sư phụ lo lắng cho ta, không quan tâm liền đánh đến cửa như vậy?

Đang lúc vạn phần không
yên trong lòng, liền nhìn thấy sư phụ đại nhân di chuyển đến trước mặt ta trong
nháy mắt, đầu tiên là quan sát tỉ mỉ ta từ trên xuống dưới, sau đó cau mày nói:
"Làm sao mà khóc!"

Ách...

"Đừng sợ, ta ở
đây!" Sư phụ tiến gần sát ta, lúc này đưa tay vỗ nhẹ lưng ta, như là đang
dỗ dàng làm cho ta an tâm lại giống như lại muốn siết chặt ta vào trong lòng,
ta mặt đỏ tai hồng trong nháy mắt muốn hơi hơi lui về sau nửa bước, nhưng mà
thân hình còn chưa động, chợt nghe thấy sư phụ lặp lại từng chữ, "Đừng sợ,
ta ở đây!"

"Đừng sợ, có ta ở
đây!"

Giọng nói của người dịu
dàng chưa từng có, lại giống như lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng mà lướt qua trái
tim của ta, gợi lên cảm giác hơi hơi tê dại, cái này, ta sợ là ngay cả đầu ngón
chân cũng đều đỏ.


"Sư phụ, ta, ta
không sao, là, là vừa đúng lúc đột nhiên ánh nắng quá sáng." Ta lắp bắp
nói.

"Ừ!" .

Sư phụ lên tiếng, đặt tay
giữ lấy vai ta, mang theo ta bay lên không trung, từ chỗ bị xé rách kia mà bay
ra ngoài, Thái Thượng Lão Quân ngang ngược đứng trước cửa ra, nổi giận đùng
đùng nhìn chăm chú vào chúng ta, ta chột dạ, bị hắn hung hăng trừng mắt như
vậy, tự nhiên mà cúi đầu xuống.

"Tổn thất của Lão
Quân ta chắc chắn bồi thường gấp bội!" Giọng nói của sư phụ lúc này trở
nên nghiêm túc vô cùng, cùng với giọng nói dịu dàng lúc trước hoàn toàn khác
biệt như hai người khác nhau.

Ta vụng trộm nhìn người,
như là nhận thấy được ánh mắt của ta, bỗng nhiên người cúi đầu nhìn ta, sau đó
cười nhẹ với ta, cực kỳ giống như đêm ngắm hoa đào đó.

Bây giờ ta đã tin tưởng,
Cẩm Văn các nàng ấy nói sư phụ là tiên nhân đẹp mắt nhất trên trời dưới đất
tuyệt đối không phải là giả, có lẽ so với tiểu mục đồng năm đó trong lòng ta,
cũng không phân cao thấp được?

Kỳ thực ta đã không nhớ
rõ dáng vẻ của tiểu mục đồng kia, nhưng ấn tượng trong ta, hắn luôn luôn là
người tốt nhất trên đời, mà hiện thời, sư phụ cũng có thể so ngang với hắn.
Ngươi xem, chính là sắc đỏ mỹ lệ như vậy, mặc ở trên người sư phụ cũng không kỳ
lạ gì, chỉ càng tăng thêm nét tuấn mỹ, như ngọc không tỳ vết.

Trong lòng ta run lên,
không dám nhìn nữa, sao khi bình tĩnh thì lại cúi đầu xuống, càng cúi thấp hơn
so với lúc trước một chút.

"Hừ!"

...

Từ đó đến sau, giữa hai
người bọn họ cũng không nghe thấy tiếng động gì, đợi hồi lâu ta chỉ cảm thấy
đỉnh đầu run lên một hồi, hình như có một tầm mắt luôn luôn tập trung vào ta.


Ta sợ hãi ngẩng đầu, quả
nhiên nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lão Quân đang nhìn ta, sau một lúc lâu sau
mới ẩn ẩn thở dài, "Aii, thôi thôi. Tự ngươi chú ý!"

"Chú ý cái gì?"
Bởi vì lão quân luôn luôn nhìn ta, nên ta cho rằng hắn đang nói chuyện với ta,
cũng không ngờ hắn chỉ trợn trừng mắt liền quay đầu sang một bên.

"Chú ý trong coi
ngươi đừng gây rắc rối khắp nơi nữa!" Sư phụ vươn tay trái búng nhẹ vào
trán ta, mà tay phải càng nắm chặt tay ta thêm một chút."Đi thôi, Miêu
Miêu, chúng ta về nhà trước!"

Ta gật gật đầu, sau đó đã
bị sư phụ dắt lên đụn mây của hắn.

Lúc đang rời khỏi, bỗng
nhiên nhớ tới Tiểu Bạch còn nằm ở dưới hố sâu kia, ta cư nhiên đã quên mất nó,
thật sự là có lỗi!

"Sư phụ, đợi chút,
Tiểu Bạch còn ở dưới!" Ta chỉ vào hố sâu phía dưới sốt ruột nói.

"Nó tới rồi!"
Sư phụ nhắm mắt lại ngồi ngay ngắn trên đụn mây, có lẽ mọi thời khắc cũng không
quên tu luyện, mà lúc này mí mắt của người cũng chưa từng mở liền nói với ta
Tiểu Bạch đã ở đây, mà ta nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện Tiểu Bạch
đến từ nơi nào.

Ta bỗng nhiên cảm thấy
bản thân có sự chênh lệch thật lớn với sư phụ, thật giống như người là một án
mây bay trên bầu trời, mà ta cũng chỉ là một cây cỏ nhỏ bò dưới đất. Ta không
khỏi có chút thương cảm, ngồi ôm gối trên đám mây, im lặng nhìn đôi giày mình.

Mà lúc này, Tiểu Bạch mới
từ đám mây phía dưới khó khăn bay lên, ánh mắt nó nhìn ta cực kì u oán, như là
đang lên án ta, thế nhưng lại quên mất nó, ta ngượng ngùng cười, cuống quít nắm
lấy nó đặt vào ống tay áo."Tiểu Bạch ngươi chịu nhiều vất vả rồi, nghỉ
ngơi cho tốt đi!"

Ta vội vàng muốn trở lại
Nguyên Hoàng cung, sư phụ nói nơi đó là nhà của chúng ta.

Nhưng mà đụn mây của sư
phụ còn chưa đi xa, đã bị người ta cản lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận