Tiên Phong Đạo Thê

Trên thiên cung, người mà
ta biết không nhiều lắm.

Thời khắc mấu chốt, Tử Tô
cùng Cẩm Văn cũng không biết tung tích, ta nghĩ đi nghĩ lại, lập tức đi đến phủ
của Thái Thượng Lão Quân, còn chưa nói rõ ý định với hắn, đã bị đuổi ra khỏi
cửa lớn.

Mà đang lúc này, người ta
có thể nghĩ đến, chỉ có tiểu bá vương Hồ Phỉ. Ta không có pháp khí thay thế cho
việc đi bộ, ít nhất có thể cầu xin hắn mang ta đến vùng hoang dã, sau đó tự ta
đi vào.

Nghĩ đến đây, ta đi theo
trí nhớ một đường mò đến phủ đệ của Hồ Vương ở thiên giới, môn đồng (trẻ giữ cửa) là hai tiểu hồ ly chưa hóa thành hình người, lỗ tai
nhọn và cái đuôi to xòe ra, sau khi ta nói ý định thì bọn họ cũng không ngăn
trở nhiều, một người chạy đi thông truyền, một tiểu cô nương khác rung rinh lỗ
nói chuyện với ta.

"Ngươi tìm tiểu điện
hạ a?" Nàng ấy đem đầu tiến đến trước mặt ta, nháy mắt mấy cái với
ta."Ngươi là bằng hữu của tiểu điện hạ sao?"

Ta không kịp nghĩ nhiều,
tùy ý gật gật đầu, ánh mắt nhìn cửa, thật muốn trực tiếp vọt vào trong.

"Vậy các ngươi làm
thế nào mà biết nhau?" Tiểu cô nương bỗng nhiên rất tự nhiên kéo cánh tay
của ta, "Nói cho ta nghe một chút đi!"

Lúc này, ta thật sự không
có tâm trạng nói chuyện gì, sau đó tiểu cô nương tha thiết trông mong nhìn ta,
ánh mắt ướt sũng, giống như mông lung một tầng hơi nước, ta vừa nhìn chằm chằm
cửa, vừa tùy tiện nói có lệ với nàng ấy, "Cùng nhau đi học ở học
đường!"

"A, Vậy ngươi có
biết tiểu điện hạ thích nữ hài tử như thế nào không?"

Ta nhất thời run lên,
tiểu hồ ly này phỏng chừng vừa biến hóa không lâu, tương đương với trẻ sơ sinh
của loài người, nhỏ như vậy còn có người trong lòng?

Đang lúc bị tiểu cô nương
này ầm ĩ càng thêm phiền chán, ta nhìn thấy Hồ Phỉ vọt ra, chạy đến trước mặt
ta, thổi nên một trận gió phía trước ta.

Sau đó, hắn lướt qua quá
mức ...


Ta: "..."

Ta: "Hồ Phỉ!"

Hắn chậm rì rì xoay
người, liếc ta một cái, "Gấp như vậy là tới gặp ta để làm gì?" Vừa
dứt lời, lại nâng cằm ta lên, "Ta thật sự rất bận!"

Trong lòng ta sốt ruột,
tiến lên một bước lôi kéo tay áo của hắn, níu chặt hắn, sau đó nhỏ giọng nói,
"Ta muốn mời ngươi giúp một việc!"

Ánh mắt Hồ Phỉ chợt lóe,
đột nhiên làm bộ làm tịch ở trước mặt ta, "À, ta rất bận."

"Hồ Phỉ!"

"Gọi đại gia!"

Ta không cần nghĩ ngợi,
lập tức kêu: "Đại gia!"

Ngược lại điều này khiến
Hồ Phỉ ngây ngẩn cả người, nghiêm mặt nói: "Xảy ra chuyện gì ?"

"Ta muốn đi nơi
hoang dã!" Ta ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.

"Ngươi điên
rồi!" Hồ Phỉ hét lớn một tiếng, đôi mắt trừng lên tròn xoe, nhìn thẳng ta,
như là muốn nhìn xuyên qua ta.

Ta đưa tay rút vào trong
tay áo, hành lễ theo quy củ với hắn.

"Ta muốn đi nơi
hoang dã tìm sư phụ của ta, hắn bị thương. Ngươi đưa ta đến bên ngoài cũng
được, ta tự đi vào. Làm phiền ngươi !"

"Đó là nơi ngươi
muốn đi? Ngươi một cây lúa yếu ớt, từ đâu có lá gan to bằng trời?" Hồ Phỉ
nổi giận đùng đùng thét lên với ta, ta cúi đầu không nói, chỉ một lần rồi lại
một lần lặp lại, "Làm phiền ngươi, giúp giúp ta!"

Đến cuối cùng ngay cả
giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, ta không biết, nếu như Hồ Phỉ không giúp ta,
ta còn có thể đi tìm ai?

"Phục ngươi
luôn!" Hồ Phỉ buồn bực nói."Sáng mai ngươi chờ ta ở Thiên môn."


"Ngày mai?"

Trong lòng ta hoảng sợ,
đang muốn mở miệng, chợt nghe Hồ Phỉ bĩu môi, "Yên tâm, sẽ không chậm trễ
nhặt xác cho sư phụ của ngươi!"

"Ngươi..."

Cho tới bây giờ đều là Hồ
Phỉ đánh ta, giờ phút này ta thế nhưng nhất thời thẹn quá thành giận, nắm chặt
nắm tay, hắn nhìn vào trong mắt ta, rất là xem thường phát ra một tiếng ‘hừ’
nhẹ.

"Bây giờ ngươi và ta
cũng không có thể tự do ra vào Thiên môn, buổi tối ta sẽ đi trộm lệnh bài của
cha, sáng sớm ngày mai xuất phát!"

Ta hơi hơi sửng sốt, lúc
trước đầu óc một đống hồ tương, nhưng lại không nghĩ tới Hồ Phỉ kỳ thực cũng
giống ta, còn chưa thể tự do ra vào Thiên môn, vì thế ta vừa cảm kích vừa lo lắng
nhìn hắn, "Vậy nếu như bị cha ngươi phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Hồ Phỉ hất đầu, "Ta
là con trai độc nhất của ông ấy, có thể làm gì ta? Được rồi, ngươi đi đi, ta
bận lắm, ngày mai gặp!"

Ta gật gật đầu rời đi,
tuy rằng sáng mai có thể xuất phát, nhưng mà trái tim kia vẫn treo giữa không
trung như cũ, không biết tình huống bây giờ của sư phụ như thế nào?

Ta chấp tay, nói lẩm bẩm
cầu ông trời phù hộ, thần tiên phù hộ. Chưa từng nghĩ tất cả đều là thần tiên,
đến cùng ai bảo hộ được ai.

Một đêm ta không ngủ,
trời vừa tờ mờ sáng liền đi đến Bắc Thiên Môn.

Đợi chưa đến một nén
nhang, Hồ Phỉ vội vàng đến, vừa nhìn thấy ta, liền đã chạy tới giữ chặt tay áo
của ta, sau đó kéo ta đến trước mặt thiên tướng thủ vệ, từ trong tay áo lấy ra
một khối ngọc bội, ‘phách’ một cái phóng tới trên bàn.

"Chúng ta muốn hạ
phàm!" Hồ Phỉ lớn tiếng nói.

"Thì ra là tiểu điện

hạ của hồ tộc." Thiên tướng thủ vệ mỉm cười, "Không biết hai vị tiểu
tiên hữu hạ phàm là có chuyện gì?"

"Chẳng lẽ thiên
tướng còn muốn quản mấy chuyện đó?" Hồ Phỉ nâng cằm lên, đưa tay cầm lấy
ngọc bội kia, đưa ra trước mắt thiên tướng, "Cái này có thể giả?"

Sau khi thiên tướng ngưng
thần nhìn kỹ nói: "Quả thật là thực! Chỉ là ở nhân gian có yêu ma ra vào,
thích nhất cướp lấy nguyên thần tu luyện của tiểu tiên..."

Thiên tướng còn chưa nói
xong, đã bị Hồ Phỉ vẫy tay đánh gãy.

"Vậy ngươi đăng ký
đi, chúng ta đi đây!" Dứt lời hắn cũng không quản thiên tướng trả lời như
thế nào, dắt tay ta lập tức vòng qua thiên tướng hướng tới chỗ kết giới giao
với nhân gian, kết quả chưa đi được vài bước, chợt nghe một tiếng gầm từ phía
sau.

"Tiểu súc sinh,
ngươi chạy trốn đến đâu?"

Thân mình Hồ Phỉ run lên,
như là bị kinh sợ dữ dội, thế nhưng ngay cả lỗ tai hồ ly cũng dựng lên, ở trên
đỉnh đầu run run mấy cái.

Ta vừa muốn quay đầu, đã
bị Hồ Phỉ nắm lấy bay lên không, chỉ là tu vi của hắn không đủ chỉ cố gắng hết
sức, cũng không bay được bao xa, đột nhiên thấy một bóng đen lướt qua trên đỉnh
đầu, nháy mắt xuất hiện một người cản đường của chúng ta.

Người tới đúng là Hồ
vương của Thanh Khâu.

Một đôi giày đen thêu con
hồ ly bằng kim tuyến kia, ta vẫn còn nhớ rõ.

Hồ Phỉ hơi hơi kéo ta ra
phía sau, sau đó rụt rè gọi một tiếng ‘cha’, ta cúi đầu đứng ở bên cạnh, bị khí
thế của Hồ Vương ép tới muốn động cũng không thể động.

"Tiểu súc sinh, trộm
ngọc bội chuẩn bị đi đâu?" Hồ vương không giận mà thể hiện oai phong, ta
có thể cảm giác chỗ bàn tay tiếp xúc với tay Hồ Phỉ chảy ra mồ hôi ào ạt.

Nếu nói đi nơi hoang dã,
khẳng định Hồ Vương sẽ càng thêm tức giận, ta ngầm bấm một cái vào trong lòng
bàn tay của Hồ Phỉ, mong hắn có thể thông
minh một chút.

Hồ Phỉ đột nhiên ngẩng
ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng long lanh nhìn thoáng qua Hồ Vương, lại chăm
chú nhìn ta, cuối cùng chỉ vào ta nói: "Con chuẩn bị mang nha đầu này bỏ
trốn!"

Cái gì? Ta mạnh ngẩng
đầu, vừa chống lại hai mắt nhìn kỹ của Hồ Vương.


Hồ Vương im lặng không
nói, Hồ Phỉ cũng có sắc mặt vui mừng tiếp tục nói: "Nàng ngốc như vậy, con
sợ cha mất hứng, cho nên chuẩn bị tiền trảm hậu tấu, chờ thêm vài năm bế tôn tử
trở về, cha không thừa nhận cũng phải nhận!"

Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Trong lòng ta thầm mắng Hồ Phỉ nói không biết nghĩ, giờ phút này cũng không dám
phản bác hắn, hi vọng hạ phàm còn đang ở trên người hắn, tuy rằng xa vời, dù
sao cũng không có gì tốt hơn.

"Vô liêm sỉ! Ngươi
làm sao mà biết ta sẽ phản đối, chẳng lẽ không biết thương lượng cùng ta?"
Hồ Vương mắng, thuận tay búng vào đầu Hồ Phỉ.

Hồ Phỉ một tay ôm đầu,
"Cha đã đồng ý, cho chúng con hạ phàm đi, sắp đến tiết Khất Xảo[1] rồi, ta mang Miêu Miêu đi ra ngoài để trải nghiệm việc
đời."

Lúc này tầm mắt Hồ Vương
chuyển sang hướng ta, lòng bàn tay ta bị Hồ Phỉ véo, lập tức hiểu ý, e thẹn
nói: "Hồ Vương, là con cầu xin Hồ Phỉ mang con đi xem tiết Khất Xảo của
thế gian, ngài đừng trách cứ chàng."

Sau một lúc lâu, Hồ Vương
mới khẽ gật đầu, "Đi thôi, về sớm một chút, đừng gây rối!"

Ta cùng với Hồ Phỉ nhìn
nhau cười, bước nhanh đi đến chỗ giao giới. Hồ Phỉ vẫy một đụn mây kéo ta lên,
sau khi ngồi vào chỗ của mình ta muốn rút tay ra, cũng không ngờ hắn bĩu môi về
hướng ta, "Cha ta còn đang nhìn đó, đừng buông tay!"

Ta thật không biết làm
sao, đành phải nhịn.

Rốt cuộc Hồ Phỉ niệm pháp
quyết, đang muốn thúc giục đám mây bay đi, ta liền nhìn thấy một đạo hồng quang
đột nhiên lóe sáng ngay trước mặt, mà sau đó là một thân ảnh quen thuộc xuất
hiện tại chỗ giao giới của Thiên môn.

"A! Sư phụ!" Ta
kinh hỉ đứng lên, lập tức từ trên đụn mây nhảy xuống, nhào thẳng về hướng sư phụ.

Sư phụ quay đầu nhìn thấy
ta, hơi hơi kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng cười, "Miêu Miêu, thế nào lại ở
đây!"

Ta còn chưa trả lời, chợt
nghe Hồ Phỉ lớn tiếng nói, "Nàng muốn cùng ta đi xem tiết Khất Xảo ở thế
gian!"

_________

[1] Tiết Khất Xảo: lễ cầu Chức Nữ được khéo tay
thêu thùa; cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (tối ngày 7-7
âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ
phù hộ cho mình khéo tay may vá)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận